Anh còn thở được
Câu chuyện mỗi sáng thập thò trước cửa nhà người ta của Hoàng Tinh kết thúc ở buổi sáng thứ bảy. Đương nhiên là như vậy, chính Hoàng Tinh cũng tự nhận thấy rằng việc nhận nhầm người mình thích thành anh trai sinh đôi của người đó dù khó tha thứ nhưng vẫn có thể tha thứ, còn việc nhận nhầm bố của người mình thích thành người đó rồi còn dũng cảm tỏ tình thì lại không phải là một cú sốc dễ dàng vượt qua.
Và vì là Hoàng Tinh, nên cậu chỉ đơn giản chuyển địa bàn hoạt động từ cổng nhà Khâu Đỉnh Kiệt lúc năm giờ sáng thành quán bar Khâu Đỉnh Kiệt đi diễn mỗi ngày lúc tám giờ tối.
Lần đầu tiên gặp Hoàng Tinh ăn mặc ngầu như xưa lại ngồi thu lu bên một chiếc bàn tròn trải vải caro cùng một ngọn nến cháy leo lét chiếu sáng gương mặt thẫn thờ của cậu, Đỉnh Kiệt thật sự thấy mình không biết nên nói gì. Dù biết hình tượng Hoàng Tinh ngồi thu lu là tại vì bộ bàn ghế nhỏ nhắn quá so với đôi vai rộng hơn anh, nhưng nhìn kiểu gì Đỉnh Kiệt cũng thấy Hoàng Tinh đã đi lạc quá xa rồi. Mọi người trong ban nhạc đều nhận ra Hoàng Tinh vì mái tóc được chuyển màu từ hồng sang bạc của cậu thật sự tỏa sáng hơn cả nến cắm trên bàn. Thường Tự nhân lúc ban nhạc chơi mấy bài không cần bass liền tranh thủ chạy tới nói chuyện với Hoàng Tinh lúc này đang nhàm chán ngắt một cánh hoa hồng lên hơ trên ngọn nến.
"Này, cậu tới đây làm gì thế?"
"Nghe nhạc chứ sao, anh hỏi thừa quá."
Thường Tự không buồn quanh co, thẳng thắn đi vào vấn đề:
"Thật sự cậu thích Khâu Đỉnh Kiệt đến mức đó sao?"
Hoàng Tinh không buồn trốn tránh, cậu vứt cánh hoa xuống bàn rồi hoảng hốt nhặt lên khi cánh hoa đốt khăn trải bàn cháy đi một lỗ, lại nhìn lên sân khấu rồi thở dài:
"Ừ. Không biết vì sao nhưng mà ừ."
Thường Tự thấy một sợi chỉ tuột ra từ chỗ cánh hoa của Hoàng Tinh đốt cháy khăn bàn, tiện cầm lấy rồi thuận tay kéo.
"Vậy thì để anh đây nói cho cậu biết, Đỉnh Kiệt thích mấy người nam tính có khí chất đàn ông cơ."
"Anh nhìn tôi xem có chỗ nào không nam tính không?"
Thường Tự nhìn chằm chằm vào hoàng Tinh đánh giá rất lâu rồi gãi tai nói:
"Lạ thật đấy, nếu tính riêng những chỗ tôi có thể nhìn thấy thì từ đầu đến chân đến cả con xe của cậu đều rất nam tính, mà sao tôi cứ thấy có gì đó sai sai..."
Hai kẻ không liên quan ngồi đần ra nhìn nhau một lúc lâu, cho đến khi Thường Tự nhận ra số chỉ mình kéo ra từ chiếc khăn trải bàn ra vo viên lại đã đủ to bằng một quả trứng gà thì dúi ngược vào tay Hoàng Tinh rồi quay trở về ban nhạc. Ở đó, khi Đỉnh Kiệt kết thúc phần diễn bằng mấy tiếng gõ nhẹ vào cymbal, Thường Tự trực tiếp đem thắc mắc đó ra hỏi anh:
"Hey bro, Hoàng Tinh là người như thế nào?"
