Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Cứ tưởng những gợn sóng từ cuộc thi tuyển chọn sẽ lắng xuống. Thế nhưng, video fancam bị chê cười đến mức "không còn gì để nói" ấy lại bất ngờ mở ra một cánh cửa khác cho cậu. Nhà sản xuất của một web drama đang trong giai đoạn chuẩn bị, "Thèm muốn", đã bị thu hút bởi đặc điểm của Hoàng Tinh trong video: dù ở trong tình huống vô cùng lố bịch vẫn có thể dùng khí chất và ngôn ngữ hình thể của mình để thu hút khán giả. Họ đã gửi lời mời cho vai diễn Hoa Vịnh, một trong hai nam chính. Hoa Vịnh là một enigma với vẻ ngoài dịu dàng, yếu đuối nhưng thực chất lại rất mạnh mẽ và điên cuồng.

Hoàng Tinh nhận kịch bản, coi đó như một cơ hội làm việc bình thường. Cậu đọc kỹ, phân tích động cơ của nhân vật và cố gắng hiểu nỗi ám ảnh của Hoa Vịnh dành cho Thịnh Thiếu. Khi lật đến những cảnh thân mật, lúc mãnh liệt, lúc lãng mạn, khi trao đổi hơi thở, khi cơ thể đan xen, cảnh đánh dấu... Những từ ngữ trong kịch bản miêu tả những cảnh quay với sự tác động mạnh mẽ đến giác quan, không thể né tránh.

Ngón tay vô thức mân mê mép giấy. Hoàng Tinh cảm thấy một cảm giác bồn chồn quen thuộc từ sâu thẳm trong lòng. Cậu ghét cảm giác mất kiểm soát này. Hoa Vịnh cần Thịnh Thiếu Du, điều đó là không thể nghi ngờ. Nhưng khi ba chữ "Thịnh Thiếu Du" từ một khái niệm trừu tượng trên giấy sắp trở thành một diễn viên bằng xương bằng thịt, cần phải có những tiếp xúc da thịt với cậu, một sự quan tâm khó hiểu lặng lẽ xâm chiếm.

Cậu đóng kịch bản lại và bước đến cửa sổ. Ánh đèn thành phố trong màn đêm chớp nháy, tuôn chảy. Cậu cố thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là công việc, chỉ là trách nhiệm của một diễn viên. Nhưng trong đầu lại không thể kiểm soát được mà hiện lên gương mặt góc cạnh của Khâu Đỉnh Kiệt, lồng ngực rộng lớn đó, nụ cười mang theo hơi thở của ánh mặt trời đó... Nếu Thịnh Thiếu Du là Khâu Khâu...

Ý nghĩ này giống như một viên đá ném vào vùng nước sâu, khuấy động những gợn sóng không thể phớt lờ trong lòng cậu, vốn dĩ tưởng chừng đã bình lặng. Cậu đột ngột lắc đầu, xua đuổi cái ảo tưởng quá đỗi ích kỷ này. Can thiệp vào việc chọn diễn viên của đoàn phim? Hoàng Tinh là cái gì chứ? Sự chừng mực và "biết điều" này chính là lớp giáp mỏng giúp cậu tồn tại trong giới này.

Tuy nhiên, khi cặp song sinh vô tình tiết lộ rằng đang bế tắc trong việc chọn diễn viên cho vai diễn quan trọng "Thịnh Thiếu Du" và khi một vài lựa chọn thay thế không phù hợp về khí chất hoặc lịch trình, Hoàng Tinh cảm thấy lớp băng mỏng trong lòng mình "rắc" một tiếng, nứt ra một khe hở nhỏ.

Cơ hội? Hay là vực thẳm đây?

Cậu cầm điện thoại lên, ngón tay lạnh buốt. Mở khung chat có tên "Khâu Khâu" lần trò chuyện gần nhất vẫn là khi Khâu Đỉnh Kiệt chia sẻ một video hài hước. Lướt lên trên, là những thông tin về các đoàn phim mà cậu đã giới thiệu cho anh, mỗi câu đều mang theo sự kiềm chế và xa cách cần có của "bạn bè trong giới."

