Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

Hành trình thu thập dàn Harem của bé cá😆😆😆

================================================================================

Máu,máu ở khắp mọi nơi, biệt thự Vongola ngập chìm trong biển lửa, ngọn lửa cháy dữ dội tham lam nuốt lấy tất cả mọi thứ.

.

Kết thúc rồi.

.

Tất cả những người bảo vệ của bầu trời đều đã gục ngã.

.

Gia tộc mafia 400 năm lịch sử cuối cùng cũng đến hồi kết.

.

Trong ánh lửa làm sáng rực màn đêm, Sawada Tsunayoshi Vongola Đệ thập cố gắng chống lại cơn buồn ngủ ập đến, ánh mắt hướng về phía trước nhìn chằm chằm vào cơ thể người bảo vệ bão của gia tộc Vongola đang nằm gục xuống, làn da trắng bệch trong khi đôi mắt mở to, một đôi mắt vô hồn. dòng máu đỏ tươi vẫn đang chảy ra mang sắc đỏ của loài hoa bỉ ngạn như mở ra con đường dẫn đến cánh cửa âm ti lạnh lẽo.

.

Đôi đồng tử màu nâu dần mất đi ánh sáng trong tâm trí dần trở nên mờ nhạt vẫn còn văng vẳng tiếng khóc thảm thiết và lời xin lỗi không thể nói ra .

.

Thời khắc thiếu niên rơi vào giấc ngủ vĩnh viễn không thể tỉnh lại. 

.

Tất cả mọi thứ đều biến đi theo ngọn lửa'

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Giống như giấc ngủ thoáng qua, con người mang tên Sawada Tsunayoshi tỉnh lại

.

.

.

Nhưng con người ấy không còn là Sawada Tsunayoshi nữa.

================================================================================

Bị đánh thức bởi ánh sáng mặt trời rọi vào mặt, một Tsuna ngồi dậy và vươn vai nhưng ngay lập tức giật nảy mình vì một tiếng hét kinh hoàng .

Chạy ra khỏi giường, nỗi ám ảnh từ cơn ác mộng đã trở nên mờ nhạt trong tâm trí, siêu trực giác của cậu bắt đầu cảnh báo dữ dội, Tsuna ngay lập tức chạy ra khỏi phòng

Chỉ để nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt.

Một người phụ nữ với mái tóc vàng rực rỡ nằm dưới cầu thang, chân tay của cô bị uốn theo một cách kì lạ giống như một con búp bê bị hỏng. Đầu cô bị gập lại và máu vẫn đang chảy lan ra khắp phòng giống như ai đó đã dội một thùng sơn đỏ xuống sàn.

Tsuna hít thở thật chậm ngay lập tức hối hận khi hít phải mùi máu trong không khí. Rõ ràng người phụ nữ đã bị gãy cổ do ngã cầu thang. Suy cho cùng cô chỉ là một trong số rất nhiều người phải rời bỏ cuộc sống khi còn trẻ. Tsuna cố lờ đi nỗi đau trong lồng ngực. Chỉ khi lại gần người phụ nữ  Tsuba mới nhận ra rằng mình trở nẹn nhỏ hơn nhiều so với trước đây.

================================================================================

"Ôi trời ơi" Ai đó đã hét lên bằng tiếng Ý.

Tiếng bước chân dồn dập tiến về phía cậu, một cánh tay to lớn nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu và kéo cậu ra khỏi vị trí mà người phụ nữ đang nằm.

Không, không phải người phụ nữ. Là xác chết vì người đang nằm ở đó đã chết.

"Có vẻ như cô ấy bị ngã cầu thang ............. Giotto, cháu không sao chứ?

'Ai?'

"............Giotto?"

'Ai? Bạn đang nói chuyện với ai?'

Một tiếng thở hổn hển, vẻ mặt thương hại 'Sốc' Người đàn ông nghĩ 'cậu bé đã quên mọi thứ, có lẽ đây là cách đứa trẻ đối phó với việc này'.

Không, không, bạn không hiểu. Tôi không phải là Giotto!

Họ ngồi xuống và nói chuyện, người đàn ông người ngập ngừng và trao cho cậu ánh mắt thương hại. Hóa ra, Tsuna và người phụ nữ đó - rõ ràng là mẹ anh ta - đã ân cần cung cấp ngôi nhà của họ cho người đó, một khách du lịch, để qua đêm.