"Ai mà biết được, mới chỉ gặp có một tuần."
"Nhưng mà nhìn cậu ta có nam tính không?"
"Có, nhưng mà ngẩn ngơ sao đó, tớ cũng không biết nói sao cho đúng."
Thường Tự cất cây bass vẽ đầy hoa hướng dương vào túi da, lòng lại hoang mang suy nghĩ về cụm từ "nam tính ngẩn ngơ" mà Đỉnh Kiệt vừa định nghĩa. Thế nào gọi là "nam tính ngẩn ngơ", Thường Tự không thể hiểu nổi, nhưng mà chỉ mấy ngày sau cậu đã lĩnh hội được toàn bộ sự nam tính và ngẩn ngơ của Jeon Jungkook, trong cùng một lúc.
--
Suốt một tuần Hoàng Tinh ngồi ở chiếc bàn có khăn trải bị cháy một lỗ bằng quả trứng gà đó, cậu để ý rằng có một cô gái ngồi ngay sát sân khấu biểu diễn, ngày nào cũng chạy lên lôi lôi kéo kéo Đỉnh kiệt. Mấy ngày đầu Đỉnh Kiệt còn có vẻ kiên nhẫn, nhưng càng về sau anh càng lạnh lùng né tránh. Có lần cô gái đó vừa vươn tay nắm lấy cổ tay Đỉnh Kiệt, anh đã dùng dùi trống đánh trả vào cổ tay cô không nể nang gì.
Nếu không phải là người đến đó vì Đỉnh Kiệt mà chỉ là người qua đường đột nhiên ngồi lại, chắc chắn Hoàng Tinh cũng sẽ thấy khó chịu ít nhiều. Vậy nhưng phản ứng của ban nhạc thật sự làm Hoàng Tinh thắc mắc: Kể cả Phái Ân, người mà Hoàng Tinh nghĩ rằng nghiêm túc đàng hoàng nhất, cũng bình chân như vại không thèm nhìn đến cô gái ngày nào cũng tới trước mặt Đỉnh Kiệt công khai chèo kéo. Liên tiếp sáu ngày như vậy, đến ngày thứ bảy, khi Hoàng Tinh nhíu mày nhìn cô gái kia lại mò lên sân khấu vào giờ nghỉ của ban nhạc, Phẩm Minh lại nhởn nhơ cho tay vào túi quần đi tới ngồi cạnh Hoàng Tinh.
Mắt không rời sân khấu, Hoàng Tinh hất đầu hỏi :
"Này, anh biết cô gái đó là ai không?"
Phẩm Minh lắc đầu:
"Anh đâu có biết. Thấy đi chung với Đỉnh Kiệt từ lâu lắm rồi, lúc nào cũng xuất hiện ở bar."
"Đỉnh Kiệt không có bạn gái, đúng không?"
Hoàng Tinh lúc này tự mình thấy bất ngờ. Kể từ lần đầu tiên hai người gặp nhau đến nay, Hoàng Tinh đủ thời gian nói câu hẹn hò đi hàng chục lần, nhưng chưa một lần cậu hỏi Đỉnh Kiệt rằng liệu anh đã có bạn trai bạn gái hay chưa. Phẩm Minh nhún vai, tay cầm bông hồng trên bàn ra nhăn mũi ngửi.
"Không thấy có. Mà ở mấy quán bar như thế này, thiếu gì mấy cô gái muốn tới mua luôn thành viên ban nhạc, không tin chú..."
Phẩm Minh chưa nói hết câu, giống như phụ họa cho lời nói của cậu, cô gái trước mặt Đỉnh Kiệt đã rút ra một chiếc phong bì.
Phẩm Minh chớp mắt một cái đã chỉ còn lại một mình. Hoàng Tinh đùng đùng đứng dậy đi về phía sân khấu, ở ngay sau lưng cô gái đó cậu nghe được rõ ràng mấy câu:
"Khâu Đỉnh Kiệt, đi với chị, chị trả em gấp ba số tiền hôm qua đã hứa có được không? Làm việc nhẹ nhàng thôi, còn có thể ăn ngon mặc đẹp gặp gái xinh, có gì đâu mà em phải từ chối?"