Tim cậu đập nhanh và mạnh. Cậu hít một hơi thật sâu, như đang dồn hết dũng khí của cả cuộc đời, ngón tay nhanh chóng gõ trên màn hình, mang theo một sự quyết liệt:

"Khâu Khâu, gần đây em đã ký hợp đồng với một web drama tên là "Thèm muốn", là thể loại đam mỹ song nam chính. Nam chính còn lại vẫn chưa chọn được, em thấy thiết lập nhân vật khá thú vị, anh có muốn xem kịch bản không?"

Phía sau là một đường link đến tài liệu giới thiệu đoàn phim.

Tiếng thông báo gửi tin nhắn thành công vang lên như một tiếng sét. Gần như ngay lập tức, một nỗi hoảng loạn tột độ chiếm lấy cậu. Cậu đã làm gì vậy?! Cái thiết lập ABO quái dị đó! Thịnh Thiếu Du là một Alpha mạnh mẽ, chung tình thì đúng rồi, nhưng ở nửa sau kịch bản, nhân vật Alpha này sẽ phải trải qua quá trình mang thai và sinh con! Bất kỳ diễn viên nam cao ráo, chân dài, khí chất mạnh mẽ nào khi thấy thiết lập "nam làm mẹ" này, phản ứng đầu tiên có lẽ là tức giận và cảm thấy bị xúc phạm nhỉ?

Khâu Đỉnh Kiệt sẽ nghĩ gì? Rằng cậu, Hoàng Tinh, cố tình dùng một vai diễn như vậy để làm anh ghê tởm? Để chế giễu anh? Hay tệ hơn, nhìn thấu sự thèm muốn hèn hạ, bí mật của cậu?

"Quá xúc phạm rồi..." Hoàng Tinh lẩm bẩm, ngón tay run rẩy nhấn giữ tin nhắn. Màn hình hiện lên tùy chọn "Thu hồi". Ngón tay cậu lơ lửng, chỉ cần một cú chạm nhẹ, tin nhắn mang theo tất cả sự ích kỷ đó sẽ biến mất không dấu vết, như thể chưa từng tồn tại. Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cậu có thể rút lui vào cái vỏ an toàn mang tên "bạn bè".

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay gần như chạm vào màn hình, điện thoại đột nhiên sáng lên.

Khâu Khâu: "Được thôi, cảm ơn A Tinh. [cười toe toét]"

Một câu trả lời như thường lệ, một biểu tượng mặt cười đơn giản. Giống như một luồng sáng không báo trước, xé toang màn đêm dày đặc đang bao phủ tầm mắt Hoàng Tinh. Nhanh quá! Nhanh đến mức cạu không kịp thu hồi, nhanh đến mức hoàn toàn không giống phản ứng của một người đã đọc tài liệu giới thiệu đoàn phim!

Hoàng Tinh chết trân nhìn dòng chữ đó, đầu óc trống rỗng. Sự tức giận, nghi ngờ, chế giễu... tất cả những gì dự đoán đều không xuất hiện. Chỉ có một sự sảng khoái gần như ngây thơ và... sự chấp nhận? Tim cậu như bị một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ nắm lấy, rồi ném lên không trung. Nó đập dữ dội, mang đến một cảm giác hân hoan và khó tin đến chóng mặt.

Tim cậu chưa bao giờ đập nhanh như vậy. Cậu thấy mình đã hoàn toàn gục ngã. Không chỉ vì khuôn mặt đó, vóc dáng đó, mà còn vì con người Khâu Đỉnh Kiệt, vì cái câu "Được thôi" không chút do dự đó, ẩn sau là một sự bao dung và... tin tưởng khó tả? Hay là một điều gì đó khác mà cậu không dám đào sâu? Hình ảnh Khâu Đỉnh Kiệt trong lòng cậu ngay lập tức được phủ thêm một lớp hào quang dịu dàng và quý giá hơn— anh thật sự là một người rất tốt.