"Tôi xin lỗi Giotto ..... tôi không biết nhiều. Tất cả những gì tôi biết về bạn là từ cuộc nói chuyện nhỏ mà tôi có với mẹ của bạn ngày hôm qua."

Không! Không phải mẹ tôi! Không phải mẹ tôi! Mẹ tôi là Nana !

"Bạn có muốn đi với tôi không, Giotto? Tôi đang đi đến thị trấn tiếp theo, nhưng tôi có thể đưa bạn đến nhà thờ của thị trấn ,..... Họ nhận nuôi trẻ mồ côi."

Trẻ mồ côi.

Tsuna kiên quyết từ chối.

================================================================================

 đã giúp Tsuna chôn cất người phụ nữ, người được cho là mẹ của cậu, trước khi rời đi.

Tsuna đã không rơi một giọt nước mắt nào, ngay cả khi anh mang một bông hồng trắng phía trước ngôi mộ mới.

"Đây"Sau khi đám tang kết thúc. Người đàn ông  trao cho cậu một chiếc nhẫn trắng xinh xắn với viên ngọc màu xanh lam.

"Đây là gì?" Cậu hỏi người đàn ông.

"Nhẫn cưới của mẹ bạn."

.

.

.

Người phụ nữ đó không phải mẹ tôi.

.

.

.

Chiếc nhẫn được xâu vào một sợi dây và nằm gọn quanh cổ của Tsuna

Tên cậu là Giotto.

Năm tuổi.

Cậu có mái tóc vàng - giống như của người phụ nữ tan đã chết - thay vì màu nâu thông thường mà cậu thường thấy.


Chuyển quần áo đi, Tsuna đào sâu vào tủ để tìm hai cái rương gỗ. Tsuna nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận gỗ cũ và những đường rãnh dưới tay mình. Cẩn thận bấm ngón tay kim loại, Tsuna mở rương và thở dốc vì ngạc nhiên.

Đồ trang sức lấp lánh và kim loại lấp lánh.

Chiếc hộp chứa đầy đồ trang sức. Giống như những chiếc váy trước đây, Tsuna nhanh chóng xác nhận rằng tất cả chúng đều là thật .

Đôi mắt cậu không còn màu sô cô la nữa mà thay vào đó là một màu cam nhạt.

.

.

.

Tên cậu là Giotto .

Giotto.

Có bao nhiêu Giotto có thể có? Đây không phải là thứ mà Tsuna có thể bỏ qua. Sau khi cậu trở thành ông chủ của Gia đình Mafia lớn nhất thế giới, sự trùng hợp không còn là một thứ có thể xảy ra.

Có vẻ như bằng cách nào đó, Tsuna đã du hành ngược thời gian khoảng bốn trăm năm. . . Điều này thực sự khá bình thường khi bạn sống chung với  cả Spanner và Shoichi Irie. 

- Nhưng , cậu đang ở trong cơ thể của Vongola Primo.

. . . Được rồi, bây giờ điều đó là nhiều hơn một chút kỳ lạ. Theo như Tsuna biết, không ai đã phát minh ra thứ gì đó có thể khiến bạn chuyển đổi cơ thể .

Và điều đó đã mang lại một lần nữa cho một vấn đề khác.

Bởi vì . . . Tsuna không thể nhớ cậu tại sao cậu lại ở đây ngay từ đầu. Điều cuối cùng cậunhớ là ở cùng với những người bảo vệ của mình.

. . .

Hình như có gì đó không đúng. Cậu đang làm giấy tờ với Hayato ? . . . Hay cậu đang tổ chức họp với Reborn?

. . .

Cảm giác bất ổn trong ngực của Tsuna ngày càng mạnh mẽ.

Có cái gì đó không đúng. Tsuna không thể nhớ

================================================================================

Rón rén, rón rén, rón rén. . .

Giữ ánh mắt hướng về phía trước, hòa mình vào bóng tối và bước đi như thể được tạo ra từ bóng tối.

Và sau đó . . . chậm rãi, tay nhích về phía trước và kín đáo giật lấy hai ổ bánh ra khỏi quầy.

Không ai, kể cả thợ làm bánh,chú ý.

"Bánh mì, đã có."