"Đương nhiên là phải từ chối rồi."
Hoàng Tinh cất giọng lạnh băng rồi lách qua Jimin đang ngồi trên chiếc ghế chân cao, giật lấy hai chiếc dùi trống Đỉnh Kiệt đang cầm trên tay thả xuống đất. Quay đầu nhìn về phía Thường Tự đang á khẩu đứng nhìn, Hoàng Tinh cộc cằn hỏi:
"Thường Tự ca, tiền công một đêm diễn của Đỉnh Kiệt là bao nhiêu?"
"Ờm.. Năm trăm...đô."
Giang Hành hít một hơi sâu, vừa định lên tiếng thì Hoàng Tinh đã ném một chiếc thẻ lên trên mặt bass drum của Đỉnh Kiệt rồi kéo anh đi một mạch ra cửa.
Cánh cửa bar rầm một cái khép lại, Thường Tự thản nhiên cầm thẻ ngân hàng của Hoàng Tinh lên. Bắt gặp ánh mắt kì thị của mấy người xung quanh nhìn mình, Thường Tự rụt cổ nói:
"Nhìn gì chứ? Tôi chỉ bóc lột của tư bản một chút thôi mà."
Phái Ân quay sang cô gái đang đứng sững sờ trước dàn trống bây giờ trở thành vô chủ, ái ngại nói:
"Chị, cái đó... hay là em đi cùng chị có được không?"
--
Gió thôi bên tai ù ù, Hoàng Tinh phóng xe nhanh đến nỗi Đỉnh Kiệt đã ôm rất chặt rồi mà vẫn có cảm giác mình sẽ bị cuốn đi.
Ra khỏi quán bar Hoàng Tinh vẫn không buông tay Đỉnh Kiệt ra. Cậu kéo Đỉnh Kiệt tới bên chiếc motor mình dựng ở trước cửa quán, dúi vào tay anh chiếc mũ bảo hiểm còn mới rồi sau đó thấy Đỉnh Kiệt ngơ ngác nhìn, Hoàng Tinh lại nóng nảy cầm lấy mũ tự đội lên cho Đỉnh Kiệt.
"Nhìn cái gì mà nhìn?", Đỉnh Kiệt theo phản xạ đưa tay chặn lên môi, nhưng Hoàng Tinh hất tay anh ra rồi gạt kính mũ bảo hiểm xuống, "Để cho người ta ra giá mua mình như thế mà không có ý kiến, đáng mặt đàn ông ghê."
Đẩy kính mũ bảo hiểm lên, Đỉnh Kiệt cau có:
"Ai ra giá mua tôi? Chỉ thấy cậu ném thẻ ra trước mặt mọi người, còn ai khác ra giá mua tôi nữa?"
"Anh không mua em, anh chuộc em lại," Hoàng Tinh gạt chân chống kéo Đỉnh Kiệt lên xe, lại tiếp tục quát to, "ôm chặt vào!"
Chiếc xe thoáng một cái đã lao vút đi khỏi con đường với hai hàng cây rẻ quạt đang mùa rụng lá, xuyên qua con phố đã im lìm chỉ còn một văn phòng kiến trúc và một quán cà phê nhỏ sáng đèn, thẳng hướng về phía đường cao tốc. Hoàng Tinh dừng lại ở cây cầu dây văng lớn bắc ngang qua cửa biển, giật phăng mũ bảo hiểm của mình ra nhưng động tác cởi mũ cho Đỉnh Kiệt lại rất nhẹ nhàng.
Đỉnh Kiệt không mất công vuốt lại tóc mình, vừa cởi mũ ra gió biển lồng lộng đã luồn vào đầu tóc của cả hai người mà xoa rối. Từ khi nghe câu "anh chuộc em lại" đó, Đỉnh Kiệt ra sức nín cười. Hoàng Tinh thấy bộ dạng nín cười của Đỉnh Kiệt lại càng bực mình hơn.
