Năm 17 tuổi tôi có đam mê,có tự tin,lòng nhiệt huyết nhưng lại không có đủ dũng khí để nói yêu một người. Tôi tin đó không chỉ là vấn đề của riêng tôi mà cũng là vấn đề của bạn hay những người khác nữa, chính nó đã khiến cho không ít tình yêu rơi vào ngõ cụt, những tình yêu vĩnh viễn không được nói ra. Tình cảm năm 17 tuổi nó thật đẹp,ngây thơ, trong sáng biết bao đơn giản chỉ là một ánh mắt, một nụ cười hay là những cử chỉ nhỏ cũng đã khiến trái tim non nớt rung động. Chúng ta của ngày tháng ấy thật giản đơn, tình cảm không có chút tính toán hay vụ lợi cho riêng mình đơn giản chỉ là một câu hỏi thăm khi người ấy không đến lớp, là những buổi chiều cùng nhau về, là nụ cười cậu ấy tỏa nắng,...tất cả đều êm đềm, nhẹ nhàng như chính cái tuổi đó vậy. Sau này khi trưởng thành rồi chúng ta sẽ thấy thì ra người năm ấy chúng ta từng yêu tuyệt vời biết mấy. Cho nên đừng lo lắng về tương lai xa xôi mà hãy trân trọng người trước mặt, người mà mỗi lần giận chỉ cần một ly trà sữa cùng đôi lời dỗ dành lại có thể cùng bạn cười vui vẻ cả ngày....Những năm tháng sau này tôi mới hiểu " người ta yêu năm 17 tuổi là người mà đời này ta không thể quên".Đôi lời của tác giả : Hồi ức thanh xuân : Khi ta 17 là bộ truyện mà ta đã dành cả trái tim để viết, ta không hứa nó sẽ gay cấn chỉ hứa nó là cả một bầu trời thanh xuân tươi đẹp và nhẹ nhàng, nó không ngọt ngào để người khác đắm chìm nhưng nó hiện thực và ta tin bạn đọc sẽ thấy được hình ảnh mình trong đó. Có sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, sự trân q…
Đúng vậy , yêu là yêu , thương hại là thương hại , thương hại không bao giờ có thể trở thành tình yêu được . Đối với tôi để ai đó phải thương hại mình , đúng là một cực hình . Không phải tôi tự kêu mà tôi ghét sự thương hại của họ , chỉ là , lòng tự trọng trong tôi qá lớn , đến nỗi , tôi không cko phép bất cứ ai thương hại tôi , đến bên tôi chỉ vì tôi cần được thương hại , hoàn toàn không cho phép ..... Đây là truyện của tg SUZU FUKAZIMe Thấy hay nên đăng cko các pn đọc k đạo ý tưởng j cả nguyên bản gốc . Chưa dc sự đồng ý của tg nếu ai muốn đem ra ngoài nhớ ns vs mìh 1 tiếg nhé ^_^…
Mình và anh chia tay sau một trận cãi nhau như hai đứa trẻ con. Bọn mình cắt đứt mọi liên lạc và cũng không thể có ý nghĩ "tình cờ gặp nhau" vì hai người sống ở hai thành phố cách nhau hàng giờ bay. Dù biết là khó có thể quay lại nhưng mình vẫn hay tò mò không biết cuộc tình chóng vánh ấy có để lại thổn thức gì trong anh không. Đúng là sau chia tay, người còn nặng tình hơn chính là kẻ thua cuộc. Mình vẫn dùng 1 tài khoản ảo (acc clone) để theo dõi anh trên Instagram. Anh ít hoạt động hơn trước, không còn chia sẻ những dòng tâm trạng, những cuộc đi chơi hay khoảnh khắc đáng yêu của thú cưng. Nhưng mình biết anh vẫn online đều đặn, qua một vài bài viết anh thả like, một cách lặng lẽ. "Điểm cốt lõi giúp mối quan hệ giữa hai người được suôn sẻ chính là nói những điều đối phương muốn nghe", đọc những bài viết anh like làm mình thấy chột dạ. Ngày chia tay anh đã nói, những lời mình nói làm anh cảm thấy tổn thương, đó là lúc cả hai đều tức giận, nông nổi, bốc đồng.…
Chaeyoung như đoá hoa nhỏ mỏng manh, sinh ra và lớn lên trong một góc tường, tuy bình thường nhưng cũng có điểm đặc sắc. Nhưng cô chưa từng để ý đến ai, bởi vì trong mắt cô chỉ có một hình bóng duy nhất, đó là Lisa. Chỉ cần có thể gần chị, cô tình nguyện làm mọi thứ. Cho đến khi nhận được thiệp cưới, trái tim cô tan vỡ trong phút chốc. Sao chị có thể vô tâm như thế. Sự trả giá này quá lớn, cõi lòng tan nát. Cô cảm thấy hoàn toàn thanh tĩnh. Quyết định từ bỏ tình cảm đau lòng kia, giống như trước đây, cô lại là chính mình.…
Charlotte · Mecklen, một cựu nhân viên văn phòng kiệt sức vì làm thêm giờ, sau khi xuyên không đến Đế chế Fars hùng mạnh, đã đặt ra mục tiêu tối thượng: trở thành một công chức dị đại, sống một cuộc đời ổn định, nhàn hạ.Nhưng đời nào có chuyện tốt như vậy!Một ngày nọ, lệnh khẩn cấp của Đại công tước phá tan sự yên tĩnh: "Tất cả nhân viên hành chính cấp 5 trở lên, lập tức lên đường ra chiến trường!"…
Tôi là Thành. Năm nay 27 tuổi. Là người Hà Nội. Với tôi cuộc sống luôn là một điều bí ẩn. Bí ẩn ở chỗ nó đang chờ đón những kẻ luôn thích khám phá và có những ý nghĩ táo bạo. Khi lên 5 tuổi tôi đã không sợ bất kì thứ gì ngoài lão anh trai tôi. Anh tên Huân. Đã lớn, nhưng những gì anh ấy dọa nạt tôi tôi cũng chẳng cho đó là một điều kinh tởm, ghê sợ như bao đứa trẻ khác cùng chăng lứa. Anh luôn nói về chuyện âm dương để dọa nạt nhưng thực sự thì tôi cũng biết được rằng "Lão ta còn sợ ma hơn cả đứa trẻ nhóc mới lên 5". Vì câu nói đó mà lòng tôi được yên thay vì cứ nói "Ma ư ?, Ma nào ?". Tuy thế, nhưng trong tôi vẫn có điều gì đó bất thường, con tim tôi luôn đập nhanh khi nghĩ về nó! Cho đến khi tôi lên 11,cái đêm tôi tưởng mình không còn ở trên thế gian này, tôi tưởng mình đã chìm luôn vào giấc mơ quái dị ấy. Tôi đã có một quãng thời gian sợ hãi và ám ảnh kéo dài đến khi tôi bước sang tuổi thứ 17…