Tsuna lặng lẽ thở dài khi cậu nhét bánh mì vào cái túi mà cậu đã mua trước đó. Trong túi có đầy cà chua và rau diếp, với một loại trái cây khác. Ngày hôm đó, Tsuna đã có một chuyến thu hoạch lớn.

Ngôi nhà hiện tại của anh là ngôi nhà nhỏ kỳ lạ nằm cách thị trấn gần nhất khoảng một giờ đến hai giờ đi bộ. Tsuna đã trong ngôi nhà đó suốt một tuần, hầu như không ăn hay uống bất cứ thứ gì khi acậu hoàn toàn hoảng loạn .

Và rồi, một sự can thiệp của thần thánh đã xảy ra.

Đại khái là vào ngày thứ tám ở quá khứ, Tsuna có một giấc mơ (hoặc có thể đó là một cơn ác mộng?) Khi Reborn liên tục đánh cậu bằng cây búa Leon màu xanh lá cây của mình và gọi cậu là ông chủ Không tốt, người thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân mình đúng cách .

. . . À hả. Thế là đủ để khiến Tsuna thoát khỏi sự hoảng loạn và tự chuẩn bị cho mình một bữa ăn thích hợp.

May mắn cho Tsuna, mẹ . . . của cậu đã dự trữ một số thực phẩm trước khi chết. Tsuna đã có thể  sống cả tuần để với nó. Trong thời gian đó, Tsuna cẩn thận kiểm tra xung quanh, quản lý để xác định vị trí các thị trấn gần nhà anh nhất.

Và sau đó đến phần tiếp theo.

Được rồi, nhà của họ có một ít  tiền, cất trong một cái nồi trong bếp (thật kì lạ?). Có đủ để mua thức ăn, đó là điều chắc chắn. Nhưng Tsuna không biết sau này cậu có cần tiền không. Trong bất kỳ thế giới, bất kỳ vũ trụ, tiền đều nắm giữ rất nhiều quyền lực.

Tuy nhiên, vẫn còn vấn đề thực phẩm. . .

Tsuna biết rằng ăn cắp là xấu. Bạn đã lấy đi công sức của một gia đình đã dành thời gian hằng ngày để kiếm ăn. Ngay từ nhỏ, trẻ em đã được dạy rằng điều đó không đúng với đạo đức.

Nhưng, Tsuna cần thức ăn.

Tsuna, hay đúng hơn là Giotto, mới chỉ năm tuổi. Các loại trái cây, rau quả và hạt giống cậu nhặt được sẽ được lưu lại để trồng trọt. Tuy nhiên, ăn cắp vẫn là ăn cắp. . . hoặc chết đói đau đớn và từ từ . Ngay cả  số tiền kia của cậu sẽ không tồn tại mãi mãi nếu cậu không có việc làm, và thực lòng, ai sẽ thuê một đứa trẻ năm tuổi?

. . . Thành thật mà nói, Tsuna đã làm nhiều điều vô đạo đức hơn với tư cách là Vongola Decimo. Ăn cắp sẽ chỉ là một tội ác khác để thêm vào danh sách tội lỗi đã dài của mình.

May mắn thay,  đào tạo của Reborn có một số ảnh hưởng đến cậu. Bây giờ, khi Tsuna tập trung, không có tính cách dame của cậu thể hiện ra. Reborn đã dạy cậu tất cả mọi thứ, ngay cả những điều mà Tsuna chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ cần. Mặc dù vậy, Tsuna phải thừa nhận rằng những lời dạy của gia sư bây giờ khá hữu ích

Nó thật sự quá dễ dàng.

Có đủ thức ăn để kéo dài thêm một tuần nữa, Tsuna bắt đầu tìm đường ra khỏi thị trấn. Cậu phải rời đi trước khi mặt trời lặn hoặc mạo hiểm đi bộ về nhà trong bóng tối.

Thị trấn  khá yên bình và bình thường. Những ánh sáng rực rỡ lấp đầy đường phố, và những đứa trẻ mồ côi trên đường phố. Các bà mẹ đi lại bằng cách nắm tay những đứa con quý giá của họ trong khi những người đàn ông kinh doanh vội vã cùng với những chiếc gậy gõ vào mặt đất. Đó là một thị trấn yên tĩnh, nhưng dù sao cũng là một thị trấn tốt đẹp và yên bình.

"ĂN CẮP! QUYAY LẠI  ĐÂY!"

