Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 108: Ta hi vọng ngươi có thể đồng ý


Bí bảo Vu tộc không cánh mà bay, không ít người đồn đoán rằng nhóm của Sở Tinh Lan đã có được nó.

Tu sĩ lạ mặt nhìn bọn họ với ánh mắt u ám, hệt như dã thú đang quan sát họ từ trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên cắn xé bọn họ.

Vì sự an toàn của đệ tử trong tông môn, các đại tông môn quyết định lẫn họ về trước.

Minh Huyền túm lấy Sở Tinh Lan và Cát Kiếm Bình mỗi tay một người ném lên lưng tiên hạc: "Các đồ nhi, theo bản tôn đi về."

Sở Tinh Lan nghĩ thầm, làm màu quá đấy.

Sau khi về đến nơi, Sở Tinh Lan tính nói ra bí mật của mình cho Minh Tích Nguyệt nghe, thế mà vừa đến đã chẳng thấy người đâu.

"Tích Nguyệt lại đi đâu rồi?"

Đại sư huynh còn đang mắt sáng lấp lánh trước cơ duyên mà hắn nhặt được từ trong bí cảnh, bằng này đủ để tu vi của hắn tăng lên thêm một cấp nữa rồi, thật không uổng chuyến này, cả người từ trên xuống dưới ngập tràn niềm vui hân hoan.

Hắn nghe thấy Sở Tinh Lan đang học công pháp bỗng nhiên nhắc tới Minh Tích Nguyệt, nghi ngờ liếc qua một cái.

"Y dẫn đệ tử Hợp Hoan Tông đi, đương nhiên phải dẫn bọn họ an toàn trở về chứ, lúc ở Hợp Hoan Tông y cũng có trách nhiệm lắm đấy. Chậc chậc chậc, mới có xa nhau có chút xíu mà tiểu sư đệ ngươi đã mất ăn mất ngủ thế này rồi."

Lần này ra ngoài Minh Tích Nguyệt còn phải dẫn cả Lâm Hi lén lút chạy khỏi tông môn về, hóa thân của ma tôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi, hắn mà không có người bảo hộ chốc nữa lại bị bắt mất tiêu luôn.

"Ta có chuyện quan trọng cần thương nghị với hắn thôi mà, tuyệt đối không phải như sư huynh đang nghĩ đâu.

"Ờ đúng đúng đúng, ta tin rồi. Chắc chắn không phải ngươi ngày ngày nhớ mong Minh Tích Nguyệt đâu."

"Á! Sao tự dưng lại đánh ta! Sư đệ muốn mưu sát đại sư huynh đáng thương!"

Linh võng cũng không liên lạc được với con tôm hùm đất ngày thường xuất hiện khắp nơi này, giống như thoắt cái đã biến mất khỏi thế gian.

Hôm hùm đất: [Đang lịch luyện bế quan tu hành, đừng mong nhớ.]

Minh Tích Nguyệt để lại lời này từ lúc y biết Sở Tinh Lan một muốn lòng phi thăng, tốc độ tu hành của cậu lại còn nhanh, y rất sợ bản thân mình không theo kịp Sở Tinh Lan, đến lúc đó phải yêu xa.

Y chịu phải đả kích nặng nề, không đợi nương thúc giục y đã chủ động xin đi lịch luyện nâng cao tu vi, bế quan tu luyện rồi.

Sở Tinh Lan: "...."

Minh Tích Nguyệt ngươi thật sự không sợ bí mật ta nói ra sẽ dọa chết ngươi à, yên tâm đi bế quan vậy sao?

Cậu bắt đầu nghi ngờ, nếu Minh Tích Nguyệt phát hiện ra cậu không phải người của thế giới này, có khi nào y sẽ bắt đầu tìm cách làm thế nào để cả hai cùng xuyên không không?

Sở Tinh Lan điểm lại những cơ duyên mà mình có được trong bí cảnh, mang ra cho Vượng Tài ăn đến no căng bụng, sau đó lại tiếp tục vùi thân vào sự nghiệp luyện khí oanh oanh liệt liệt của mình.

