[keonhyeon] a spotify playlist
lộn xộn…
;mỗi nỗi buồn vẫn có ánh sắc riêng.chỉ đôi khi cái vẻ ấy chẳng đủ sáng để ta trở về.nói thẳng ra là lụy new york city ok ?…
martin xài ké spotify của james và tìm thấy một playlist mang tên mình.…
Tác giả:Hồ Mạch.Thể loại:Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Truyện Sủng, Nữ Cường, Hài Hước, Điền Văn, Hiện Đại.Dịch giả: Cung Truyện.Lâm Sở Du vừa mở mắt ra đã phát hiện cô trọng sinh tới năm 1976. Lúc này cải cách văn hóa còn chưa kết thúc, trong nhà nghèo đến mức ngay cả que diêm để đánh lửa cũng không có.Mua vải cần phiếu vải, mua thịt cần có phiếu thịt, mua lá trà còn cần có công nghiệp khoán. Tình cảnh khó khăn như vậy thì cô biết phải sống sao đây?Tuy rằng cuộc sống cực kỳ gian khổ nhưng mà vẫn phải có mơ ước, vậy thì cô sẽ đặt ra mục tiêu đâu tiên là trở thành vạn nguyên hộ vậy!cp: Binh ca ca đẹp trai X nữ học bá tiến tớiTag: Trọng sinh phấn đấu để có cuộc sống tốt đẹp.Vai chính: Lâm Sở Du, Lục Chiến ┃ vai phụ: Lâm Sở Thanh, Lâm Thiếu An ┃ cái khác: thập niên 70, xuyên qua, văn niên đại.Đây là bản chép chưa có sự đồng ý của tác giả tin đừng sao chép hay in chụp dưới mọi hình thức. Xin cảm ơn!…
cứ đặt hàng nhá!!!!…
" vì sao hai người lại làm như vậy chứ? " Tịch Nhiễm ngồi rạp xuống sau cánh cửa, trước mắt cô là cảnh hoan ái của bạn trai và ả bạn thân cô, là hai người mà cô hết mực tin tưởng. Nước mắt tuôn trào, cô che miệng khóc, mặc cho bên trong căn phòng kia có những âm thanh mờ ám đang phát ra, khiến cho người khác nghe thấy phải tai đỏ tim đập. Phải rồi, Tịch Nhiễm cảm thấy mình thật ngu ngốc, vì đã luôn tự lừa dối bản thân mỗi lần thấy Vân Song không về phòng cả đêm, gọi Thừa Tước nhưng không nhấc máy, và những lần vô tình đọc được những tin nhắn của hắn và ả. Vậy mà cô vẫn luôn ngu ngốc bao che giúp ả đến phòng của bạn trai mình mỗi đêm, tưởng Vân Song ở cùng với bạn trai của cô ấy mà ai ngờ lại đang dây dưa cùng với chính bạn trai của cô? " Chắc là không phải vậy đâu, cậu ấy đã nói là không có gì rồi, chắc là hai người chỉ đang đùa thôi mà...phải không?" Nhưng thực tế đang trước mắt cô, ở trong căn phòng kia, trên chiếc giường kia, là bạn thân của cô và hắn, người đã nói chỉ yêu mình cô, đã cùng cô thề non hẹn biển, đã nói một ngày nào đó sẽ khoác lên người cô một bộ váy cưới trắng tinh khiết, sẽ đeo lên ngón tay cô một chiếc nhẫn màu vàng đồng... -------- " Chúng ta chia tay đi! " cô cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong. Cô muốn khóc lắm, nhưng lại không thể, vì cô đã tự nhủ với lòng mình, hắn không đáng để cho cô phải rơi thêm một giọt lệ nào nữa.--------- " Tôi thích em "Cô sững sờ, người vừa nói ra câu đó lại chính là giáo sư của cô, Dịch Cảnh Lăng?!…
"nay nghe nhạc gì nhỉ?"…
Hataru là một cậu nhóc có một gia đình bình thường, nhưng rồi sự bất hạnh cũng đến với gia đình cậu. Vào một ngày âm u cậu bị tai nạn và qua đời, nhưng lại được tái sinh ở thế giới khác. Nhưng ở đây cậu cũng bất hạnh không kém. Và rồi cậu phát hiện ra cuốn nhật kí của cậu có thể liên lực với thế giới cũ, với một người mang tên Akinana. Và cậu với cô bé đó có một hành trình dài phía trước...…
collection of meanie in order to sastify my delulu…
Hmu hmu,đây là fanfic đầu tiên và cũng là lần đầu tiên tớ viết truyện:'(,nếu có sai sót gì thì mong các cậu lượng thứ ạ.Fanfic của tớ không có gì nổi trội hết,chỉ vì tớ lỡ vã EmxEm quá ròi nên viết cho đỡ vã lại ý mà.Vì ngu Văn nên vốn từ của tớ còn khá hạn hẹp nên...😢Vì vẫn đang trong kì thi nên tớ vẫn còn đang khá khó khăn cho việc lên chap mới nhanh và nội dung tốt,nhưng sau này tớ sẽ cố gắng ra chap đều đặn và cố chau chuốt nội dung hơn ạ!~Cảm ơn!:3…
ở đây có tôi nghe nhạc và nhạc tôi nghe…
:"anh đã khâu lại những vết thương không phải do anh tạo ra..."…
"Nếu tôi gặp em ở một thế giới khác, tôi sẽ ôm em bằng cả vòng tay của mình và trao cho em những chiếc hôn ấm ấp.""Vì sao anh lại là hắn...vì sao em phải là người gõ chiếc búa kia?"------------------------------------------------------------------Bối cảnh của truyện là Luân Đôn những năm cuối thế kỉ 19 khi làn sóng người di cư đổ bộ vào Luân Đôn.Sẽ có những tình tiết máu me,...nếu cậu không thể đọc thì cứ lướt qua nó.Chúc các cậu đọc vui vẻ…
Dù gì tất cả chỉ là một giấc mơ. Vì sao vẫn không thể quên được chứ?Sự chân thật đó và chút hơi ấm muộn màng vẫn quanh quẩn đâu đây.Cảm giác đáng ghét này.Muốn khóc cũng chẳng có lý do...…
There's so much thing to do…