Hy vọng một khi đã nhen nhóm, thì rất khó để dập tắt. Ý tưởng của nhà sản xuất cứ thay đổi liên tục. Tên trong danh sách ứng viên cứ thay đi đổi lại. Tim Hoàng Tinh cũng lúc lên lúc xuống theo. Mỗi khi nghe một tin đồn mới, bề ngoài cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng móng tay lại gần như cắm vào lòng bàn tay. Cậu không thể tưởng tượng được, những cái ôm, nụ hôn, thậm chí cả sự quấn quýt thân mật hơn được mô tả trong kịch bản sẽ là thảm họa thế nào nếu đối tượng là một người lạ. Cậu càng không thể tưởng tượng được, nếu đôi mắt sâu thẳm của Thịnh Thiếu Du không phải là của Khâu Đỉnh Kiệt, thì sẽ là của ai? Sự mãnh liệt và dịu dàng thuộc về Thịnh Thiếu Du được miêu tả trong kịch bản, nếu không phải do Khâu Đỉnh Kiệt diễn, thì còn ai có thể?

Tên của Khâu Đỉnh Kiệt đã được hàn chặt vào vai diễn "Thịnh Thiếu Du" trong lòng cậu, hòa thành một thể.

Cuộc giằng co đầy đau khổ kéo dài vài tuần. Cậu đã vứt bỏ hết thể diện, gần như khẩn cầu cặp chị em song sinh hãy xem xét đến Khâu Khâu. Cho đến một ngày, cặp chị em đã đích thân gọi điện, giọng nói mang theo sự phấn khích kỳ lạ: "A Tinh này, cái cậu Khâu Đỉnh Kiệt đó, người mà cậu giới thiệu ấy. Chúng tôi đã đưa cậu ấy vào trại huấn luyện diễn viên rồi, để quan sát thêm! Hai cậu thân nhau, rất tiện, ngày mai cậu cũng vào đoàn trước để luyện tập đi!"

Trại huấn luyện được tổ chức tại một phim trường kín ở ngoại ô. Hoàng Tinh đến sớm một ngày. Sáng sớm hôm sau, cậu nhìn thấy Khâu Đỉnh Kiệt bên ngoài phòng tập trống của phim trường. Dường như anh vừa mới đến, mặc bộ đồ thể thao màu xám đơn giản, đeo một chiếc ba lô lớn, ngẩng đầu nhìn mặt trời mọc ngoài bức tường kính. Những đường nét trên khuôn mặt anh trở nên đặc biệt rõ ràng và tuấn tú trong ánh ban mai.

"Khâu Khâu." Hoàng Tinh bước tới, giọng nói bình tĩnh một cách bất ngờ.

Khâu Đỉnh Kiệt nghe thấy tiếng, quay đầu lại. Đôi mắt anh sáng lên ngay lập tức, nụ cười nở rộ, mang theo chút mệt mỏi sau chuyến đi dài, nhưng vẫn rạng rỡ: "A Tinh! Chào buổi sáng!" Anh sải bước tới, tự nhiên dang tay ra, dành cho cậu một cái ôm thật chặt, mang theo mùi hương xà phòng tươi mát. Sức mạnh từ cánh tay anh truyền qua lớp áo mỏng, nhiệt độ cơ thể nóng rực. Cơ thể Hoàng Tinh cứng đờ trong một khoảnh khắc, rồi câuk buộc mình phải thả lỏng, lịch sự giơ tay vỗ vỗ lưng Khâu Đỉnh Kiệt. Mùi hương sạch sẽ của đối phương vương vấn quanh mũi, tim cậu lại đập nhanh một cách không kiểm soát.