Và đó chính xác là lý do tại sao Tsuna giật nảy mình khi một tiếng rít vang lên khắp đường phố.Trong khoảnh khắc đầy hoảng loạn, Tsuna sợ rằng tiếng hét đã nhắm vào cậu.

Nhưng sau đó, Tsuna đã bình tĩnh lại.

Không ai để ý khi anh ta đánh cắp mọi thứ ngay dưới mũi của họ, bây giờ họ sẽ không chú ý ...

 Tsuna trốn vào con hẻm bên cạnh để tránh đường và quan sát.

Một cuộc hỗn loạn đã xảy ra xa hơn một chút trên đường phố. Mọi người đã đuổi theo. . . một vệt màu đỏ chạy khỏi họ? Nháy mắt vì ngạc nhiên, Tsuna cúi xuống để nhìn rõ hơn

"HA! HÃY THỬ VÀ BẮT TÔI LÃO GIÀ !"

Và cảm giác như một bàn tay băng giá đã nắm lấy trái tim của cậu và siết chặt nó. Một đứa trẻ, có lẽ lớn hơn một hoặc hai tuổi so với cậu, đang ngồi trên đường trong khi ôm một ổ bánh mì vào ngực. Mái tóc đỏ rượu, hơi hồng được tạo kiểu theo kiểu giống bạch tuộc . Đôi mắt nâu đỏ lóe lên sự quyết tâm và giận dữ.

Thái độ quen thuộc. Những nét mặt quen thuộc. Cái cau mày quen thuộc.

Chưa có hình xăm nào làm hỏng khuôn mặt của anh ấy, nhưng Tsuna sẽ phải bị mù để không nhận ra người này là ai.

G. Người bảo vệ bão đầu tiên của Vongola. Tay phải trung thành của Primo.

.

.

.

Một sự thay thế cho Hayato, có lẽ.....?

Không không không! G không bao giờ là người thay thế cho Hayato. Hayato là Hayato!

================================================================================

Tsuna đã dàng thời gian khám phá ngôi nhà (mới) của mình.

Phòng riêng của cậu khá nhỏ. Nó thậm chí có thể được so sánh với tủ quần áo của người gác cổng hồi còn học trung học. Một cái tủ nhỏ được đặt bên cạnh chiếc giường nhỏ của anh ta, và một chiếc đèn cũ kỹ và bụi bặm được đặt trên nó. Cái tủ dường như chứa  quần áo của Tsuna.

Bên cạnh phòng của Tsuna là phòng của mẹ cậu. Tsuna rón rén bước vào đó một cách thận trọng, lẩm bẩm một lời cầu nguyện khi cậu làm vậy với người phụ nữ đáng thương đã chết.

Nó hơi lớn hơn phòng riêng của cậu. Có một cái tủ dựa vào tường và một cái giường . Tiến về phía tủ quần áo, Tsuna mở nó ra.

"Whoa ..."

Những chiếc váy kỳ lạ là thứ mà Tsuna thấy đầu tiên. Váy đẹp, thanh lịch, được thêu tinh tế. Tsuna cắn môi bối rối. Một cái chạm nhẹ vào chiếc váy gần nhất đã khẳng định sự nghi ngờ của cậu: nhung.

Nhung thật.  Loại thực sự đắt tiền .

. . . Tại sao mẹ của Tsuna lại sở hữu một tủ quần áo đắt tiền như vậy? Và ngôi nhà của họ. Tại sao mẹ của Tsuna lại mua một ngôi nhà cách xa thị trấn? Hơn nữa làm thế nào mà cô ấy thậm chí còn xây dựng một ngôi nhà ở đây ngay từ đầu?

Bỏ qua quần áo, Tsuna  tìm hai cái rương gỗ ở sâu trong tủ. Tsuna nhẹ nhàng vuốt nó, cảm nhận gỗ cũ dưới tay mình. Cẩn thận bấm vào khóa của hộp được làm bằng kim loại, Tsuna mở rương và thở dốc vì ngạc nhiên.

Chiếc hộp chứa đầy đồ trang sức. Giống như những chiếc váy trước đây, Tsuna nhanh chóng xác nhận rằng tất cả chúng đều là thật

. . .

Rốt cuộc mẹ của Tsuna... không mẹ của Giotto là ai?

Đóng rương cẩn thận (ừm, ít nhất là Tsuna biết mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn ở đâu nếu cần), Tsuna lấy cái kia và cũng mở nó ra. Cái này, không chứa các vật có giá trị.

