23
Căn phòng vẫn chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng sột soạt của giấy mục và ánh sáng đèn pin quét qua từng góc tối. Không ai lên tiếng, nhưng bầu không khí căng thẳng đang siết chặt lấy cả bốn người.
June bước chậm rãi dọc theo dãy tủ kính, ánh mắt không thể rời khỏi những lọ vật mẫu sáng lân tinh. Cô cố giữ khoảng cách an toàn như lời dặn của View, nhưng sự tò mò vẫn thôi thúc cô từng bước tiến về phía trước. Làn ánh sáng xanh nhạt từ trong những bình chứa phản chiếu lên mặt kính, khiến khuôn mặt cô ẩn hiện dưới chiếc mặt nạ phòng độc như một bóng ma chập chờn.
Bất chợt, một âm thanh "bẹt" vang lên dưới chân. June khựng lại. Cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo ngấm qua lớp giày bảo hộ khiến cô rùng mình. Cô cúi đầu nhìn xuống. Ánh đèn pin chiếu vào sàn, nơi đôi giày vừa giẫm lên, một vũng chất lỏng màu vàng đục đang loang rộng. Nó đặc quánh, sánh lại, và tỏa ra mùi hắc quen thuộc của hóa chất bảo quản.
June nín thở. Cô lùi nhẹ một bước, đôi mắt dõi theo vệt loang ấy đến tận nguồn. Ở góc tường, ngay sát dãy tủ kính, một bình chứa thủy tinh khổng lồ đang nghiêng hẳn về một phía, phần thân bình rạn nứt, những mảnh kính lớn chĩa ra ngoài. Dung dịch từ bên trong đã chảy ra gần hết, để lại lòng bình trống rỗng, chỉ còn những vệt bẩn bám dọc theo thành thủy tinh. Và quan trọng nhất là bên trong không có vật mẫu nào.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng June. Cô đứng bất động, không dám thở mạnh. Đôi mắt mở to, tay run run khẽ nâng đèn pin soi kỹ hơn. Cảnh tượng trống rỗng ấy còn đáng sợ hơn bất cứ thứ gì còn ngâm trong dung dịch.
Từ phía sau, tiếng bước chân đều đặn của View vang lên. Cô vốn nãy giờ vẫn chăm chú theo dõi từng cử động của June, ngay lập tức nhận ra dáng người căng cứng khác thường. View tiến nhanh đến, giọng trầm, dứt khoát: "Có chuyện gì vậy?"
June không trả lời ngay. Bàn tay cô run run đưa đèn pin chỉa thẳng xuống vũng dung dịch.
View đứng sững, cổ họng khô khốc. Tim đập thình thịch. Đây không phải thứ cô đã nhìn thấy ở những bình nguyên vẹn. Đây là phần còn lại của một chiếc bình khổng lồ, bị phá nát từ bên trong. Dung dịch bảo quản chảy tràn, loang lổ thành từng vệt dài. Và bên trong... hoàn toàn rỗng.
Cô nắm chặt cổ tay June, giọng gằn khẽ nhưng dứt khoát: "Freen, Becky! Ra ngoài, ngay!"
Freen và Becky lập tức quay lại, giật mình trước thái độ bất thường của View.
Chưa ai kịp hỏi thêm, một âm thanh khẽ vang lên. Rất nhỏ, nhưng trong căn phòng im lặng đến nghẹt thở này, nó như một hồi chuông cảnh báo. Tiếng lạo xạo khe khẽ, như móng vuốt cào vào kim loại, phát ra từ bóng tối hun hút.
Phản xạ quân nhân khiến Freen rút phắt khẩu súng điện, đưa ra trước ngực, mắt dán chặt vào khoảng tối. Cùng lúc, View hạ thấp người, tay siết chặt đoạn ống nước đã mài nhọn. Becky mím chặt môi, giữ nguyên tại chỗ, những tập giấy run trong tay. June nép sát sau lưng View, bàn tay nắm chặt thanh sắt đến trắng bệch.
Ánh đèn pin lia loạn xạ lên các dãy tủ kính. Bốn người xoay vòng, nhưng căn phòng rộng lớn đầy góc khuất khiến ánh sáng mỏng manh trở nên vô dụng. Tiếng động biến mất. Chỉ còn lại tiếng thở dồn dập sau lớp mặt nạ.
Rồi đột ngột, một luồng khí lạnh lướt qua, như thể một thân thể khổng lồ vừa vụt ngang, sát ngay bên họ nhưng không thể nhìn thấy. Cả nhóm mất phương hướng, không thể xác định nó ở đâu. Cảm giác bị săn mồi len lỏi, khiến từng giây trôi qua nặng nề.
