Chương 143: Hiện trường bắt quả tang
Cả đám nín thở, nhìn về phía Tang Tịnh Viễn, chờ đợi câu tiếp theo.
Sở Tinh Lan thúc giục: "Tang sư huynh, mau nói đi. Bọn ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
Từ lúc vào trong cấm địa này, chưa lúc nào bọn họ ngưng chiến đấu, lúc nào cũng trong trạng thái giao chiến.
Linh lực toàn thân như đã bị hút rỗng.
Bây giờ lại nói với bọn họ trong cấm địa vẫn còn kẻ địch mạnh hơn đang chờ đợi, bọn họ cũng tin.
"Chúng ta xông vào cấm địa Thanh Nguyên Tông, nếu bị phát hiện sẽ bị khiển trách, anh minh cả đời này của tại hạ sắp bị hủy rồi." Tang Tịnh Viễn xưa nay vẫn luôn giữ phép tắc đột nhiên lạnh mặt, nói ra chuyện trong lòng của hắn, "Nhân lúc trưởng bối sư môn vẫn chưa phát hiện, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này, đừng có để bọn họ tóm được."
Bây giờ đang trong thời gian tổ chức đại hội giữa các tông môn, tu sĩ của các đại tông môn còn đang ở đó nhìn, nếu giờ mà bị bắt được thì hơi mất mặt.
"Lúc đó ta đã bảo ngươi đừng theo rồi, là ngươi cứ khăng khăng đi theo, giờ thì đừng trách ta."
Đại sư huynh kề vai Tang Tịnh Viễn, cười hì hì: "Ta với Tần huynh bọn họ là đủ rồi. Ngươi cứ ở trong phòng mà tu đạo, tiếp tục làm khối băng của ngươi đi. Theo bọn ta ra đây thì chỉ có nước cùng chịu phạt thôi."
Tang Tịnh Viễn rất kiêng kị cấm địa của Thanh Nguyên Tông, nhiều lần khuyên ngăn bọn họ không nên xông vào cấm địa, nhưng không ai nghe, y đành mặt dày đi theo.
Bây giờ vẫn còn đau đáu chuyện sẽ bị tông môn bắt quả tang.
Sở Tinh Lan liếc Tang Tịnh Viễn một cái.
Sao thái độ này của Tang sư huynh trông như đã biết rất nhiều chuyện vậy?
Rất kỳ lạ.
Nhưng mà lời của Tang Tịnh Viễn cũng có lí, Sở Tinh Lan gật đầu tán : "Cũng đúng, chư vị mau đi thôi! Đừng để sư môn bắt được chúng ta đang gây chuyện ở đây!"
Đồ đệ im thin thít, ma quỷ sắp hiện hình.
Bọn họ dường như trông thấy cảnh tượng sư tôn tức giận nhốt bọn họ vào phòng cấm túc.
Mà phòng cấm túc chán biết bao nhiêu, không thể tu luyện, không thể lên linh võng, chỉ có thể ngồi không, chán chết mất.
Bọn họ thà đại chiến với yêu ma ba trăm hiệp, cũng không muốn chịu hình phạt dày vò này.
Thiên chi kiêu tử của các đại tông môn vì trốn tránh cơn giận giữ của sư môn, liền chạy nhanh về hướng lối ra cấm địa.
Chỉ cần chạy ra trước khi trưởng bối tông môn đuổi đến, bọn họ có thể che trời lấp đất rồi.
Chỉ có điều, đạo hữu mất cánh tay kia e rằng khó giấu được, nhất định sẽ bị mắng một trận nên thân.
Sở Tinh Lan thầm tính toán, chờ khi về tông, có thể chế tác cho y một cánh tay giả, cũng coi như kết thiện duyên.
Về sau còn có cớ lấy lý do bảo dưỡng để thường xuyên tới Thanh Nguyên Tông dạo chơi, thuận tiện kiếm thêm đơn đặt hàng luyện khí.
Sở Tinh Lan cũng đã hiểu được vì sao đại sư huynh lại thân thiết với đệ tử Thanh Nguyên Tông như vậy rồi.
Đã mất đi vật trấn áp, cấm địa bắt đầu rung lắc, đang dần sụp đổ hủy diệt, nếu không ra ngoài có thể sẽ bị vùi lấp ở nơi không thấy mặt trời này.
"Không ổn, mau chạy!"
Mọi người cảm nhận được nguy hiểm đang gần kề, lập tức tăng tốc độ chạy, chuẩn bị thoát ra khỏi cấm địa.
"Mau ra khỏi địa đạo! Ai mà bị vùi trong này Thanh Nguyên Tông bọn ta không giúp đào ra đâu đấy!"
Cả đám dùng tốc độ nhanh nhất đời này chạy ra khỏi đường hầm, như mưa sao băng vụt qua chân trời, lao về phía lối ra cuối cùng của cấm địa.
Hơn mười bóng dáng mờ ảo như tiên nhân đang ngự kiếm phi hành, cấm địa phía sau dần dần sụp đổ, hóa thành khói bụi bay đầy trời, không còn nhìn ra được dáng vẻ ban đầu.
Giờ cả đám chỉ ước nhanh chóng thoát ra khỏi cấm địa.
Trong cấm địa làm gì có đại pháp phi thăng, có mà được lên tây thiên.
Kiếm nát! Bay nhanh lên!