Tu chân giới ngày càng phát triển theo hướng tu tiên kiểu công nghệ cao, thỉnh thoảng đại sư huynh lại qua đây ném cho bộ công pháp mới, tu vi của cậu lại vèo vèo tăng lên, chẳng mấy chốc đã đến nguyên anh đại viên mãn.

Tốc độ tu hành của cậu lại một lần nữa chấn động tam quan của mọi người.

Đây là tốc độ tu hành mà một người bình thường có thể đạt được sao?

Đại sư huynh giờ mới chỉ phân thần trung cấp dùng cặp mắt u oán nhìn Sở Tinh Lan, cảm thấy áp lực nặng nề đang đè xuống đôi vai hắn: "Tiểu sư đệ à, tốc độ tu hành của ngươi nhanh như vậy, ta thấy ngươi trăm năm nữa là phi thăng được rồi đấy. Đến lúc đó, sư tôn sẽ cảm thấy ta chỉ là một đống bùn nhão không trát nổi tường mà thôi."

Vậy thì hắn không thể mặc kệ đời nữa rồi.

Đại sư huynh trước giờ không đặt nặng chuyện phi thăng trong tương lai, hắn quan tâm đến trước mắt hơn.

"Đại sư huynh, vậy huynh tính thế nào?"

Sau khi ngẫm nghĩ lại, tu luyện đàng hoàng đột phá hợp thể kỳ, để mọi người kinh ngạc nhận ra đại đệ tử của Chiêu Dương Phong cũng là một thiên tài tuyệt thế?

"Chả thế nào. Sư tôn cũng phải biết rõ, đồ đệ năm đó người dùng một cây kẹo hồ lô lừa về cũng chỉ được thế thôi, nhặt đồ đệ lung tung thì không đáng tin cậy."

"Đến lúc ta xuất sư nhận đồ đệ, nói sao cũng phải nhìn qua bát tự, tính xem thiên thời địa lợi nhân hòa mới quyết định thu đồ đệ."

Đại sư huynh ngáp một cái, lười biếng nằm trên ghế vuốt lông Vượng Tài, mở quyển công pháp ra đậy lên mặt che ánh nắng mặt trời, dáng vẻ ung dung tự tại.

Sư tôn không ở trong phong, hắn định âm thầm ra vẻ.

Sở Tinh Lan: "....."

Sư tôn, hai đồ đệ của người chẳng có chí tiến thủ gì cả, một người mắc kẹt trong chuyện tình cảm, còn một người thì bất cần đời.

Sở Tinh Lan không còn tôm hùm đất lúc nào cũng bám theo ở bên cạnh, trong lúc tâm phiền ý loạn bắt đầu chìm đắm vào linh võng, nhờ mọi người trên đó tư vấn xem trong tình huống này thì nên làm thế nào.

[Tư vấn | Từng là tử địch, bây giờ là đạo lữ trong mắt người khác, miệng lúc nào cũng nói lòng y có ta, nhưng lúc ta trúng thuốc y lại ngồi vững không loạn? Lẽ nào chỉ có mỗi mình ta cong? ] IP: Thiên Diễn Tông

Tài khoản phụ của Sở Tinh Lan vừa trực tuyến, đã có không ít tu sĩ mà cậu quen biết sáp lại hóng hớt.

[Đây chẳng phải là vị đạo hữu lần trước tư vấn xem mình có tình cảm gì với tử địch đó sao, qua có vài tháng mà các ngươi đã sắp lăn giường rồi! Vị đạo hữu đó còn ngồi vững không loạn nữa, thế mà còn không ra tay đi, đức hạnh này giống hệt như kiếm tu của kiếm các.]

[Ta biết ngay đây chỉ là vở kịch của tiểu đạo lữ khác ngươi thôi mà, cũng may ta không bị lừa tin các ngươi thật sự là kẻ thù.]

