Khi Mặt Trời Lặn Sau Cửa Sổ
"Bạn ơi, lát đi xuống kia với tui để lấy đồng phục và giấy tờ luôn nhen." Giọng Cẩm Nhung vẫn trong trẻo và đầy hứng khởi như mọi khi. Tôi khẽ gật đầu, mắt chẳng rời nổi màn hình laptop đang sáng trưng. Nhung, Hạ, Giang và Duyệt - bốn cái tên tựa như những nốt nhạc tươi tắn điểm tô thêm sắc màu cho những ngày đầu tiên bỡ ngỡ nơi giảng đường của tôi. Họ là những người bạn mà bất cứ tân sinh viên nào cũng ao ước có được: tốt bụng, chân thành và luôn sẵn lòng chìa tay ra giúp đỡ. Phòng 206 của chúng tôi, cứ ngỡ như một mái nhà thứ hai ấm áp, nơi mà sự sẻ chia và thấu hiểu luôn ngự trị. Ấy vậy mà, giữa cái không gian tưởng chừng như hoàn hảo ấy, lại xuất hiện một "khuyết điểm" khó lòng hòa hợp. Một "nốt trầm" lạc điệu, tạo nên một sự tương phản rõ rệt giữa những người bạn tốt bụng và Yến Như - một người bạn khác biệt, hay theo gen Z chúng tôi gọi là "rắn độc" mà theo motip truyện thì là "trà xanh" đấy. Sự khác biệt ấy không chỉ đơn thuần là về tính cách, lối sống mà còn hứa hẹn những tình huống dở khóc dở cười, thậm chí là những rắc rối không ngờ tới.…