Có những ngày, cảm xúc của tôi chợt dâng trào. Tôi vô tình đọc được mấy dòng trích dẫn lại cảm thấy hay vô cùng. Có lẽ, một phần là do ngôn từ hết sức mĩ miều, văn chương. Phần còn lại là đã làm động lòng người, đánh đúng vào cái tâm trạng của bản thân. Để rồi tôi phải bỗng dưng thốt lên :"Trời ơi, gống hệt mình !". Tôi lúc ấy, thực sự có cảm giác người ta đi guốc trong bụng mình từ lâu lắm rồi !…
Không phải cứ là trời là sẽ có thể bay. Cứ là biển là có thể bơi.Mikey nhận định như thế. Không phải cứ chết là bay lên trời . Cứ vô dụng khos hiểu là chìm vào biển lặng .Biển và trời thật ra không hề xa, chúng gần nhau nhungw khôbg hề chạm nhau .Manjiro đã ngắm biển một thời gian dài mà không cần ra biển, cậu đã ngắm biển qua một con người . Và luôn muốn ngắm nó, trong suốt từ lúc quen người kia cho đến khi chơi thân và người kia rời đi đén tận khi 12năm sau.Mặt biển ở đó láp lánh và đẹp lắm. Còn rất ấm áp, sưởi ấm và lấp đầy một Mikey trống rỗng.Thật ra anh hùng không nhất thiết phải mạnh .Anh hùng không nhất thiết phải mạnh , anh hùng chỉ cần bất khuất bền vững và cố gắng thôi.Anh hùng không cần cứ một đấm một đá là thắng.Anh hùng có thể trông yếu đuối nhưng chưa hềcần ai hết bảo vệ . Đó là bản chất của một người hùng.Thật ra người hùng có thể thảm hại . Nhưng tuyệt đối không bất khuất.Draken đã thấy và từng được một anh hùng như thế cứu mạng , sau đó người này vẫn luôn sát bên hắn đến khi không thể .Mà anh hùng này mít ướt lắm.Thật ra hơi ấm từ một người lạ cũng ấm , nó không hề lạ hay lạnh một chút nào. Giống như lúc còn được cõng trên vai anh hai khi còn trẻ nhỏ.Emma trước khi vô viện đã từng cảm nhận được hơi ấm đó. Cho đến khi cô ở trong vòng tay lạnh lẽo của anh mình....*lưu ý* lệch nguyên tác.Ooc.…
Thể loại: Lãng mạn, idol life, soft angst, ghen tuông, slow-burn, độc chiếm nhẹ, 1×1.Nhân vật chính: Lee Know (Minho) × Han Jisung (Jisung)Trong một nhóm nhạc nam đình đám, giữa ánh đèn sân khấu và lịch trình bận rộn, tồn tại một thứ cảm xúc khó lý giải - không phải tình bạn đơn thuần, cũng chưa hẳn là tình yêu.Han Jisung bắt đầu nhận ra ánh mắt của Lee Minho dành cho mình đang dần thay đổi. Không còn là sự thờ ơ lạnh nhạt như trước, mà là một điều gì đó nồng nhiệt, khó đoán - và đầy chiếm hữu.Phải chăng giữa họ có một thứ gì đó đang nhen nhóm?Hay đó chỉ là ảo giác từ một trái tim đang dao động?Khi ánh mắt giao nhau quá nhiều lần, khi ghen tuông bắt đầu len lỏi trong từng khoảng lặng, thì... ai sẽ là người dám thừa nhận trước tiên?…
Author: Ayumi Amamiya Ngân. Matxa Trà xanh Mãi yêu người. Couple chính,: NejiTen, cặp phụ nhắc ít hơn. Rất ít. Tuyển tập Series nho nhỏ do chính Ayumi viết. Bản quyền thuộc về Ayumi. Vui lòng tôn trọng tác giả. Hãy Vote và Comment để Ayumi có động lực viết nhé, nếu các bạn thấy hay hãy ủng hộ!!…
