Có em đời còn dễ thương
Minh Tuyết và Khánh Ly gặp nhau vào một mùa hạ tưởng chừng không có gì đặc biệt - chỉ có nắng, bụi phấn và vài lời giới thiệu đầu giờ. Nhưng cái chạm mắt đầu tiên đã gieo xuống mảnh đất lòng một thứ gì đó khó gọi tên.Giữa những định kiến, khoảng cách và cả những điều chưa dám nói, tình cảm của họ lớn lên lặng lẽ, dịu dàng, như một đóa hoa dại nở ven đường. Câu chuyện không ồn ào, không vội vã, chỉ là hai người dần đi về phía nhau - để rồi nhận ra, có nhau, đời hóa ra dễ thương đến vậy._ _ _Mình viết truyện này cho những năm tháng tuổi trẻ...Cho những rung động đầu đời vụng về mà chân thành,Cho những ánh mắt ngại ngùng, những cái nắm tay lỡ làng rồi day dứt mãi.Cho những người từng lướt qua nhau trong một mùa hạ tưởng như rất dài,Để rồi sau này, chỉ còn lại một cái tên khiến tim mình xót lại._ _ _Giới thiệu đôi dòng từ tác giả:Chào mọi người, mình là một tác giả nghiệp dư chính hiệu, chỉ vì lỡ yêu những ánh nhìn dịu dàng giữa hai cô gái mà bắt đầu viết nên những câu chuyện nhỏ.Truyện mình viết có thể không hoàn hảo, câu chữ có khi còn vụng về, cảm xúc đôi lúc hơi quá tay hoặc chưa tới... nhưng tất cả đều là tấm lòng mình gửi gắm vào từng dòng chữ.Nếu bạn đọc thấy đâu đó một nỗi buồn quen, hay một đoạn tim rung khẽ, thì đó là niềm vui lớn nhất của mình rồi.Cảm ơn bạn đã ghé qua, và nếu có sai sót gì, mong được mọi người nhẹ nhàng bỏ qua nha.-Trà quýt meo meo -…