[Lẽ nào là vì y không được, cho nên tình cảm của các ngươi vẫn mãi không tiến triển?]

[Hỏng rồi! Lúc đầu ta tưởng rằng ngươi ở Dược Vương Cốc, vẫn còn đang vui vẻ ăn hạt dưa. Nhưng thật không ngờ lại là Thiên Diễn Tông chúng ta! Ta đính chính trước đã, Thiên Diễn Tông chúng ta cực kỳ được!]

[Cho ngươi mười viên linh thạch, ngươi mau nói ngươi là đệ tử Thanh Nguyên Tông qua Thiên Diễn Tông chơi đi.]

[Ta là y tu, chỗ ta có phương thuốc chữa bệnh không giơ, cứ theo đơn của ta uống mười liệu trình, chắc chắn có thể!]

[Để ta chống mắt lên xem, người không thành thật như hai người các ngươi bao giờ mới ở bên nhau.]

[Cho nên, đây là tình yêu giữa 'dục cầu bất mãn' và 'không giơ' à? Thảm quá đi! Đổi đạo lữ khác đi!]

[Ta đoán đạo lữ của ngươi không phải không được thì chính là tu vô tình đạo.]

[Ta khuyên ngươi tìm Hợp Hoan Tông, bọn họ cực kỳ chủ động, kỹ năng cực kỳ cao.]

[Các ngươi thì biết cái gì! Ngươi trúng thuốc, y không muốn thừa nước đục thả câu mà thôi. Trời ạ! Tu chân giới bây giờ còn có người như vậy! Chắc chắn là tu sĩ trong danh môn chính phái rồi, tại hạ cũng muốn làm quen với y một lần.]

[Vẫn câu đó, chuyển qua tu vô tình đạo đi, không bị ái tình vây giữ.]

[Ngươi mang chuyện nghi ngờ đạo lữ không giơ đăng lên linh võng, không sợ y nhìn thấy à?]

..........

Cái màn tư vấn rách nát này đi đến đỉnh điểm khi bọn họ bắt đầu đồn đoán xem rốt cuộc hai nhân vật chính này là ai, thế này cũng vui quá đi.

Làm một phép loại trừ đơn giản.

Cái đôi đạo lữ Minh Tích Nguyệt và Sở Tinh Lan ngày nào cũng bám dính lấy nhau khoe ân ái loại trừ đầu tiên.

Không thể nào là hai người họ.

Sở Tinh Lan: "Cái thứ quái quỷ gì thế này. Cái đám tu sĩ này chỉ biết hóng hớt, chẳng có người nào ra được chủ ý cả. Chẳng nhờ vả gì được đám người này, đành phải tự mình nghĩ cách thôi."

Chờ đến khi gặp được Minh Tích Nguyệt, cậu nhất định phải kéo người lại, nói cho y biết rõ lai lịch của mình.

Sở Tinh Lan cũng không sợ Minh Tích Nguyệt phát hiện ra câu hỏi cậu đăng trên linh võng.

Sợ cái gì?

Linh võng rộng như thế, chẳng lẽ Minh Tích Nguyệt còn có thế chuẩn xác nhìn thấy những gì cậu đăng, tìm đến trước cửa tính sổ chắc?

Trong lúc Sở Tinh Lan đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, có người mang theo không ít thiên tài địa bảo tìm tới cửa, nhân lúc Minh Huyền ra ngoài, lén lút qua đây tìm cậu.

"Sở sư đệ, ở không? Ta có việc gấp tìm ngươi."

Sở Tinh Lan thò đầu ra nhìn, là Diệp Khinh Chu đang lén la lén lút thò đầu ra sau cửa Chiêu Dương Phong.

Vị hoàng ngưu này của Thiên Diễn Tông sao không ở trước cửa tông môn lùa gà mà lại chạy qua đây tìm cậu thế này?

"Sở sư đệ, ta có một chuyện cần nhờ. Tuy ta còn chưa nói, nhưng ta hi vọng ngươi có thể đồng ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com