"Em cười cái gì? Nếu như không thích thì phải tỏ thái độ đàng hoàng chứ? Em cứ mập mờ như vậy, mưa dầm thấm lâu thì sao?"
"Thì ra cậu cũng hiểu được mưa dầm thấm lâu, vậy mưa rào như cậu thì sao?"
Một người ngày đầu tiên gặp mặt đã nói chuyện hẹn hò, ngày thứ hai gặp mặt nhận nhầm người, ngày thứ bảy gặp mặt tiếp tục nhận nhầm người, ngày thứ mười bốn, Đỉnh Kiệt không buồn nhắc nữa... Hoàng Tinh khoanh tay nhìn Đỉnh Kiệt đang tựa vào chiếc motor của mình, không biết làm thế nào để cắt nghĩa cho con người kia hiểu.
"Bây giờ anh không nói với em chuyện mưa rào hay mưa dầm gì cả, anh đang nói chuyện với em giống như hai người đàn ông!"
"Được rồi, cậu nói đi."
Hoàng Tinh bắt đầu phân tích. Cậu phân tích dài dòng không khác gì lần dẫn viện luật pháp ra để bắt Đỉnh Kiệt phải lên xe của mình ngồi, Đỉnh Kiệt chỉ vừa mỉm cười vừa nhìn Hoàng Tinh càng lúc nói càng hăng, đôi chỗ cậu muốn đưa cả hai tay lên trời rồi nắm vào vai Đỉnh Kiệt mà lắc nhưng lại kiềm chế được.
"...Ví dụ bây giờ em hoàn toàn không muốn hẹn hò với anh, được, anh đồng ý, nhưng mà nếu như dưới sân khấu lại có một người cũng giống như anh mặt dày theo em tới đó, và em cũng đã để ý đến người ta lâu rồi..", Hoàng Tinh dừng một chút, khổ sở nghĩ đến chuyện nếu thật sự có người nào như thế, "... và người ta thấy em dễ dãi với người khác, chắc chắn người ta sẽ thất vọng với em rất nhiều. Đến lúc đó, nếu như em muốn..."
"Hoàng Tinh,"
"...hẹn hò với người ta..."
"Làm bạn trai của anh đi."
"...thì người ta sẽ... em vừa nói cái gì?"
"Làm bạn trai, yêu đương, hẹn hò."
"EM vừa nói cái gì?"
"Không nghe rõ thì thôi."
"Vì sao em lại xưng anh với anh?"
"Vì anh lớn hơn em ba tuổi."
"Chuyện đó thì có liên quan gì?"
"Nếu chuyện tuổi tác không liên quan, em lấy gì làm căn cứ mà tự tiện xưng hô như thế?"
"Đương nhiên là lấy cái này.."
Hoàng Tinh bước một bước tới khoảng hở giữa hai chân Đỉnh Kiệt, nhẹ đặt lên môi anh một cái hôn.
"Anh hôn em trước."
Đỉnh Kiệt không còn vẻ ngơ ngác sau vài lần chạm môi nữa. Để đảm bảo lợi ích cho việc xưng hô của mình, ngay khi Hoàng Tinh vừa mới rời ra anh đã níu tay cậu lại. Rồi mặc kệ việc mình đang ngồi trên xe còn cậu thì đứng đối diện nên cao lớn vượt lên, Đỉnh Kiệt ghì chặt cổ Hoàng Tinh kéo sát về phía mình, say sưa hôn như muốn nuốt lấy người kia. Vài giây sau khi buông ra, dù đang còn thở gấp nhưng Đỉnh Kiệt vẫn nói:
"Thế này đủ chưa? Anh đếm chất lượng, không đếm số lượng."
Hoàng Tinh ngỡ ngàng quệt môi mình, rõ ràng không hề nghĩ đến anh lại có thể tự nhiên hành động như thế.
