Chàng trai cung thiên bình và bạn . Sau đây là những ngày bình yên cùng chiếc mèo lười Kenma Mỗi chương là những câu chuyện khác nhau WARNING OOCTác phẩm đầu tay nên lời văn chưa hay cho lắm Sáng tác vì quá vã Kenma 😈…
- Ngọt là chính, ai không thích thì có thể bỏ qua. - Trong quá trình viết truyện có thể xảy ra lỗi chính tả nên mong bạn thông cảm! - Nếu có sai sót mong các bạn góp ý nhẹ nhàng^^ *Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, cảm ơn vì đã dành thời gian cho cái fic này :Đ…
Levi Ackerman x OC x Hange Zoë|Đồng nhân Attack on Titan / 進撃の巨人/Shingeki no Kyojin|𝑽𝒂̆𝒏 𝒂́𝒏Lê thân thể toàn những vết thương, toàn thân tôi đau nhức, chân tôi hình như đã gãy sau cú nhảy xuống từ trên cao. Tôi bò trên vũng máu nóng, cố gắng phát ra những âm thanh yếu ớt."Cứu...tôi..."Tiếng ngựa dồn dập từ xa vọng lại kèm những tiếng uỳnh uỳnh, mặt đất rung chuyển. Hình như nó lại đến rồi. Mắt tôi nhắm nghiền "Không được... Còn chưa gặp được anh ấy... Mình không thể chết..."Cơn đau xé toạc cơ thể tôi làm tôi không có cả động lực để sợ hãi.Tôi bị nhấc bổng lên bởi 1 bàn tay khổng lồ. Sức mạnh khủng khiếp làm tôi thấy như từng khớp xương của mình sắp bị nghiền nát thành từng mảnh. Xong rồi ! Phen này tôi sẽ đi chầu diêm vương trước khi gặp được người tôi yêu nhất mất "Binh trưởng... Cứu em..." Con titan trước mặt tôi trông có vẻ vô tri, nó đang nhìn tôi, ngoác miệng ra cười, hàm răng của nó to đến nỗi 1 chiếc răng cửa đã to gần bằng cả cái mặt tôi rồi. Tôi nhắm nghiền mắt, chờ đợi cái chết. Biết ngay mà, xuyên đến ngoài tường thành thì chỉ có đường chết. Tạm biệt Levi, có lẽ em không đợi được nữa rồi .Nhưng tôi cứ đợi mãi, cái chết không tới. Hay là tôi đã chết? Tôi cũng không biết. Tôi hé mắt "Đây là thiên đường ư?" tôi thầm nghĩMột bóng dáng nhỏ bé thân thuộc đập vào mắt tôi, tôi không thể nhìn rõ, tôi thấy mình nhẹ bẫng và rơi xuống từ bàn tay của TitanBên tai tôi chỉ có tiếng gió thổi vù vù Ai đó khẽ lay vào người tôi"Này! Còn sống không thế?"…
Tựa như tiêu đề, nơi đây chỉ có "em" và "anh".Nơi bình yên chỉ có hai ta, dành riêng cho hai ta.Một tác phẩm dành cho ngày mưa rào, dành cho ngày nắng chói, dành cho ngày mỏi mệt và dành cho ta sự chữa lành.…
|Hồi ức là để nhớ nhung, để hoài niệm, để tiếc nuối, hay chỉ là để khắc ghi?"Hồi ức" vừa níu giữ bước chân con người nhưng cũng vừa thúc đẩy họ tiến lên.Đây là tất cả "hồi ức" của em về anh.|-Truyện được viết bởi Lightbook Aki, ảnh được sử dụng toàn bộ là ảnh official hoặc do mình tự chụp trong game, chắc chắn sẽ có sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng.-…
"với em, sao trời là anh, đại dương mênh mông là anh, hương hoa tuyệt dịu rung động lòng người cũng là anh, bởi với em anh là những gì tuyệt vời nhất trên thế gian này."| nguồn bìa truyện: Pinterest…
Cuộc đời tôi đã đủ khốn nạn lắm rồi. Một đứa con nhỏ, một công việc quần quật, và một danh sách dài những thằng đàn ông vô dụng từng bước qua đời tôi.Tưởng đâu chỉ cần sống lầm lũi như một con chó chăm con, nuôi thân, chờ đến khi con lớn thì kiếm cái xó nào đó mà dưỡng già.Nhưng không.Vì sao?Vì một ngày đẹp trời, tôi vớ phải một thằng nhóc Nhật Bản, não to IQ 200, nhưng EQ thì đéo biết để đâu."Chị có muốn thử nghiệm phương pháp tái cấu trúc gia đình không?""Tái cấu trúc cái lông. Tránh xa bà ra, nhóc.""Chị nghĩ sao về một người cha dượng có kiến thức khoa học vượt trội? Tôi có thể dạy con chị làm thuốc nổ từ nước rửa bát.""Biến ngay, thằng dẩm!"Nhưng vấn đề là, nó không biến.Một khi một thằng cuồng khoa học đã ra quyết định nghiên cứu cái gì, thì nó bám còn chặt hơn keo con chó.Từ đây chúng ta có biểu thức: Bà mẹ một con + Một thằng nhóc thiên tài = Định mệnh éo le của cuộc đời tôi.…
"Ta không thích giết người. Nhưng đôi khi, cái chết là ngôn ngữ duy nhất để một linh hồn biết lắng nghe."Không ai nhớ rõ cô ta xuất hiện ở Port Mafia từ khi nào. Chỉ biết rằng, trong những cuộc họp đẫm máu dưới ánh đèn vàng úa, luôn có một chiếc ô trắng dựng sau lưng Mori Ogai - lặng lẽ, trang nhã, nhưng lạnh hơn cả khẩu súng đã lên nòng.Người ta nói về cô như một huyền thoại không tên. Một quản lý hậu trường từng vạch ra đường đi nước bước cho cả Port Mafia, một kẻ không cầm súng, không ra lệnh, cũng chưa từng xuất hiện trên chiến trường. Thế mà... mọi xác chết đều rơi đúng vị trí cô muốn. Không ai thấy cô ra tay. Nhưng ai cũng biết: nếu cô đã mỉm cười, sẽ có kẻ khóc.…