"Lỡ miệng chửi một cái đồng nhân đọc được ở trên mạng, tôi xuyên luôn vào nó." Minh Quân bùi ngùi chia sẻ.Xuyên vào truyện có gì vui á? Há há, tui được diện kiến bias "ngoài đời thực", live action người thật mặt thật nó cứ gọi là vừa phê vừa đê mê ~Còn lại thì tới giờ cuộc sống của tui trong đây như *beep*.###########################################Minh Quân đang combat hăng say với mụ tác giả có tam quan kì thú về chiếc đồng nhân Băng Cửu "Cuồng Ái Tiên Sư Đồ" thì bất chợt bị một tia sáng lạ từ màn hình điện thoại kéo vào trong chiếc xamxung đời cũ, lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình xuyên vào chính cái plot truyện mình vừa hết lời mắng chửi kia.Minh Quân ngậm ngùi bày tỏ cảm xúc: "WTF???".Plot và ý tưởng: Nghi PhươngViết: Ann EgTác phẩm của tui và nhỏ bạn ♪ヽ(・ˇ∀ˇ・ゞ) Ok ok nói chung tui sẽ cố gắng để mà viết -))) Hố này zô tri luôn zui tươi 🥹 Nhảy hố đi mọi người nhảy hố đi :333!!!!!!!…
Cho mấy mina mà thík otp USSR X VN thì vô đây biết răm 🫡 nhá! Má này thích ship lắm🤧🤧🤧Khum cho nopt đọc nha nếu ko chửi mik,thì cứ tự nhiên.Chủ Truyện sợ đá đít lắm ạ👍[truyện ngắn lắm]…
Anh tựa ánh nắng ban mai bỗng đến soi sáng tuổi thanh xuân của emNhưng em đã vỡ mộng khi nhận ra đó chỉ là tình cảm đơn phươngAnh không hề để ý đến sự xuất hiện của em ở đóRồi đến ngày gặp lại, em lại không kiểm soát được bản thân mìnhKhiến cho tình cảm đó lại bộc phátThứ tình cảm mà tưởng rằng đã phai mờ theo dòng thời gianChúng ta có duyên nhưng không có phậnĐã yêu nhau nhưng không thể đến bên nhauSuy cho cùng, chúng ta chỉ còn một cách...Là nói lời TẠM BIỆT!!Đón đọc TẠM BIỆT ANH... TUỔI THANH XUÂN CỦA EM ( CÓ LẼ CHÚNG TA KHÔNG NÊN GẶP NHAU)Tác giả :Cutephomaique1835…
Con người luôn có nhu cầu được lắng nghe, được thấu hiểu. Nhưng rất nhiều trường hợp họ thậm chí không tìm ra được một lý do phù hợp cho câu hỏi "Nói ra để làm gì?". Phải, có những cảm xúc chỉ nên giữ riêng cho mình, có những suy nghĩ không biết tỏ cùng ai, có những chia sẻ chẳng biết có ai muốn nghe hay không. Vậy đấy mà yên lặng, mà thinh tĩnh như làn hơi nhạt nhòa. Và rồi, cứ thế mà tự kỷ với nỗi cô đơn vô định của chính mình...…
Trong đây là những câu nói tôi yêu thích nhất từ một trang blog ở trên face, mỗi câu điều rất hay và ý nghĩa có ai cần muốn biết thông tin gì về trang thì ib trực tiếp tôi nhé.# Cám ơn mọi người đã đọc.…
Này cậu, người bạn dễ thương :3 Phải rồi, chính cậu đó <3Cậu có thấy bookcover của chúng tớ không? Cậu biết cô ấy đang được chiếu sáng bởi gì không? Phải, chuẩn rồi đấy, cô ấy được chiếu sảng bởi đèn huỳnh quang tiết kiệm điện năng có tuổi thọ cao, tuy cần chấn lưu nhưng vô cùng thông dụng, dễ mua và đặc biệt giá thành không hề đắt =)))))))) Cậu biết cô ấy đang nhìn gì không? Lần này cậu đoán sai rồi. Cô ấy đang nhìn một tác phẩm và soi-từng-mi-li-mét tác phẩm đó để soát lỗi đấy :333Yo cậu, chúng tớ là Đèn Huỳnh Quang Tuổi Thọ Cao a.k.a Đèn, là tổ Beta của Quán Trọ Cảm Xúc. Cậu đang cần một người hỗ trợ cậu trong việc chỉnh sửa lỗi trình bày, lỗi dùng từ và lỗi sắp xếp câu? Cậu đang cần một người tỉ mỉ chỉ lỗi ra cho cậu nhưng không khiến cậu quá khó chịu? Vậy thì chúc mừng cậu vì đã tìm thấy chúng tớ - shop beta có tâm nhất Hệ Mặt Trời!Nhanh tay bấm "Đọc" để đặt đơn nào!…