Những gì bên trong có thể còn có giá trị hơn với Tsuna. Nó chứa một chồng các quyển sổ màu vàng.

Lần đầu tiên, Tsuna mỉm cười kể từ khi anh thấy mình trong cơ thể của ông cố của mình. Cuối cùng, anh có thể nhận được một số câu trả lời rất cần thiết.

. . .

Thật bất ngờ. Rốt cuộc, ai có thể nghĩ rằng Giotto, Vongola Primo đáng kính, là một đứa trẻ ngoài giá thú?

Mẹ của Giotto dường như là một quý tộc giàu có. Cha anh, mặt khác, rõ ràng là một nông dân.

Theo những bức thư tình,  hai người đã gặp nhau khi mẹ của Giotto bị lạc trong rừng khi bà chạy trốn khỏi 'những người bảo vệ ngu ngốc, vô dụng' của cô. Họ đã nhanh chóng yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, và mọi thứ trong những lá thư được viết như thể đó là câu chuyện cổ tích đẹp nhất từ ​​trước đến nay.

Và rồi câu chuyện của cha mẹ Tsu-Giotto trở nên đen tối hơn. Những gì tiếp tục là một loạt các sự kiện cuối cùng đã dẫn đến một thảm kịch.

Người phụ nữ mang thai. Bố cô phát hiện ra. Anh ta đã gửi những kẻ ám sát để giết cha của Giotto. Họ đã thành công. Và sau đó, trên hết, mẹ của Giotto đã bị trục xuất.

Ngay cả khi anh không bao giờ biết họ, Tsuna vẫn cảm thấy trái tim mình tan vỡ. Làm thế nào khó khăn cho mẹ của Giotto để nuôi dạy một đứa trẻ khi bản thân cô vẫn đang phá vỡ tình yêu đã mất của mình?

Tsuna nhíu mày. Mộ của mẹ cậu cần một vài bông hoa mới. ...

================================================================================

Thật khó để nắm bắt thời gian khi bạn sống một mình trong rừng.

Không phải lần đầu tiên, Tsuna tự hỏi mình sẽ ở đây bao lâu. Và rồi cậu tự hỏi liệu mình có thể quay lại được không. . .

.

.

.

Nhưng , liệu Tsuna có còn gì để quay lại không?

================================================================================

Tsuna lại thấy anh. Người trông gống cánh tay phải của cậu.

Tsuna đang trên đường lấy(chôm) thức ăn thứ ba thì thấy cái đầu màu hồng chạy xuống đường. Nhanh chóng bước sang một bên để tránh bị kẻ trộm đang chạy trốn (anh chàng tội nghiệp, anh ta vẫn chưa học được cách ăn cắp đúng cách), Tsuna nhìn khi cậu bé liếc mắt.

Mắt họ đã gặp nhau.

. . .

Tsuna cố nói với bản thân mình rằng đó là điều tự nhiên khi không có sự công nhận trong ánh mắt của đứa trẻ lớn hơn.

===========================================================================

Tsuna có thể cảm thấy hàm mình mở ra vì ngạc nhiên.

Cái quái gì mà. . .

ưm, tua  lại vì bạn sẽ cần một số thông tin cơ bản để có ý nghĩa của cú sốc bất ngờ. Túp lều nhỏ của Tsuna thực sự khá lớn, mặc dù Tsuna liên tục gọi nó là 'túp lều nhỏ' . Tầng trên cùng có ba phòng, phòng ngủ nhỏ của Tsuna, phòng ngủ của mẹ cậu và một phòng khách. Tầng dưới có một phòng khách và một nhà bếp.

Tsuna đã ở trong phòng khách, Quét sàn khi Trực giác của cậu hoạt động. Sau đó, Tsuna nhận ra rằng tiếng bước chân của mình trong phòng khách nghe có vẻ khá rỗng, tuy nhiên, khi cậu tiến về phía trung tâm, những tiếng uỵch rỗng được thay thế bằng thứ gì đó khác.

Tsuna ngay lập tức kết luận rằng có thứ gì đó được giấu bên dưới tấm ván gỗ.

Sử dụng một chiếc xẻng nhỏ Tsuna bắt đầu gỡ bỏ một số tấm ván nghe có vẻ chắc chắn hơn khi cậu đi trên chúng.