"Đứng yên... đừng tách ra." View thì thầm, mắt quét liên tục.
Sự im lặng không kéo dài. Một tiếng động sắc bén vang lên từ phía tủ kính bên trái, tiếng kim loại bị cào, chói tai, rợn người. Trước khi bất kỳ ai kịp phản ứng, bóng tối bùng nổ.
Một bóng đen giật mạnh, như bị bắn khỏi một lực đẩy vô hình. Nó phóng thẳng về phía View và June.
Ngay khi thấy bóng đen chuyển động, June giật mạnh View sang bên. Cả hai lăn nhào xuống nền bê tông trước khi móng vuốt kịp quét tới. Thanh sắt tuột khỏi tay cô, rơi xuống nền, tạo nên tiếng "choang" chói tai vang vọng trong không gian ngột ngạt.
Cú lao hụt. Sinh vật khựng lại giữa chừng, chuyển động loạng choạng như kẻ vừa học cách điều khiển cơ thể. Cánh tay dài quét ngang, chệch hướng, móng vuốt cào xé nền bê tông để lại vết nứt.
Không ai lên tiếng. Không ai cử động. Chỉ có tiếng thở gấp, ánh đèn pin chập chờn, và cảm giác rằng thứ kia đang nhìn thẳng vào họ.
Freen giữ súng điện giương thẳng nhưng chưa bóp cò. Cô dán mắt vào sinh vật đang khựng lại giữa không gian. Nó cao gầy như một hình người méo mó, dị dạng đến rợn người. Một cánh tay của nó có kích thước bình thường, cánh tay còn lại thì dài ra một cách dị thường, co giật từng nhịp như chưa quen với chuyển động. Trên da loang lổ những vệt chất bảo quản ánh vàng nhạt. Các đường khâu chạy dọc thân thể như những vết cắt chưa lành.
Sinh vật không lao tiếp. Nó dừng lại, nghiêng cái đầu vô diện. Không mắt, không mũi, chỉ một mảng da căng trơn láng. Cả bốn người đều cảm nhận rõ rệt rằng nó đang quan sát họ.
Những ngón tay dài gõ xuống nền, từng nhịp nhẹ nhưng dứt khoát. Âm thanh "tách... tách... tách..." vang lên như những nhát búa vô hình đánh vào tâm lý cả nhóm. Không gian như đông cứng lại.
Ở phía bên kia, View lăn cùng June, thở hổn hển. Cô bật dậy trước, đoạn ống nước giơ ngang ngực làm lá chắn, ánh đèn pin run rẩy hắt thẳng vào thân quái vật. Mồ hôi lấm tấm trên trán, chảy dọc xuống cổ, nhưng ánh mắt không hề chệch đi. June nép sát sau lưng cô, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, run rẩy bấu lấy khoảng không, song vẫn khóa chặt ánh nhìn vào sinh vật.
Becky đứng sau Freen, tim đập dồn dập. Bàn tay cô siết chặt vào cổ tay Freen, run đến mức đầu ngón tay lạnh toát. Không một lời nào bật ra, nhưng hơi thở gấp gáp đã đủ cho Freen cảm nhận rõ nỗi sợ đang truyền sang.
"Giữ đội hình... đừng tách ra." Freen đứng chắn trước Becky, ép mình vào vai cô để giữ bình tĩnh. Gương mặt căng thẳng, mắt nheo lại. Hơi thở chậm rãi, sâu. Cô cúi thấp, đặt chân vững chắc trên sàn, tạo thành một tấm chắn.
Nó lao tới.
Không có dấu hiệu báo trước. Cả căn phòng như bị bóp nghẹt. Freen phản ứng tức khắc. Ngón tay siết cò. Tia điện xanh lóe lên, bắn thẳng vào ngực sinh vật. Cơ thể dị dạng co giật. Các khớp xương gồng lên dưới lớp da căng bóng. Nhưng nó không dừng lại. Cánh tay kia vung mạnh, tạo ra tiếng "rít" chát chúa.
Becky xô mạnh Freen sang một bên. Freen loạng choạng ngã về phía trái. Bắp đùi bị móng vuốt sượt qua để lại vết rách nông. Máu thấm qua lớp vải bảo hộ. Becky lảo đảo sang phải, va mạnh vào cạnh tủ kính. Tiếng rung ken két vang lên. Cô cố giữ thăng bằng.
