Còn nỗi đau nào lớn hơn?
Yêu mà không dám nói, thích mà không dám thổ lộ, tình yêu mà tại sao ngốc vậy, có thể chịu đựng cảm giác vui khi đi cùng người ta, buồn khi thấy người đó vui vẻ với người khác sao?…
Yêu mà không dám nói, thích mà không dám thổ lộ, tình yêu mà tại sao ngốc vậy, có thể chịu đựng cảm giác vui khi đi cùng người ta, buồn khi thấy người đó vui vẻ với người khác sao?…
[N]o [C]ap…
LỤC BÌ THƯ/ NHẬT KÝ MÀU XANHTác giả: A Lư WWStran: Bách Hoa Như MộngBeta: ad38Thể loại: Hiện đại quay lại, gương vỡ lại lành, HEChỉ có hai loại người thích trở lại hiện trường gây án, một là hung thủ, hai là người yêu.Mà cậu không phải là hung thủ, cũng chẳng đến mức người yêu.Ps. Nội dung được đăng dưới sự cho phép của tác giả. Xin các bạn không reup dưới mọi hình thức. Cảm ơn…
Tác giả: Trì Tiêu Dã (迟宵也…
Nam chính: Tống Dịch Thần Nữ chính: Hạ Đình Đình Nam phụ: Trịnh Nguyên NamNữ phụ : Vương Thập Anh…
Mỗi độ thu về lại hiện hữu đôi chuyện buồn xơ xác…
Lần đầu viết truyện mong các reader đóng góp ý kiến.Mình là fan bự của Paw Patrol nhé…
Hasuki Tagemi - kẻ bước ra từ cõi chết, mang trên mình dòng máu cao quý bạch hồ. Kẻ mạnh nhưng thích hóa thân làm người bình thường, ẩn dật nhưng tính mê trai thì dù có đầu thai cũng chẳng hếtThích Daddy dù bản thân cũng đã được gọi là mommy... ----Cập nhật : 01h33 - 22/9/2023…
đọc đi rồi sẽ biết😄😄đây là bộ đầu tay của mình nếu có thiếu xót mong mọi người thông cảm.…
À ! Hôm nay là sinh nhật của Min . Min vui quá nên viết nhảm tí , vì bây giờ bên cạnh Min không có bạn để chia sẻ niềm vui này . Điều này làm niềm vui của Min giảm tí . Để vui hơn , Min quyết định viết cái này.…
- Tuyến chính: Thái tử Không Tang - Thần Quan núi Cửu Nghi ( Thời Ảnh), kế thế tử An Lạc thành - chưởng quản Tuý Tiên lâu ( Bách Lý Hoành Nghị)- Tuyến phụ: Thần tiên, quan lại, người qua đường, ít nhiều đều có quen biết với tuyến chính.- Tiên hiệp, yêu hận, ngược tâmTruyện do mình sáng tácVà mình vừa viết vừa sửa nên có thể rất lâu, rất lâu mới xong một chương…
Là ai quy định không được phép chạy trốn hiện thực? Là ai quy định một cô gái hai mươi tuổi trẻ măng như tôi phải thật mạnh mẽ đối mặt với cái thế giới đầy nguy hiểm này? Dù sao hai mươi năm nay tôi đã sống hèn nhát như thế và vẫn bình an vô sự, chẳng phải rất tốt đó sao.Bởi vậy khi người đó lấy hết can đảm đứng trước mặt tôi thổ lộ, tôi đã chạy trốn một cách hèn nhát nhất.Em là cô gái nhỏ, mong manh, nhạy cảm. Tôi biết điều đó chứ. Bản thân dù không muốn em phải gặp thêm nhiều đau khổ nhưng hết lần này tới lần khác tôi đều khiến em phải rơi lệ. Tôi biết bản thân là một con người ích kỷ, tồi tệ, không đáng có được tình yêu của em. "Chị! Em thích con gái. Hình như em yêu chị rồi."Từ lúc em nói câu này tôi đã biết chúng ta mãi mãi sẽ không có được một cái kết tốt đẹp.…