Những gì cậu tìm thấy bên dưới là thực sự đáng ngạc nhiên.

Năm con dao. Ba thanh kiếm. Hai khẩu súng .

Dường như bà mẹ xinh đẹp của cậu không chỉ là một bông hoa nhỏ xinh đẹp.

Vài phút sau, các tấm ván sàn được thay thế. Và vũ khí  được đặt trong bếp. Tsuna bắt đầu nghiên cứu chúng một cách cẩn thận.

Kể từ khi bị thổi bay vào quá khứ, Tsuna đã liên tục quên rằng mình đang ở thời đại bốn trăm năm trước. Nhưng bây giờ, có cảm giác như sự thật đã tát vào mặt cậu.

Những khẩu súng nhỏ và làm một phần bằng gỗ. Các bộ phận kim loại đã bị rỉ sét và những viên đạn hơi biến dạng. Khẩu súng kia được làm hoàn toàn bằng kim loại rỉ sét. Nó trông chỉ mới hơn một chút so với súng gỗ, nhưng cò súng và các bộ phận khác vẫn trông cổ lỗ sĩ một cách lố bịch.

Tsuna nhặt một con dao và nhìn nó chu đáo. Đây thực sự là một bất ngờ khá dễ chịu.

Tsuna không có viên đạn Dying Will hay thậm chí là thuốc và găng tay. Ngọn lửa của cậu. . . may mắn thay, Tsuna vẫn có thể cảm nhận được điều nó vì cậu biết phải tìm kiếm gì (không giống như khi cậu còn là một đứa trẻ và ngọn lửa của cậu đã bị khóa), nếu không cậu sẽ thực sự hoảng sợ.

Tuy nhiên, điều đó vẫn đưa Tsuna trở lại thực tế rằng anh ta thực sự bất lực. Hầu hết các kiểu chiến đấu mà cậu biết đều dựa vào ngọn lửa của mình, và một số ít không áp dụng được với cơ thể năm tuổi hiện tại của cậu.

Đó là một phước lành nhỏ khi mà siêu trực giác của anh ấy dường như vẫn hoạt động.

Tsuna dừng lại, trầm ngâm. Thật ra, làm thế nào Giotto có được ngọn lửa và Siêu trực giác của mình? Mọi người đã từng nói rằng Tsuna đã sở hữu dòng máu Vongola đến từ Giotto. Nhưng Giotto lấy dòng máu ấy ở đâu? Biến đổi gen? Cha mẹ không tồn tại của anh?

Lắc đầu, Tsuna quay lại kiểm tra vũ khí của mình. Reborn đã hướng dẫn ngắn gọn cho Tsuna về việc chiến đấu với nhiều loại vũ khí khác nhau. Anh ta giỏi sử dụng súng hơn dao và kiếm (Reborn đã ảnh hưởng đến cậu) nhưng bây giờ. . .

Tsuna nhặt khẩu súng kim loại và nhăn mặt. Làm thế nào cậu có thể sử dụng những thứ cổ xưa này? Không có bộ giảm thanh, và. . . thậm chí có an toàn không?

. . .

Vâng. Có lẽ nên chọn  dao. Nhỏ, dễ giấu trên cơ thể và vũ khí tốt thứ hai sau súng.

(Mặc dù sự nhiệt tình và kỹ năng kiếm thuật của Takeshi khi dạy, Tsuna rất kinh khủng ngay cả khi cậu được dạy bởi những người giỏi nhất. Cậu luôn cảm thấy như những thanh kiếm dài làm mất thăng bằng khi di chuyển.)

Nhưng thực sự, việc tìm được vũ khí đã trút bỏ gánh nặng lớn trên vai của Tsuna. Cậu đã hoảng loạn khi nhận ra vị trí của mình dễ bị tổn thương như thế nào: không ngọn lửa, không có khả năng chiến đấu, không ai che lưng anh. . . Từ lâu, Tsuna đã nghĩ đến việc đầu tư vào vũ khí.

Tuy nhiên, ngay cả với những kỹ năng tuyệt vời của mình như một tên trộm, Tsuna vẫn không quá tin tưởng rằng mình sẽ có thể đánh cắp gì đó từ một thương gia vũ khí. . Không giống như những người bán trái cây hay thợ làm bánh thông thường, những người đó thường có xu hướng được đào tạo trong chiến đấu.

