Fanart sưu tầm ♡
JD fanarts cutoe xỉu…
JD fanarts cutoe xỉu…
Tôi viết từ những cảm xúc thật của tôi ...…
Nhạt…
Có thể xem như đây là tiếp của Last Time…
Tớ Chỉ là chú Cáo nhỏ vô tình đi ngang thôi!…
hoseok centric.…
by @mutsaukhumsau_…
à thì là mình bị ứ nên type ra cho bớt…
ngắn ngủn về em và gã. không đầu không đuôi. nhạt toẹt…
Hường nè~Ngập mặt lun~~…
Năm 22xx, con người ngày càng đạt được những thành tựu công nghệ lớn, máy móc ngày càng thông minh và hoàn chỉnh. Chúng gần như trở thành phiên bản nhân tạo máy của con người...NHƯNG...Giữa lúc ấy, bỗng xuất hiện một loại virus máy tính mang tên TTH-69 tràn lan, chúng có thể xâm nhậm trí óc và đồng hóa con người qua sự tương tác giữa người và máy móc. Dân số toàn cầu sụt giảm mạnh, loài người có nguy cơ bị diệt vong. Giờ đây, loài người chỉ có thể trông chờ vào "Người Ảo", với khả năng chống lại và tiêu diệt TTH-69 - vốn từng được coi là phát minh thất bại của một lập trình viên đã mất tích bí ẩn.Số phận con người, rồi sẽ ra sao? P/S: - Nói thẳng toẹt ra thì truyện này nói về BF thôi, đừng chú ý đến mấy cái dài dòng ở trên. - Nhân vật các quốc gia là của Himaruya-sensei, còn lại là OC do các Hetalian tạo ra, trong đó có của tôi. - Đây là một câu chuyện hư cấu, nếu có trùng lặp với bất kì sự kiện nào thì đều là trùng hợp. Có yếu tố OOC. - Ý tưởng truyện và văn phong thuộc về tôi, đừng ăn cắp ý tưởng, và nếu muốn mượn thì hãy hỏi ý tôi trước. Cấm sao chép và mang đi dưới mọi hình thức, chỉ đăng tại Wattpad.…
-Anh..Đừng đi có được không?-Cô dựa vào anh mệt mỏi hỏi -Ngốc à,đến khi nào em hết ngốc thì tôi sẽ đi có được không vậy?-Anh cười cười dịu dàng nóiCô gật gật đầu trong lòng anh.Anh cười toe toét có vẻ như vui vô cùng,vuốt ve cô,dịu dàng nâng tay cô lên lấy ngón út của cô ngoắc với ngón út của anh rồi đóng dấu.Anh cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô rồi nói:-Anh sẽ để em ngốc đến chết mới thôi!…
"Con Nhi lướt ngang qua chiếc bàn học, trên đó là một tấm hình có 2 đứa bé. Một đứa sún răng đang toe toét cười - một đứa mặt nhăn nắm tay đứa cười kia. Nó cầm bức ảnh nhoẻ miệng cười:- Dễ thương thật...."__________________________________Tác giả: Dật Lạc❗Lưu ý: Tác phẩm đầu tay nên còn nhiều thiếu sót, hi vọng mọi người nhẹ nhàng góp ý để mình cải thiện và sửa đổi cho những tác phẩm sau nhé. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.…
Tôi nhớ rất rõ, đêm đó, trời không trăng không sao. Dưới tàng hoa anh đào, gió lướt nhẹ qua, cánh hoa rơi lả tả. Nụ hoa rơi xuống vai tôi, dừng chân vài giây rồi lướt nhẹ xuống mặt đất. Trong đêm đen, tôi không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ biết, hiện tại, có lẽ hắn đang đau lòng. "Rốt cuộc, trái tim nàng làm bằng gì? Ta vì nàng làm nhiều việc như vậy, cũng không khiến nàng động lòng dù chỉ một chút. Hay là...nàng vốn không hề có trái tim." Hắn hỏi tôi. Trong đêm đen, giọng nói bi thương của hắn vang vọng quanh tai tôi. Giống như một viên đá, nện thật mạnh xuống dòng sông vốn yên ắng, làm bọt nước văng tung tóe ,mặt sông cũng vì vậy mà chấn động mạnh. Nhưng rồi, cũng dần dần an ổn trở lại. Đúng vậy, tôi có trái tim không? Có chứ ! Tôi nhìn hắn, dù không nhìn rõ, tôi cũng nhìn, như đang thể hiện sự tôn trọng với đối phương. "Tim...? Ta có chứ. Từ lúc sinh ra đã có. Nhưng mà, vào năm ta 16 tuổi, ta đã tặng nó cho một người. Huynh ấy mất rồi, tim ta cũng chết theo." Tôi không còn phân biệt đâu là giọng nói của mình nữa rồi. Một vài kí ức, tôi không muốn nhớ lại. Nhưng tôi lại không thể. Tôi nghe được giọng nói lạnh lẽo của mình vang lên, không có một chút cảm xúc nào cả. Bước chân hắn lảo đảo, tôi lại không hề có một chút rung động. Đó là vì hắn phải chịu, hắn giết người tôi yêu! Lấy mất tim tôi, tàn nhẫn đục khoét nó ra rồi bóp nát mặc cho máu tươi nhiễm đỏ.Người tôi yêu, chết rồi. Tôi...cũng chết rồi. Chết cùng với chàng, năm tôi 16 tuổi.…