Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥
543 Truyện
Tôi Không Biết Bản Thân Yêu Cô Ấy Như Vậy

Tôi Không Biết Bản Thân Yêu Cô Ấy Như Vậy

0 0 1

Cả đất nước Hàn Quốc đều biết Kim Taehyung là tổng giám đốc giàu có, lạnh lùng nhưng hắn ta lại là một tên trapboy chính hiệu, không biết bằng một cách thần kì nào đó hắn lại đối với thư kí của mình có 7 phần ôn nhu mà chính mình không biết. Đã 2 năm rồi, không chỉ Ami tự nhận họ sẽ có một kết cục viên mãn mà kể cả đám bạn của họ đã nhiều lần ẩn ý trêu chọc.Bọn họ ở chung một nhà, ngủ chung một giường chỉ là chưa từng động chạm qua vòng vay bạn bè thì tất cả mọi hành động đều như tình nhân. Cứ ngỡ sẽ cứ vậy hạnh phúc, đến cả ông bà Kim đã ngắm ngầm chọn cả nơi tổ chức hôn lễ thì...."Ami à, con hiểu cho ta... Cô ta nói, bản thân có thai. Ta không thể làm khác được, sau khi đứa bé sinh ra ta sẽ giám định ADN được không?"Ami muốn bật cười cũng cười không nổi. "Thật sự như vậy?"Vậy mà Kim Taehyung không những không chối bỏ còn thẳng thắn xát định mọi chuyện còn rạch rõ ranh giới. Ami tặng hắn một bạc tay rồi xin nghĩ việc, rồi làm trong công ty của Jeon Jungkook - em út trong nhóm của gã.Thời gian đó, Ami phóng túng, chơi bời, bay nhảy, quen bừa rồi chia tay nhiều đến không đếm nỗi.............."Cầm tiền cút ra khỏi cô ấy!""Anh là ai mà ra lệnh cho tôi? Xin lỗi vài ba đồng tiền đó của anh, tôi cũng có."..........."Cmn, Lee Ami em bay nhảy đã 2 năm rồi, quay về đây làm Kim phu nhân có gì không thích hợp?""Phu nhân cái beep nhà anh. Anh quỳ xuống tôi cũng đ*ch quay lại đâu. Đồ tồi!".............."Mẹ nó, Jeon Jungkook, mày cũng muốn tranh với tao?""Có không giữ mất làm mình làm mảy à? Xưa rồi Kim Taehyung ơi."…

Gió Ngược Chiều Nắng

Gió Ngược Chiều Nắng

5 0 1

"Millie?"Một giọng nói vang lên, vừa êm ái vừa quen thuộc.Nguyệt An khựng lại, quay đầu sang. Và đúng như linh cảm xui xẻo mách bảo, Jaeson đang đứng trên ván trượt, dừng lại ngay cạnh cô.Nguyệt An: ...Cô không biết đây là may mắn hay xui tận mạng."Lại là cái khứa Hàn Quốc này."Nguyệt An thở dài, trong lòng tràn đầy chán nản. Nếu Jaeson hiểu tiếng Việt, cô thề sẽ chửi một trận từ A đến Z cho biết thế nào là gái gốc Hà Nội chửi thề.Cái quái gì vậy trời?Tại sao cái trapboy thành phố Busan này cứ xuất hiện đúng lúc mình xấu xí và phờ phạc như con vô gia cư thế?Ngày thường mình xinh xắn, cute, thơm tho, đáng yêu thì không thấy bóng dáng đâu. Vậy mà hễ hôm nào tóc rối, quần áo xộc xệch, mặt mũi như zombie thì thế nào cũng... từ đâu chui ra.Wtf bro, ổn không vậy???Nguyệt An nghiến răng tự hỏi trong đầu, trong khi bản thân chắc trông ngu ngu chẳng khác gì nhân vật hoạt hình vừa bị búa đập vào đầu. Mệt mỏi học cả ngày, lại không kịp chỉnh tóc hay son môi, cô cảm giác như hình tượng bản thân sụp đổ không phanh.Còn Jaeson? Vẫn đẹp trai, phong độ, tóc vuốt gọn, áo sơ mi trắng phẳng phiu như vừa bước ra từ quảng cáo thời trang. Đứng trên ván trượt, cậu ta giống hệt một nam chính phim học đường, như thể sắp đi hẹn hò với nữ chính ở Marina Bay.Nguyệt An nhìn cậu ta, rồi nhìn lại bản thân, chỉ muốn thở dài lần nữa.Ai cũng nói Nguyệt An cute dễ thương, xinh xắn, nhưng riêng Jaeson thì luôn bắt gặp cô trong phiên bản "ảnh dìm ngoài đời thật".Đúng là trời ghét mình mà...…

Bọ cánh cam & Macaron đậu đỏ

Bọ cánh cam & Macaron đậu đỏ

0 0 10

Tờ mờ sáng, Bình Yên nằm cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha cũ, trên tay là chiếc điện thoại đã đôi lần chớp tắt. Cô lặng nghe tiếng trời trút nước ngoài cửa sổ, miệng nhẩm đi nhẩm lại câu cổ ngữ Ấn Độ mà lúc chiều cô vừa đọc được. "Trăm triệu hạt mưa rơi, không hạt nào rơi nhầm chỗ." Trước giờ Bình Yên ghét phải thừa nhận mấy thứ gọi duyên số, định mệnh nhưng hình như ông trời muốn chứng minh cho cô thấy cô sai rồi. Dù cô có tính toán cách mấy thì chuyện cần làm sẽ phải làm, người đến sẽ đến, đi sẽ đi, không thể cưỡng cầu. Rầm rầm. Tiếng gõ cửa ồn ào cắt ngang dòng suy nghĩ của Bình Yên. "Đặng Ninh Bình Yên, cậu mau mở cửa ra." - Khải Duy cả người ướt sũng đứng trước cửa phòng trọ của Bình Yên gào thật lớn cho đến khi đạt được mục đích. "Cậu có điên không? Nửa đêm chạy đến đây la lối om sòm! Có phải cậu thấy tôi chưa đủ xui xẻo, muốn ngày mai chủ trọ đá tôi ra đường mới vừa lòng cậu phải không?" - Bình Yên cộc cằn mở cửa, tặng miễn phí cho Khải Duy một cái lườm sắc lẹm. Tia chớp vụt ngang trời, luồng sáng xanh lam soi rọi căn phòng trong chốc lát, Khải Duy không nói nhiều vội vàng ôm chặt Bình Yên vào lòng. Một tràng tiếng sấm vang dội đập vào màng nhĩ khiến cô gái nhỏ giật thót người, nép sâu vào vòng tay vững chãi của Khải Duy. "Cao giọng cằn nhằn nữa xem nào?" - Khải Duy nhìn Bình Yên, nhếch mép cười nhạt. "Tôi không sợ sấm, giật mình chút thôi!" - Bình Yên cứng miệng phủ nhận."Ừ, cậu không sợ. Là tôi, tôi sợ cậu, được chưa."Đêm tối tịch mịch, đường cong trên khóe môi…