Điều đó đã khiến Tsuna suy nghĩ về việc mua vũ khí. Nhưng cậu thực sự không muốn từ bỏ số tiền đó. . .

Vì vậy, việc tìm ra những vũ khí này là một bất ngờ thú vị. Thậm chí còn có một bộ bảo trì được giấu cùng với các vũ khí, như dầu và dụng cụ mài.

Sau khi kiểm tra những con dao, Tsuna chọn ra cái mình yêu thích nhất và bắt đầu mài nó. Cậu sẽ phải dành một chút thời gian từ lịch trình của mình để học cách chiến đấu với họ một lần nữa. . .

===========================================================================

Tsuna rón rén lén lút qua tán lá rừng.

Thay vì đi đến thị trấn trong tuần này (và không, hoàn toàn không phải vì Tsuna muốn tránh một cái đầu màu hồng nào đó.), Tsuna quyết định cải thiện kỹ năng sinh tồn của mình. Được trang bị với một con dao và vài sợi dây, Tsuna cúi xuống để tạo ra một cái bẫy khác.

Những ngày này thời tiết đã bắt đầu trở nên lạnh hơn. Tsuna không có nhiều quần áo có thể chịu được lạnh trong thời gian dài. Chẳng mấy chốc, ăn cắp thực phẩm trong thị trấn sẽ không phải là một lựa chọn khả thi nếu Tsuna không muốn bị tê cóng nghiêm trọng.

Đó là lý do tại sao Tsuna đi săn trong rừng. Ngôi nhà của cậu được bao quanh bởi những cây cao lớn và động vật hoang dã. Điều này giúp cho Tsuna dễ dàng săn lùng một số loài động vật nhỏ, tìm kiếm nấm ăn được, quả mọng và các loại rau xanh khác cũng khá dễ dàng.Mặc dù Tsuna vẫn còn cảm thấy khá lo lắng

Rốt cuộc, cậu đang ở bốn trăm năm trong quá khứ. Nhiều loại thực phẩm mà cậu biết trong thời của mình đã thay đổi so với thời gian này. Ai biết được nếu một số loại quả có thể ăn được trong thời đại của mình lại là độc bây giờ?

Tất cả những trái cây mà cậu đã ăn cắp được sấy khô để bảo quản lâu hơn.

Tsuna chọn một vài quả mọng đen, cố gắng tìm hiểu xem chúng là quả việt quất hay nếu chúng là quả Nightshade. Đưa ra một quả mọng nghiền nát một cách thận trọng, Tsuna gật đầu xác nhận. Nightshade .

Nhìn vào phần còn lại của những quả dâu tây mà anh ấy chọn, Tsuna cau mày và quyết định giữ chúng. Rốt cuộc, nightadade belladona là một nguyên liệu tuyệt vời để sử dụng trong chế tạo các chất độc khác nhau. Và con dao nhỏ của cậu có thể  nguy hiểm trước. . .

===========================================================================

Thời tiết ngày càng lạnh hơn và Tsuna biết rằng sẽ sớm thôi cậu sẽ không thể đi đến thị trấn nữa (hoặc ít nhất là cho đến khi mùa đông chuyển sang mùa xuân).

Mặc bộ quần áo ấm nhất có thể tìm thấy, Tsuna lên đường đi đến thị trấn lần cuối. Một giờ sau tốc độ đi bộ sau đó, Tsuna cũng thấy mình đến đích.

Lần này, Tsuna cẩn thận lấy trộm mọi thứ mà cậu cần để sống sót qua mùa đông. Trái cây bảo quản được lâu nhất khi được sấy khô cũng như lá trà và các loại thảo mộc giúp chữa các loại bệnh khác nhau. . . Tsuna thậm chí còn xoay xở để lấy một số vải dày có thể được sử dụng để biến thành quần áo mùa đông.

Một ít thịt gà khô và sô cô la (Này! Không phán xét, Sô-cô-la là lẽ sống của cậu!) Sau đó, Tsuna cuối cùng cũng đã sẵn sàng cho chuyến đi về nhà. Tuy nhiên, Tsuna hơi do dự ở lối vào thị trấn.

