Đây là bản tiếng Trung chính văn nhé mọi người. Được đội dịch cùng đội edit mang tên PHONG ĐẠI hợp tác dịch văn. Đại diện là page hội lọt hố ngôn tình cùng hơn 20 thành viên cùng nhau đóng góp hy vọng nhận được sự ủng hộ từ mọi người hihi.…
" Đứng lại"_ âm thanh trầm thấp, khàn khàn của nam sinh vang lên làm cho Tiểu Bạch vô cùng lo lắng, do sợ nếu đi tiếp sẽ bị đánh nên cô chầm chậm xoay người lại, ngay khi đầu quay lại hướng về phía giọng nói vang lên thì bắt gặp Tạ Châu Dương đang ngậm kẹo mút nhìn cô chằm chằm. Bỗng lại có tiếng vang lên : " Nãy giờ chạy đi đâu vậy hả bánh trôi ?"Giọng điệu cợt nhã kết hợp với dáng vẻ phóng túng của anh đã dọa cho cô ghi nhớ hình ảnh của anh từ đại ca ngầu lòi thành lưu manh vô liêm sĩ. Cô khẽ run người đáp: " Em đi nộp bài cho thầy chủ nhiệm ạ" Tuy lời cô đáp nhẹ nhàng, bình thường nhưng trong mắt anh thì lúc này cô đang làm nũng, điềm đạm, dễ thương giải thích với anh làm cho lòng anh râm rang cả lên, hai tai bắt đầu mất khống chế đỏ lên, trong lòng anh cỗ vui sướng đang trào dâng nhưng bên ngoài lại sợ mất mặt nên chỉ trả lời lại : "ừ" khiến cô có chút không hiểu con người trước mặt có bị vấn đề gì thần kinh không, sao mà lại cư xử kì lạ như thế. Kêu cô lại chỉ để hỏi vậy thui ư hay thấy cô ngốc nghếch muốn trêu ghẹo, không nghĩ nhiều cô xoay người đi mất khiến cho bé Dê nhà ta ngơ ngác không biết làm sao đến khi bóng dáng của cô khuất sau cửa phòng giáo viên anh mới hoàn hồn. Lúc này anh mới hiểu rằng năng lực ăn nói quan trọng đến nhường nào, chỉ là muốn ở chung một chỗ với con gái người ta thôi mà do ăn nói cục súc đã dọa cho người ta chạy mất.p/s: đây là bộ truyện đầu tay mình viết , còn chưa quen lắm mong mọi người đọc ủng hộ mình nhen, cảm ơn mọi người rất nhiều…
Ngao Quang và Hạo Thiên đã đến với nhau bất chấp lời gièm pha của chúng tiên, nhưng không may trong ngày đại hôn Ngao Quang đã bị hạ độc, kẻ hạ độc ngu si cũng không hề biết tác dụng của loại độc này cũng như cách giải nó, Hạo Thiên gấp rút gọi y tiên tới thăm khám chỉ để nhận lại kết quả, độc này sẽ sớm biến Thiên Hậu trở về hình dáng thời niên thiếu, còn có tác dụng khó nói khác ở đằng sau... Hạo Thiên bối rối, Hạo Thiên lo lắng, Hạo Thiên bứt rứt. Mãi cho tới khi tân hậu thu nhỏ lại nước mắt lưng tròng ngồi trên giường nhìn hắn thì Hạo Thiên mới biết hắn lại sắp tiêu rồi! Bé rồng nhỏ ước chừng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, thấp hơn hắn gần hai cái đầu khiến Hạo Thiên không biết dỗ người ta như thế nào, chỉ vụng về ôm Ngao Quang bản nhỏ nói những lời sến súa dỗ ngọt. Hắn không dám vỗ về y, chỉ sợ bàn tay to này vỗ một chút sẽ khiến vợ nhỏ mới cưới về của hắn toi mạng. Hai người cứ vậy, một người lúng túng ôm người kia, người kia thì vẫn đang hoang mang khóc rấm rứt trong lòng người còn lại. Ngao Quang rất hoang mang, giây trước y còn đang ngủ nơi Long Cung, được Phụ Vương dỗ ngủ, giây sau mở mắt ra đã đến một nơi lạ lẫm và nhìn thấy người đàn ông cao lớn không phải Phụ Vương. Y khóc... Có lẽ do thuốc độc kia đã làm trí nhớ của y giảm theo độ tuổi cơ thể, cũng vô tình thêm thắt một số biểu hiện tâm lý và cảm xúc phù hợp độ tuổi nên mới có cảnh Long Vương khóc huhu như vậy. Hạo Thiên tự nhủ. Và hắn đã quên luôn cái gọi là "tác dụng phụ" của loại độc này, Hạo…