Sở Tinh Lan thấy Minh Tích Nguyệt bị tụt lại phía sau, xoay người lại tìm y, rồi kéo lên kiếm của mình, thu lại linh kiếm của y giúp tra kiếm vào vỏ.
Hai người gần như dính chặt vào nhau.
Ban đầu mọi người còn lo bọn họ xảy ra chuyện, vừa thấy hai người lại dính lấy nhau, bèn lập tức quay mặt đi, không buồn quan tâm nữa.
Bất cứ lúc nào, bất cứ đâu cũng có bong bóng màu hồng của đôi đạo lữ thối!
Sở Tinh Lan giữ Minh Tích Nguyệt đứng vững, nhìn dáng vẻ y bị dày vò đến không tỉnh táo, trong lòng cậu cũng thấy sốt ruột thay: "Tích Nguyệt, ngươi cứ trì hoãn mãi như này cũng không phải là cách tốt."
Ngươi còn thế này, ta sẽ lại phải hoá thân làm Khoa Phụ mất!
Minh Tích Nguyệt từ chối nghe hiểu ám thị của cậu.
Minh Tích Nguyệt đổ thẳng một bình thanh tâm quả dục đan vào miệng: "Đừng quan tâm, ra khỏi đây trước. Chỗ này không phải địa điểm thích hợp để nói chuyện này."
Nhưng xem ra hiệu quả của đan dược càng lúc càng yếu, e là sắp không còn tác dụng với y nữa rồi.
"Chắc không phải vào một ngày đẹp trời nào đó, ngươi sẽ thật sự tu vô tình đạo theo Tang sư huynh đấy chứ?" Sở Tinh Lan bắt đầu hoài nghi Minh Tích Nguyệt đã lén lút chuyển qua tu vô tình đạo sau lưng cậu rồi, "Có đôi lúc ta thật sự nghi ngờ thân phận thiếu chủ Hợp Hoan Tông của ngươi."
Trên linh võng nói tu sĩ Hợp Hoan Tông rất nhiệt tình, đều là giả hết!
Minh Tích Nguyệt vẫn thuần khiết như thở ban đầu!
Minh Tích Nguyệt: "Nếu giả bao đổi, nếu ta mà là giả, ngươi sẽ được đền mười ta."
Sở Tinh Lan: "......"
Mười y thì cậu không chịu nổi đâu.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ tìm thấy lối thoát cuối cùng trong cấm địa, thuận lợi thoát thân.
May mắn là kẻ phá hủy lối ra trước đó không mất hết nhân tính, vẫn chừa lại một đường bí mật.
Vừa hạ cánh, bọn họ đã chạm mặt với trưởng bối sư môn đang trên đường cứu người, bị bắt quả tang hay tại hiện trường, trong khoảnh khắc, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Mọi người: "......"
Đúng là sợ chuyện gì thì chuyện đó đến.
Càng lo bị trưởng bối phát hiện lén lút gây họa, lại càng dễ bị bắt ngay tại chỗ.
Không lệch chút nào, bắt một là trúng một.
"Xông vào cấm địa? Có mấy cái mạng mà dám đi lung tung!"
Đám đệ tử ai nấy cúi đầu ủ rũ, bị trưởng bối trong tông dẫn về, e rằng không ai thoát được một trận trách phạt.
Phật đất qua sông, tự thân còn khó giữ, bọn họ cũng chẳng còn tâm trí lo nghĩ cho người khác, chỉ có thể chuẩn bị hứng lấy lửa giận từ sư môn mình.
Minh Huyền bạch y trắng hơn cả tuyết, cả người gần như hòa nhập vào với trời tuyết trắng xóa, khuôn mặt vốn dịu dàng từ bi vì những hành động lỗ mãng của bọn họ mà trở nên lạnh lẽo, trông còn vô tình hơn cả băng tuyết đến ba phần.
"Biết về rồi? Cấm địa chơi vui không? Đã bảo từng người các ngươi đừng có không biết tiếc mạng xông vào cấm địa, sao cứ để trưởng bối bọn ta phải thót tim với các ngươi thế!?"
Sở Tinh Lan trông thấy sắc mặt sư tôn lãnh lẽo hơn cả băng tuyết, quay người nấp vào sau lưng đại sư huynh, để hắn hứng lấy cơn thịnh nộ của sư tôn.
"Sư huynh, lửa giận của sư tôn ta không đỡ nổi! Cứu với!"
Đây là lần đầu tiên Sở Tinh Lan nhìn thấy sư tôn tức giận đến như vậy.
Đại sư huynh, huynh theo sư tôn lâu năm, chắc hẳn có kinh nghiệm xoa dịu lửa giận của người.
Sở Tinh Lan cũng không biết phải đối mặt với sư tôn như thế nào, cậu còn chưa nghĩ xong lời giải thích.
Đại sư huynh một mình đối mặt với cơn giận của sư tôn: "?"
Sư đệ, đừng làm thế, một mình ta cũng không đỡ nổi đâu!
Sư tôn đánh thật đấy!
Minh Huyền cau mày nhìn hai người, chưa chết cũng chưa tàn, lúc này mới yên tâm lấy thước ra dạy dỗ đám giặc này.
"Trốn cái gì? Ra đây! Các ngươi vào cấm địa của Thanh Nguyên Tông làm gì? Nói vi sư nghe thử."
Cả đám đột nhiên cảm thấy chuyện không ổn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com