Cậu đã không gặp G cả ngày hôm đó. G đã rời khỏi thị trấn? Tìm thấy một nơi trú ẩnmới? Chỉ không muốn đi ra ngoài ngày hôm đó? Ngay cả khi Tsuna đã muốn tránh anh ta, rất nhiều ký ức khó chịu, không thấy cậu bé chạy xung quanh và gây ra sự náo loạn đã khiến Tsuna lo lắng. Ngay cả khi không gặp cậu bé, cánh tay phải của Primo đã có một vị trí trong trái tim của Tsuna.

. . .

Cậu cắn môi trước khi lắc đầu để xóa tan những suy nghĩ xấu.

Nhưng . . . Tsuna đã muốn gặp anh thêm một lần nữa trước khi mùa đông đến. . .

===========================================================================

Nguồn cung cấp thực phẩm của cậu đã hoàn toàn sẵn sàng. Tsuna đã dự trữ đủ thức ăn đủ cho ba người trong túp lều nhỏ của mình. Cậu vẫn đang cố gắng để có được nhiều thực phẩm hơn, trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra. Đó là lý do tại sao Tsuna ở bờ sông trong rừng, cố gắng câu cá.

Cá có thể được ăn tươi hoặc khô. Tsuna thực sự không có nhiều thịt, chỉ có con gà khô mà cậu đã mua(chôm) và một con nai mà cậu đã bắt được trong bẫy của mình. Và nếu bằng cách nào đó, Tsuna hết thức ăn, cậu vẫn có thể đi câu cá trên băng.

Nhưng câu cá trên băng khó khăn hơn nhiều so với câu cá bình thường, vì vậy đó là lý do tại sao Tsuna cố gắng bắt cá trước khi dòng sông đóng băng. Cậu tìm thấy một cần câu, một cái thùng cũ và mang theo một cuốn sách để đọc khi chờ đợi.

. . . Lần đầu tiên, Tsuna vui mừng vì Reborn đã khiến cậu học tiếng Ý.

================================================================================

Đã hai ngày kể từ khi tuyết rơi như một trận bão tuyết. Mọi người có lẽ đang ăn mừng bên trong những ngôi nhà tiện nghi của họ. Rốt cuộc, đã vài ngày sau Giáng sinh, và bây giờ là một ngày trước năm mới. Tsuna thậm chí đã lên kế hoạch tự thưởng bằng một ít sô cô la nóng.

Tuy nhiên . . .

Siêu trực giác của Tsuna đã hoạt động cả đêm. Cậu bé không ngủ được. Mệt mỏi lê bước xuống cầu thang để làm bữa sáng, Tsuna sững người khi cảm giác bất ổn từ trực giác của cậu réo ầm ĩ

Cô gái tóc vàng thở hổn hển và giữ chặt cạnh bàn. Có gì đó không đúng. . . có một cái gì đó sai bên ngoài .

Xông ra khỏi cửa cửa chỉ vừa đủ thời gian để xoay xở để mặc áo khoác, Tsuna lao vào rừng và để trực giác dẫn đường cho cậu. Có điều gì đó rất sai, và Tsuna phải ở đó. . . 

Một tiếng thở hổn hển thoát ra khỏi cổ họng khi Tsuna đột nhiên dừng lại, cứng người trước cảnh tượng trước mặt.

"Không!"

Một cơ thể nhỏ nằm trên mặt đất. Tuyết phủ lên mái tóc đỏ hồng của anh và phần còn lại của cơ thể run rẩy. Da anh ta nhuốm một màu xanh nhạt, và nhiều vết bầm đỏ và tím ở khắp nơi.

Ngực anh hầu như không di chuyển.

Cuối cùng cũng có thể di chuyển, Tsuna quỳ xuống bên cạnh G khi cậu tuyệt vọng kiểm tra mạch đập. Một nhịp đập yếu ớt từ cậu bé tóc đỏ, Tsuna có thể cảm thấy sự hoảng loạn của cậu càng lớn hơn.

Không. Làm ơn. Đừng là G, đừng là Hayato, đừng là G. . .

Cậu cởi áo khoác của chính mình và quấn cho cậu bé lạng ngắt. Đôi mắt xanh lục run rẩy và màu đỏ lóe lên trong tâm trí của Tsuna khi cậu ôm lấy cậu bé kia của mình và trở về nhà.

Đừng là anh ấy, làm ơn.

 Kết thúc chương một.

Một ý tưởng kì lạ. Mặc dù vậy mong mọi người sẽ thích.

Ruby.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com