Sinh vật khựng lại một nhịp. Hệ thần kinh chưa đồng bộ hoàn toàn sau khi thoát khỏi môi trường bảo quản. Nó nghiêng đầu về phía Becky. Động tác chậm rãi, ám ảnh. Gương mặt không có mắt khiến cô không thể đoán được nó đang nhìn vào đâu. Cánh tay dài từ từ nhấc lên. Cơ thể nó chồm tới. Bóng đen phủ trùm lấy Becky.
"Không... không được..." Becky thốt ra khe khẽ như nấc nghẹn.
View lao tới từ phía bên kia căn phòng. Khi chạy ngang qua một giá kệ đổ nát, mắt cô lướt thấy một khay kim loại lớn. Đó là thứ vũ khí June đã để lại lúc đầu khi bước vào phòng. View chộp lấy nó, siết chặt hai tay, rồi lao thẳng về phía Becky.
Cô gầm lên: "TRÁNH RA!"
Khay kim loại nâng lên làm lá chắn. Cô chặn đúng cú vồ của cánh tay dài. Tiếng kim loại va chạm với móng vuốt vang lên chát chúa. Lực đập mạnh đến mức cả khay cong vẹo. Âm thanh dội lại khiến Becky giật mình. View nghiến răng, giữ vững thế chắn. Cô dùng toàn lực đẩy Becky sang một bên, thoát khỏi tầm nguy hiểm.
Móng vuốt quét ngang lần thứ hai. View không kịp tránh, thân thể bị hất văng ra sau. Lưng va dập vào cạnh tủ thép đã móp méo, cú chấn động làm cô choáng váng. Vai tê dại, môi bật máu, cơn rát buốt lan dọc sống lưng. Cô cảm nhận từng giọt máu rịn qua lớp bảo hộ không nhiều, nhưng đủ để biết vết thương đang thật sự tồn tại.
Quái vật không dừng lại. Nó xoay người, cánh tay dài vung về phía Freen. Từ phía đối diện, June phản ứng ngay lập tức.
"FREEN, NÉ!" June hét lên, giọng cô vang lên như một mệnh lệnh. Cô ném lọ hóa chất thẳng vào sinh vật. Lọ thủy tinh vỡ tung ngay trước mặt sinh vật, dung dịch bốc khói khét lẹt. Dị thể khựng lại, các khớp xương giật nhẹ, rối loạn vận động trong thoáng chốc
Freen lăn một vòng thoát hiểm. Vết rách trên bắp đùi nhói lên, nhưng không cản trở cô. Cô không quay về vị trí cũ, mà lăn thẳng đến bên View, kéo cô ấy đứng dậy. View gật nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi sinh vật, tay siết chặt đoạn ống nước.
Nhưng sinh vật chưa buông tha. Nó xoay người, cánh tay dài quét thẳng về phía June. Tim June thắt lại, chưa kịp lùi thì Becky đã lao tới, xô ngã một tủ kính chắn ngang. Tiếng vỡ loảng xoảng vang dội, mảnh vụn bắn tung tóe. Cả hai ngã xuống, hơi thở dồn dập trộn lẫn mùi máu và mùi sắt.
Móng vuốt vẫn kịp sượt qua, rạch vào cánh tay phải của June. Cô khựng lại, hơi thở nghẹn cứng, bàn tay run rẩy, máu rịn ra đỏ tươi. Tay trái vốn đã mang vết thương cũ chưa kịp lành, giờ tay phải lại hứng thêm một vết rách mới.
Becky cũng không tránh khỏi. Cú ngã mạnh khiến đầu gối đập xuống nền rải đầy mảnh kính vỡ, bàn tay chống xuống cũng bị cạnh sắc cứa qua. Dù có lớp găng bảo hộ, máu vẫn rỉ ra từ kẽ tay. Cả hai cùng gắng gượng đứng dậy, run rẩy nhưng bám lấy nhau, quyết không để ngã.
Becky nhìn lên, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt của Freen từ bên kia phòng, xuyên qua bóng tối, ánh sáng đèn pin chập chờn, như một lời hứa không cần nói thành lời: "Chị vẫn ở đây."
Trong khi đó, June và View cũng trao cho nhau ánh nhìn đặc biệt, không cần gọi tên, nhưng chứa đựng một tình yêu sinh tồn: từ những lần cứu nhau trong gang tấc, từ ánh mắt không rời nhau giữa địa ngục. View nhìn June như nhìn một phần của chính mình, còn June, dù run rẩy nhưng vẫn lựa chọn đứng phía sau View như một điểm tựa không bao giờ rời bỏ.