Những ngày trong trại huấn luyện dày đặc và vất vả. Huấn luyện diễn xuất, luyện thoại, rèn luyện thể lực, và cả những buổi tập chuyên sâu về mối quan hệ giữa các nhân vật trong kịch bản. Cặp chị em nhà sản xuất giống như hai bóng ma, thường xuyên xuất hiện bên ngoài phòng tập, khoanh tay, ánh mắt sắc bén lướt qua mọi người bên trong, đặc biệt là sự tương tác giữa Khâu Đỉnh Kiệt và Hoàng Tinh.

Hoàng Tinh nhanh chóng nhận ra, làm việc cùng Khâu Đỉnh Kiệt mang lại một cảm giác thoải mái kỳ lạ. Khâu Đỉnh Kiệt có một sự chân thành và tập trung rất cảm động. Đối mặt với đủ mọi yêu cầu quái đản từ huấn luyện viên, anh luôn chấp nhận một cách thẳng thắn và hoàn thành một cách nghiêm túc. Đặc biệt là khi anh nhìn "Hoa Vịnh", ánh mắt tập trung và dịu dàng đó mang theo một sức sống gần như nguyên thủy, thường khiến Hoàng Tinh quên mất rằng đây chỉ là một buổi tập.

Họ luyện tập một cảnh đối diễn quan trọng. Hoa Vịnh đã dàn dựng vở kịch một đấu tám khiến Thịnh Thiếu Du tin là thật. Khi đưa Hoa Vịnh người đầy vết thương trở về, anh vô cùng đau lòng. Kịch bản yêu cầu Thịnh Thiếu Du khoác áo cho Hoa Vịnh, sau đó ôm cậu vào lòng một cách cẩn thận. Khâu Đỉnh Kiệt dồn nén cảm xúc, lông mày nhíu chặt, đôi mắt sáng ngời ngay lập tức ngập một tầng sương nước.

Anh dang hai tay ôm Hoàng Tinh vào lòng. Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cậu, mang theo chút mồ hôi chưa tan sau buổi tập và một mùi hương nồng nàn, thuộc về riêng Khâu Đỉnh Kiệt. Cằm anh tựa vào hõm vai Hoàng Tinh, lồng ngực phập phồng dữ dội. Cách hai lớp áo tập mỏng, cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim nặng nề và nhanh chóng của đối phương.

"Đừng sợ... Anh đưa em về nhà..." Giọng Khâu Đỉnh Kiệt khàn đặc, mang theo sự run rẩy chân thật. Hơi nóng bỏng rát da sau tai Hoàng Tinh. Nỗi đau lòng và tình yêu trong giọng nói đó chân thực đến mức xuyên thấu cả thiết lập của kịch bản.

Cơ thể cậu cứng đờ tại giây phút đó. Sức mạnh và hơi ấm từ vòng tay của Khâu Đỉnh Kiệt, nhịp tim như trống dồn, hơi thở nóng bỏng, giọng nói khàn khàn... Mọi giác quan đều bị lấp đầy trong khoảnh khắc, đầu óc trống rỗng. Cái cảm giác đắc thắng sau khi mọi thứ đã thành công mà Hoa Vinh đáng lẽ phải có, cậu lại không thể diễn ra dù chỉ một chút. Cậu chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, gần như tan chảy trong vòng tay nóng rực của đối phương.

Bên ngoài phòng tập, đôi mắt của cặp chị em sáng rực lên, lấp lánh một thứ ánh sáng phấn khích tột độ mà Hoàng Tinh không thể hiểu được. Họ thì thầm vào tai nhau, cả hai đều nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Vài ngày sau, vào một buổi chiều, Hoàng Tinh vừa kết thúc một buổi rèn luyện thể lực, toàn thân đầy mồ hôi, bước ra mép sân uống nước. Cặp chị em bước tới, đi đôi giày cao gót, vội vã. Trên mặt họ là vẻ nhẹ nhõm như mọi chuyện đã được quyết định và... vẻ tinh nghịch?

