Từ thuở nhỏ, nàng lớn lên trong sự dịu dàng ấm áp, hạnh phúc nơi có tỷ tỷ, ca ca thương yêu nàng hết mực.Chỉ là, nếu như cuộc sống đó có thể mãi đẹp đẽ như vậy, thì tốt biết bao...Rồimột ngày, nàng phải bước ra khỏi nơi nàng đã từng sống rất êm đềm, khám phá thế giới bao la bát ngát mà nàng chưa bao giờ biết đến...Nơi đó, có bạn bè của nàng, lại có người rất yêu nàng..Dĩ nhiên, cũng có những kẻ xấu xa, và kẻ thù hận nàng...Vạn vật luôn biến chuyển, ngàn vạn chuyện khó lường, triệu triệu người nàng gặp...Nàng đi đến mệt rồi, cố gắng đến không thể gượng được nữa rồi...Vì cớ gì, nàng... vẫn không thể có được cho mình người mà nàng yêu nhất...Người mà nàng mơ ước đồng hành đến địa lão thiên hoang...?…
Lee Sang-hyeok thấy vậy liền nhét viên kẹo trong tay vào miệng Choi ba tuổi. Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào vị ngọt, viên kẹo lập tức bị cuộn vào trong. Đầu lưỡi vô tình lướt qua ngón tay của Lee Sang-hyeok, mang theo cả chút đường tan chảy do nhiệt độ cơ thể.Choi Hyeon-jun cho đến khi ăn xong viên kẹo mới sực nhận ra và đỏ mặt.…
*Tác phẩm đầu tay của mình, mong mọi người hãy góp ý thật nhiều !*==================================================================================_Cô - Mộc Ly, là một sát thủ tài giỏi trong giới hắc đạo..._Anh - Âu Kỳ Minh, là người bạn đồng nghiệp của cô, cũng là người cô dùng hết cả trái tim để yêu...==================================================================================_Cô khi trước là một cô gái rất vui vẻ, năng động, sôi nổi, nhiệt huyết, luôn luôn mỉm cười và hơn nữa cũng rất lạc quan..._Tính cách của anh thì vẫn mãi không thay đổi, là một người con trai "sáng nắng, chiều mưa, trưa sương mù", lúc thì ấm áp như ánh mặt trời, lúc thì ôn hòa như mặt biển, lúc thì lại lạnh lùng như tảng băng di động...==================================================================================[...]Mặc Vũ huých huých tay Âu kỳ Minh, điệu bộ châm chọc:" Ey, vương gia, ngài mà cũng có lúc phải 'hạ vị' sao ? "" Rồi sao ? Liên quan đến ngươi ? "" Không có, cơ mà nô tài thấy ngài bên ngoài một thân uy phong, về nhà liền hóa thê nô chịu kiếp 'hạ vị'-" Cho nên ? " _ Âu Kỳ Minh nhăn mày khó hiểu." Ai ya, vương gia à, nô tài nói cho người nghe " _ Mặc Vũ vừa nói vừa khoác tay qua vai Âu Kỳ Minh_ " Chúng ta là nam nhân chân chính, là đại trượng phu a, xét về lý mà nói thì đáng lẽ phải 'thượng vị' a. " _ Mặc Vũ chậc chậc mấy tiếng." Mấy cái thứ kiểu như ' quân tử ' mà ngươi suốt ngày lải nhải ấy, ăn được sao ? "Mặc Vũ: " ... " Đúng thật là chủ tử nhà ta đói thịt đến mức rớt tiết tháo rồi a.…
Xin nhờ, vị tiên sinh này, ngươi đọc sách đọc choáng váng là không?Bất quá là "Tiểu Tiểu " huých một chút,Ngươi nói cái gì phụ trách a?Giang hồ nữ nhân là không câu nệ tiểu tiết giọt!Chờ một chút?Lão ca trảo nàng trở về lập gia đình?Vẫn là cái ngược đãi cuồng?, vị tiên sinh này, liền ngươi , chạy nhanh phụ trách đi!Tuy rằng cùng điểm, nhưng hắn nói hội tận lực kiếm tiền là không?Tuy rằng sẽ không võ công, nhưng hắn nghiêm cẩn nỗ lí làm việc là không?Vừa vặn, nàng cũng không muốn gả cái người giang hồ.Đáng tiếc, nàng đang cùng cùng phu quân hảo hảo làm ruộng qua ngày,Lão ca liền đem nàng tróc đi trở về.Ngừng ngừng ngừng ——Kêu nàng phu quân đi lưu lạc giang hồ?Thí !Nàng cái kia đầu gỗ phu quân cái gì võ công cũng sẽ không thể, cùng đinh đương loạn hưởng,Sấm cái rắm giang hồ !Ai ai ai?Cái kia lạn đầu gỗ thật sự đi?Lại ngừng một chút,Cái kia khảm nhân tượng xắt cải thảo nhà giàu mới nổi thật là phu quân của nàng sao?…