27.
Mai ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng khách, tay cầm chiếc tách trà ấm, nhìn ra cửa sổ nơi mưa đang rơi lất phất. Cô đã trở về sau chuyến đi một mình, và một cảm giác khác lạ, tươi mới, đang bao trùm lấy cô. Chuyến đi đó đã giúp Mai nhận ra rằng sự bình yên không phải là một nơi chốn, mà là trạng thái tâm trí. Cô đã học được cách buông bỏ và hiểu rằng cuộc sống không cần phải hoàn hảo, nhưng có thể trọn vẹn.
Những ngày qua, Mai đã có nhiều thời gian để suy ngẫm về những gì mình thực sự mong muốn trong cuộc sống, và điều đó đã giúp cô có một cái nhìn sâu sắc hơn về các mối quan hệ của mình. Cô nhớ đến Lan, đến những cuộc trò chuyện mà họ đã có, và đến Hùng – người bạn mà cô gặp trong quán cà phê. Mai hiểu rằng cô cần phải rõ ràng về cảm xúc của mình, không chỉ với người khác mà còn với chính bản thân mình.
Một hôm, Mai nhận được tin nhắn từ Hùng. "Mai, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện. Cảm giác như có một điều gì đó chưa rõ ràng giữa chúng ta, và em xứng đáng có được câu trả lời." Câu hỏi này khiến Mai cảm thấy có chút bối rối. Cô đã cảm nhận được một sự kết nối đặc biệt với Hùng, nhưng liệu đó có phải là tình yêu hay chỉ là sự đồng cảm giữa những người từng có quá khứ phức tạp?
Mai quyết định gặp Hùng vào chiều hôm đó. Quán cà phê nhỏ, nơi mà họ từng trò chuyện, vẫn giữ nguyên cái không gian ấm áp và lãng mạn. Hùng ngồi đó, chờ đợi, vẻ mặt nghiêm túc nhưng không hề gượng gạo. Khi Mai đến, anh đứng dậy và mỉm cười. Mai nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt anh, có một sự trưởng thành, một sự nghiêm túc mà cô chưa từng thấy trước đây.
"Mai, em biết không, thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều về chúng ta. Anh không biết mình đang tìm kiếm điều gì từ em, nhưng anh cảm thấy có một sự gắn kết nào đó mà chúng ta không thể phủ nhận. Tuy nhiên, anh cũng không muốn làm em khó xử, và anh muốn em hiểu rằng chúng ta cần phải thật sự rõ ràng với nhau."
Mai hít một hơi thật sâu. Cô đã từng lo sợ rằng mình sẽ không bao giờ có thể mở lòng hoàn toàn với ai nữa, nhưng bây giờ cô cảm thấy mình đã đủ mạnh mẽ để đối diện với cảm xúc thật sự của mình. Cô nhận ra rằng mình có thể yêu mà không phải hoàn toàn phụ thuộc vào người khác, và rằng tình yêu thực sự không phải là sự sở hữu mà là sự tự do cùng nhau trưởng thành.
"Hùng, em cũng cảm nhận điều đó. Nhưng em muốn chúng ta không phải vội vã. Em cần thời gian để hiểu rõ bản thân hơn nữa, để chắc chắn rằng mình không chỉ tìm thấy sự đồng cảm mà còn là tình yêu thực sự." Mai nói, ánh mắt cô kiên định, nhưng không thiếu sự ấm áp. "Em không muốn có thêm một mối quan hệ phức tạp nữa, em chỉ muốn một tình yêu mà chúng ta có thể xây dựng từ nền tảng của sự tôn trọng và tự do."
Hùng gật đầu, không nói gì thêm, chỉ nhìn Mai và mỉm cười. Anh biết rằng dù cho kết quả của cuộc trò chuyện này là gì, thì ít nhất họ đã có một bước tiến quan trọng trong việc hiểu nhau hơn.
"Em đã thật sự thay đổi, Mai à. Anh tôn trọng quyết định của em. Và dù có ra sao, anh mong chúng ta có thể tiếp tục làm bạn, vì anh tin rằng mối quan hệ giữa chúng ta rất đặc biệt."
Mai cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Cô không còn cảm thấy gò bó hay sợ hãi về những mối quan hệ nữa. Cô đã học được cách yêu bản thân và không để bản thân bị chi phối bởi sự kỳ vọng của người khác. Điều quan trọng không phải là những lời hứa hẹn hay cam kết, mà là sự tự do trong việc sống thật với chính mình.
Tối đó, Mai ngồi một mình trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô đã biết rằng hành trình này không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng Mai đã sẵn sàng để chấp nhận những thử thách tiếp theo, dù cho nó có thể là một bước đi không chắc chắn. Cô biết rằng mình không phải tìm kiếm sự hoàn hảo nữa, mà là học cách chấp nhận những mảnh ghép không hoàn chỉnh của cuộc sống, và tìm thấy sự bình yên trong chính những mảnh ghép đó.
Mai cầm chiếc điện thoại và viết cho Hùng một tin nhắn: "Cảm ơn anh vì đã thấu hiểu em. Dù gì đi nữa, em rất trân trọng mối quan hệ giữa chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com