"Được rồi, A Tinh," chị gái vỗ vai Huang Xin, ánh mắt lướt qua cậu và Khâu Đỉnh Kiệt, người vẫn đang trao đổi với huấn luyện viên diễn xuất ở đằng xa. Cô hạ giọng, mang theo một nụ cười như đã nhìn thấu mọi chuyện. "Thịnh Thiếu Du, sẽ là cậu Khâu Khâu của cậu đấy!"

Cô em gái tiến lại gần hơn, giọng nói mang theo sự phấn khích mãnh liệt của một "hủ nữ": "Mấy ngày trong trại huấn luyện, chúng tôi đều đã quan sát cả rồi. Cái 'tính dục hóa' của hai cậu... Chậc! Thịnh Thiếu Du không thể là ai khác!" Cô nháy mắt với Hoàng Tinh, cả hai đều có biểu cảm "đã được thỏa mãn", rồi hài lòng quay đi.

Hoàng Tinh nắm chặt chai nước, đứng tại chỗ. Những giọt nước chảy dọc theo cằm, rơi xuống sàn nhà trơn bóng. Ở đằng xa, Khâu Đỉnh Kiệt dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, ngẩng đầu lên. Cách nửa sân tập, anh nhìn về phía Hoàng Tinh, trên mặt vẫn còn vẻ nghiêm túc khi học động tác, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ và vẫy tay mạnh mẽ.

Một cảm giác hân hoan tột độ, như mất trọng lực, ập đến với cậu, ngay sau đó lại bị nỗi hoảng sợ sâu thẳm quấn chặt. Thành công rồi sao? Thật sự thành công rồi sao? Cậu và Khâu Đỉnh Kiệt sẽ diễn một cặp đôi định mệnh, sẽ trải qua những cảnh thân mật, quấn quýt, thậm chí cả việc mang thai và sinh nở được miêu tả trong kịch bản? Cuối cùng cậu cũng đạt được ước nguyện của mình, nhưng việc thực hiện ước nguyện này lại giống như mở ra một chiếc hộp Pandora, khiến cậu tràn ngập sự hoảng loạn về những điều chưa biết.

Nhưng may mắn thay là anh, chứ không phải người khác. Trái tim đã treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống, mang theo một nỗi đau âm ỉ, nhưng cũng là một sự mãn nguyện gần như choáng váng. Hoàng Tinh bóp chặt chai nước suối, lớp vỏ nhựa khẽ kêu cọt kẹt trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nụ cười không chút vẩn đục của Khâu Đỉnh Kiệt ở đằng xa, giống như ánh mặt trời buổi trưa mùa hạ, chiếu thẳng vào mắt, nóng đến mức cậu gần như phải quay mặt đi.

Mọi thứ đã an bài. Thịnh Thiếu Du, thuộc về Khâu Đỉnh Kiệt. Và cũng... thuộc về cậu. Ý nghĩ này mang theo một dòng điện bí mật, chạy dọc sống lưng.

Vài ngày sau, đoàn làm phim chính thức công bố, bốn diễn viên chính đã ký hợp đồng với công ty của cặp chị em, và giai đoạn chuẩn bị bắt đầu một cách khẩn trương. Hoàng Tinh tìm một cái cớ, hẹn Khâu Đỉnh Kiệt ra ngoài. Địa điểm được chọn là một nhà hàng Nhật Bản rất riêng tư, phòng nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp, mành tre buông xuống, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài. Trên bàn bày biện những đĩa sashimi tinh xảo và bình rượu sake đã được làm ấm. Không khí thoang thoảng mùi thức ăn và một sự căng thẳng khó tả.

Dường như Khâu Đỉnh Kiệt vừa tập gym xong, tóc vẫn còn hơi ướt, anh tùy ý vuốt ra sau, để lộ vầng trán trơn láng, đầy đặn. Anh mặc một chiếc áo phông màu đen đơn giản, càng làm nổi bật bờ vai rộng và vóc dáng vạm vỡ. Đường nét cánh tay anh trôi chảy và mạnh mẽ. Anh cười ngồi xuống, mang theo một mùi sữa tắm sảng khoái: "A Tinh, tốn kém quá! Có chuyện gì vui à?"