Freen và View đứng sát nhau ở phía bên kia phòng. Khi thấy Becky và June bị thương, ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Không cần lời nói, chỉ một cái gật nhẹ, rồi cả hai lao vào. Freen siết chặt khẩu súng, View nâng đoạn ống nước lên ngang vai. Họ di chuyển như hai mũi tên, ép sát sinh vật.
Becky đảo mắt quanh, lướt qua đống đổ nát do sinh vật để lại. Cô khập khiễng tiến đến một giá kệ sụp đổ, lật mảnh kim loại sang bên và rút ra một thanh sắt dài, méo mó nhưng vẫn đủ chắc để làm vũ khí. Hơi thở dồn dập, bàn tay run lên khi siết chặt lấy nó. Nỗi sợ còn đó, nhưng cô biết mình không thể đứng yên.
Cô ngoái sang June, giọng khàn nhưng dứt khoát: "June, hỗ trợ phía sau. Nếu nó quay lại, ném hóa chất ngay."
June gật đầu, không cần hỏi lại. Ánh mắt cô dán chặt vào Becky rồi chuyển thẳng sang sinh vật. Không lời động viên, không ánh nhìn dịu dàng, chỉ còn sự tin tưởng tuyệt đối.
Becky hít một hơi sâu. Cô không chắc mình đủ sức, nhưng biết rõ mình phải làm.
Cả nhóm bắt đầu vận hành như một thể thống nhất. Freen bắn điện mở đường. View đỡ những cú vồ hiểm hóc. Becky trấn hậu, thanh sắt quét ngang mỗi khi quái vật ép sát. June giữ nhịp bằng những cú ném chuẩn xác. Mỗi bước tiến đều đánh đổi bằng máu và hơi thở.
Nhưng dị thể cũng thay đổi. Nó bỏ đối đầu trực diện, bất ngờ xoay người tấn công June đang men theo mép tường.
June giật mình, ôm chai hóa chất lùi lại, vừa chạy vừa ném. Mỗi lọ vỡ tung trên sàn, khói trắng bốc lên khét lẹt, khiến sinh vật khựng lại chốc lát. Nhưng nó vẫn tiến sát dần, khoảng cách bị thu hẹp nhanh chóng.
View thấy June bị ép, lập tức lao đến. Cô đưa đoạn ống nước chặn cú vồ trực diện. Móng vuốt sượt qua sát mặt. Khi ngẩng lên, khói hóa chất đã lan ra, cuộn trào quanh tường. View vội đưa tay chỉnh lại mặt nạ. Chỉ cần chậm một giây thôi, cô đã hít phải thứ khí ăn mòn đó. June hiểu nguy hiểm, liền đổi hướng ném chai lệch sang phía khác, buộc sinh vật quay đầu theo. Khoảng trống vừa mở ra, View lùi nhanh về vị trí an toàn.
Ngay lúc ấy, Freen siết cò. Tia điện xanh xé ngang không khí, ghim thẳng vào ngực dị thể. Cơ thể nó co giật dữ dội, bước chân khựng lại nửa nhịp. Không bỏ lỡ cơ hội, Becky nghiến răng lao lên. Đầu gối đau buốt khiến từng bước tập tễnh, bàn tay rách nhói lên nhưng cô vẫn siết chặt thanh sắt, quét ngang nặng trĩu vào phần hông đầy vết khâu. Âm thanh rít chói tai vang lên, cú đánh khiến dị thể loạng choạng. Becky lảo đảo nhưng bồi thêm một cú yếu hơn, đủ giữ nó trong thế khựng lại.
Cả nhóm dần xuống sức. Không khí đặc quánh mùi hóa chất, máu và kim loại nóng rát. Mỗi nhịp thở đều như xé lồng ngực.
Nhưng sự dai dẳng của nó mới là điều đáng sợ. Mỗi khi trúng đòn, nó chỉ loạng choạng chốc lát rồi lại vùng lên. Những cú quét càng lúc càng chính xác. Nó không còn giật cục như lúc mới thoát ra mà di chuyển trơn tru hơn, nhịp nhàng hơn. Như thể nó đang học cách quen với cơ thể, quen cả với đau đớn, và quen với đòn đánh của họ.
View lùi lại nửa bước, đoạn ống nước vẫn giơ cao. Cô liếc nhanh sang June, ánh mắt như hỏi: "Còn bao nhiêu chai?"
June không trả lời, chỉ rút một chai, gương mặt căng thẳng. Cô ném mạnh. Lọ thủy tinh vỡ tung, dung dịch trào ra, ăn mòn lớp da. Sinh vật gầm lên, nhưng tiếng gầm giờ đây khàn đặc, như bị bóp nghẹt từ bên trong. June biết rõ chỉ còn một chai cuối cùng.