"Không được rồi, Khâu Đỉnh Kiệt."
"Không được cái gì?"
"Nếu em muốn chất lượng hơn nữa thì anh vẫn có thể, nhưng mà anh sợ lắm."
"Sợ?"
"Sợ say quá không chở được em về nhà."
Đỉnh Kiệt bật cười. Nụ cười anh sáng bừng lên trên khuôn mặt còn ửng đỏ, Hoàng Tinh đúng là một kẻ nam tính ngẩn ngơ.
--
Không cãi nhau nữa, hai người ngồi trên xe nói mấy chuyện vu vơ. Yêu nhau rồi mới nói chuyện đàng hoàng lần đầu tiên, mấy câu chuyện cứ kéo dài mãi ra không có điểm kết thúc. Cho đến khi con đường dẫn lên đỉnh núi hướng ra biển trước mặt họ trở thành dải ánh sáng duy nhất còn xung quanh cũng không còn mấy tiếng động cơ, Hoàng Tinh vươn tay ra lấy mũ bảo hiểm định đội vào cho Đỉnh Kiệt thì anh đã giật lại, tự đội cho mình.
"Anh đây là đàn ông con trai, không cần làm mấy trò như thế."
Hoàng Tinh mỉm cười đội mũ, vừa khởi động xe vừa bắt lấy hai tay Đỉnh Kiệt nắm chặt rồi mới vòng lên trước eo.
"Mấy trò này thì vẫn cần."
Đỉnh Kiệt không phản đối. Đường về nhà nhanh hơn một chút, cánh cổng đã quen mặt với Hoàng Tinh lóe sáng khi đèn pha motor chiếu vào. Hoàng Tinh tắt máy nhưng vẫn giữ yên không cho Đỉnh Kiệt xuống. Hai người ngồi như thế rất lâu, cho tới khi cánh cổng lách cách mở ra.
Một cô gái mặc bộ váy trắng dài quét đất đứng trước cổng, Hoàng Tinh hãi hùng hét lên một tiếng. Rồi khi cô gái đó hất mái tóc dài ra khỏi gò má, nhíu mày nhìn một người đang ôm cứng một người trên yên xe, tiếng hét của Hàng Tinh lại càng thất thanh hơn.
Đỉnh Kiệt gỡ mấy ngón tay Hoàng Tinh đang đóng băng trên vai mình ra, nuốt khan một lần rồi mới mở miệng:
"Hoàng Tinh, đây là chị gái anh. Chị ấy vừa đi du học về tuần trước."
Cô gái gật đầu xác nhận lời nói của anh, quay sang phía Hoàng Tinh kéo lên môi một nụ cười nhìn như đe dọa. Cô nhấn mạnh từng chữ một:
"Và cũng là người bị nhầm thành phú bà đã bỏ tiền ra mua Khâu Đỉnh Kiệt vào buổi tối ngày hôm nay."
Gỡ được bàn tay trái của Hoàng Tinh ra rồi, anh bắt đầu chuyển qua bàn tay phải:
"Ờm, chị ấy nhờ anh đi cùng tới "dự" tiệc sinh nhật của người yêu cũ."
Cánh cổng nhà của Đỉnh Kiệt đã chứng kiến Hoàng Tinh không biết bao nhiêu lần quê độ, hôm nay lại tiếp tục nhìn cậu khởi động mãi mà xe không thể nổ, vì cậu cứ vô lực nắm lên rồi buông xuống tay ga. Rồi hình như Đỉnh Kiệt nghĩ rằng cú sốc nhận nhầm người lần thứ ba chưa là gì với người yêu, anh rụt rè nói tiếp:
"Còn nữa, Hoàng Tinh... Thật ra quán bar đó là do anh thay gia đình quản lý, nên từ trước đến giờ anh không hề nhận một đồng lương biểu diễn nào."
Hoàng Tinh ôm lấy ngực sau đó lẩm bẩm nói với Đỉnh Kiệt đang lo lắng nhìn mình:
"Anh không sao, anh còn thở được..."
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com