Hoàng Tinh rót đầy một ly rượu sake nhỏ cho anh, chất lỏng màu hổ phách khẽ rung động trong chiếc ly sứ. Câun nâng ly của mình, ngón tay vô thức vuốt ve thành ly. Cảm giác lạnh buốt cũng không thể làm dịu đi sự run rẩy vi tế ở đầu ngón tay anh. Cậu cụp mắt, nhìn vào hình ảnh méo mó, mờ ảo của chính mình phản chiếu trong ly, hít một hơi thật sâu, như muốn lấy hết dũng khí của cả cơ thể.

"Khâu Khâu," giọng cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lại để lộ một chút căng thẳng khó nhận ra. "Có thể cùng nhau quay 'Thèm muốn', em thật sự rất vui." Cậu dừng lại, như đang cân nhắc trọng lượng của từng từ, đảm bảo chúng có thể xây nên một con đê an toàn. "Sau này ở đoàn phim, chúng ta sẽ chăm sóc nhau nhé. Có thể... có thể làm việc cùng anh, thật sự rất tốt."

Cậu nâng ly lên, ngẩng đầu nhìn Khâu Đỉnh Kiệt, mang theo một sự kiềm chế gần như thành kính, thận trọng. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt anh. Hàng mi dài đổ bóng mờ, che đi dòng chảy ngầm đang cuộn trào sâu thẳm trong đáy mắt. Cậu cố gắng để nụ cười trông thật trong sáng, thuần khiết, không chút tạp niệm.

"Có thể làm bạn thật tốt," cậu khẽ nói, như một lời tuyên bố trang trọng, cũng như một câu thần chú tự thôi miên. "Khâu Khâu, ly này vì tình bạn của chúng ta..."

Những lời sau đó, bị một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đột nhiên vươn tới, chặn lại nơi cổ họng.

Hành động của Khâu Đỉnh Kiệt nhanh đến kinh ngạc. Anh không chạm ly, mà trực tiếp vươn tay ra. Những ngón tay với khớp xương rõ ràng mang theo một lực không thể chống cự, nắm chặt lấy cổ tay đang cầm ly rượu của Hoàng Tinh!

Rượu sake trong ly rung lên dữ dội, văng ra vài giọt, rơi xuống mu bàn tay Hoàng Tinh, lạnh buốt. Nhưng nhiệt độ từ bàn tay đang nắm cổ tay cậu lại hoàn toàn khác, nóng như một thanh sắt nung, mang theo hơi nóng chưa tan sau khi tập thể dục và một sự kiểm soát không thể nghi ngờ, xuyên qua da thịt, thẳng đến tận đầu dây thần kinh.

Hoàng Tinh rùng mình, hơi thở đột ngột ngừng lại. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Khâu Đỉnh Kiệt.

Đôi mắt vốn luôn tràn đầy ánh nắng và nụ cười, giờ đây lại như chìm vào một vũng nước sâu thẳm. Tất cả sự rạng rỡ và tùy tiện đều biến mất, chỉ còn lại một ánh nhìn tập trung đến sắc bén, khóa chặt lấy cậu. Ánh mắt đó nặng nề, mang theo một sự xâm lược không hề che giấu mà cậu chưa từng thấy. Nó giống như một cái lưới vô hình, ngay lập tức bao phủ lấy cậu.

Cơ thể Khâu Đỉnh Kiệt khẽ nghiêng về phía trước, vượt qua chiếc ly nhỏ và đĩa thức ăn, rút ngắn khoảng cách. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Tinh. Khóe môi anh cong lên một đường cong hoàn toàn khác với sự rạng rỡ thường ngày, mang theo một chút bất cần và sự quyết tâm phải có được. Giọng anh hạ thấp, mỗi từ như được bao bọc bởi cát sỏi, nặng nề đập vào nhịp tim đột ngột mất trật tự của Hoàng Tinh:

"Chỉ là bạn bè thôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com