Rồi điều không ai ngờ đến đã xảy ra.
Ngay trước mắt họ, những vết rách sâu trên cơ thể nó cùng lớp da dính hóa chất bắt đầu co rút, lớp thịt mới phồng lên như thể một quá trình khâu vá sống đang diễn ra. Ở những đường chỉ khâu chằng chịt, vết thương khép chậm hơn, máu đen đặc vẫn rỉ ra từng giọt, nhưng rõ ràng nó đang tự liền lại.
Cả nhóm sững sờ. Sự im lặng nặng trĩu chỉ còn tiếng thở gấp.
"Chết tiệt..." Freen khạc ra, giọng nghẹn. "Cái bệnh viện quái quỷ này còn bao nhiêu thứ như vậy nữa?"
Becky lùi lại, đầu gối nhói lên, ánh mắt kinh hãi: "Nó... nó liền lại thật sao? Không thể nào..."
June siết chặt chai hóa chất trong tay, ngón tay run bần bật. Cô không thốt được lời nào, nhưng sự hoảng hốt hiện rõ trong mắt.
View đứng bất động, đôi mắt mở to, nhưng giọng cô trầm xuống, rạch toạc bầu không khí: "Tiêu hủy và niêm phong... không phải là giết chết."
Cả ba quay phắt về phía cô, ánh nhìn đầy bối rối và ngờ vực. Nhưng View không giải thích. Cô cắn chặt môi, vẫn dõi theo sinh vật đang từ từ khép lại vết thương.
Becky dù hơi thở dồn dập, người run rẩy vì đau, nhưng ánh mắt bỗng bùng sáng. Cô chỉ thẳng vào sinh vật, giọng vang lên như mệnh lệnh: "ĐÁNH VÀO VẾT KHÂU! Ở ĐÓ NÓ KHÔNG TÁI TẠO KỊP!"
Ngay lập tức, cả nhóm lao vào, không một giây chần chừ. View hứng trọn cú quét, cơ thể cô nghiêng sang một bên, lộ chân sinh vật. Freen bắn nối tiếp, tia điện xanh xé ngang không khí, chặn đường phản công. Becky khập khiễng lao lên, dồn trọn sức lực vào cú quét ngang hông. Chỉ khi ba đòn liên tiếp ép sinh vật chệch hẳn, June mới có cơ hội.
Cánh tay phải rách toạc, mỗi động tác như xé gân; bàn tay trái chưa lành cũng run rẩy. Nhưng cô nghiến chặt răng, dốc toàn lực vào chai hóa chất cuối cùng, ném thẳng vào dải chỉ khâu ở sườn. Lọ vỡ tung, dung dịch ăn mòn trào ra, xẻ vào từng mép mảnh thịt chưa liền. Sinh vật giật mạnh, các mảng thịt bung ra từng vệt, máu đen trào xuống nền đặc quánh. Những đường khâu trên cơ thể bắt đầu bung rời, lớp thịt không còn liền mạch. Các sợi gân co giật, như đang tuyệt vọng níu giữ hình dạng đang tan rã.
View lùi lại, thở dồn. Lưng bỏng rát, vai run không còn trụ vững, đoạn ống nước nặng như chì trong tay. Nhưng ánh mắt cô vẫn khóa chặt vào sinh vật, không lùi thêm nửa bước. June đứng cạnh, vừa kiệt sức vừa cảnh giác, không còn chai nào trong tay nhưng vẫn giữ thế thủ. Freen bước lên, khẩu súng điện vẫn còn được hơn một nửa, ánh sáng xanh nhấp nháy nơi nòng súng. Cô không bắn vội, chỉ giữ thẳng nòng chờ khoảnh khắc trí mạng. Becky đứng sau cùng, tay siết chặt thanh sắt, không còn sức để dồn đòn nặng.
Nhưng con quái vật vẫn chưa gục. Những đường khâu nhấp nháy như vết thương sống, khép dần nhưng không kịp liền hết, máu đen tiếp tục tràn ra. Nó vẫn còn sống, vẫn còn tái tạo. Và trong bóng tối đặc quánh mùi máu, họ hiểu: trận chiến này còn lâu mới kết thúc.
Cánh cửa duy nhất nằm phía sau sinh vật. Một lối đi phụ, hẹp, tối, nhưng là con đường sống duy nhất. Không có cửa sau. Không có lối thoát. Nếu họ chạy, nó sẽ đuổi theo. Nếu họ chần chừ, nó sẽ giết từng người một.
Không còn lựa chọn nào khác.
Họ phải giết nó. Ngay tại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com