Tôi lục lại 1 chút của ký ức của ngày xưaTháng Tư – năm tôi còn là 1 cậu bé lớp 12. Cảm xúc lúc này có lẽ là khá hồi hộp và căng thẳng. Căng thẳng khi chuẩn bị bước vào 2 kỳ thi quan trọng của đời người, hồi hộp là mường tượng ra cảnh sắp thoát khỏi kiếp đèn sách 12 năm học, sắp được bước sang ngưỡng cửa mới, và sắp thành “người lớn”……….Bài vở nhiều hơn, nên thời gian tôi gặp em cũng ít hơn, Cứ hết tiết buổi chiều, là chạy ngay xuống bãi xe, lôi con xe cọc cạch ra ngoài, rồi lại lao nhanh qua trường em, và em vẫn chào tôi như bao ngày, nụ cười mỉm như có như không, hấp háy đôi máy nhìn tôi - ”Ngày nào cũng bắt người ta đợi”“Giờ đi đâu ?”“Anh đưa đi đâu em đi đó”“Ừ thế đi về nha”Em nguýt - “Vô duyên, tí còn phải đi học nữa, về gì mà về”“Café đi”“Ừm, ra ngoài nhà thờ ngồi cho thoáng đi”Tôi lè lưỡi: “Xa thế, tí lại quay ngược lại đây để học, mệt phờ ra học sao nổi”Em bĩu môi: “Chở người yêu mà than vãn vậy đó”“Thế em chở anh đi, cũng là chở người yêu mà”Em dỗi: “Hừ, anh muốn đi đâu thì đi, tôi chả quan tâm”…….……….những buổi chiều đạp xe lang thang SG, rồi ngồi tha thẩn bên bờ sông, những lúc nhìn đôi môi khẽ mấp máy hát, tôi chỉ ước rằng thời gian mãi dừng lại, để tôi mãi được bên em như lúc này...................................Page chính thức: https://www.facebook.com/NhungChieuMuaTình trạng: 1 ngày/2 chap, tùy hứng, có thể lâu hơn =.=…
Truyện kể về một mối tình đầy trắc trở của hai người ở hai tầng lớp xã hội khác nhau. Chính cái định kiến về tầng lớp đã đưa đẩy họ lạc nhau. Liệu rằng cuối cùng họ có quay về với nhau không?Mời các bạn cảm nhận tâm tư này với từng phút từng giây bên truyện HÃY VỀ ĐÂY BÊN ANH…
Một trái tim lạnh vẫn có thể được sưởi ấm bằng sự quan tâm, như tia nắng mặt trời mặc dù nó nhỏ nhưng nhận lại là rất chân thành,cũng giống như màn đêm sau nó là ánh bình minh xinh đẹp,rạng rỡ.Giống như ban ngày, có những nơi ngập tràn tia nắng, có những nơi tồn tại bóng mát,dù không chạm tới nhau, nhưng chúng vẫn luôn song hành.Cảm nghĩ này là gì?Sự nôn nao,lo lắng khó tả này là gì?Và có thể chạm tới nhau được không?Phá vỡ sự câm lặng.Phá vỡ sự bất an.Phá vỡ khoảng cách qua bức tường khổng lồ này.Liệu ai có thể nghe tiếng nói cầu khẩn của ta để giải thoát cho ta?..Có ai không?…
Một cô gái là đại tiểu thư quyền quý...Năm 6 tuổi mẹ chết do tai nạn bí ẩn, cha cô vì thế mà đi lấy vợ hai, thế là cô có một đứa em gái cùng cha khác mẹ kém mình hai tuổi. Em gái được cưng chiều, yêu thương, cô cũng thương nó.... còn cô phải làm việc vất vả, sống trong tủi nhục. Mọi bất hạnh ập đến khi chính cha cũng gặp tai nạn và chết. Cô trở thành mô côi, từ thân phận cao quý xuống một người hầu. Sống trong đau khổ bởi sự ác độc của mẹ kế và đứa em gái mình yêu thương, khinh thường mìnhDần dần họ lãng quên mất cô. Chỉ còn biết đến nhị tiểu thư cao quý.Đúng vào ngày sinh nhật tròn 18 tuổi của đứa em, cô ngất đi như tưởng mình đã chết.....vậy mà cô được một người đàn ông xa lạ mà quyền lực đưa đi. Cuộc đời cô đã thay đổiSố phận cũng thay đổiChân tướng về cái chết của cha mẹ được sáng tỏ....Cô gái đã không còn bị lãng quênTình yêu và hạnh phúc cũng đến với cô...…