Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Bữa sáng

Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên vào phòng ngủ Charlotte, chiếu sáng lên hai người đang ngủ say trên giường.

Charlotte ngủ bình yên trong chăn trên chiếc giường màu trắng ngà. Mái tóc đen dài xõa tán loạn trên gối, vai cùng cánh tay trắng mịn, trong tia nắng ban mai lộ vẻ mỹ lệ.
Đột nhiên, tiếng đồng hồ báo thức vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Charlotte nhíu mày, bừng tỉnh từ giấc ngủ, híp mắt đưa tay tắt chuông đồng hồ báo thức, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Sớm như vậy không có khả năng nghe được tiếng chim hót, Charlotte vươn tay che ánh nắng mặt trời rọi vào. Engfa nằm sấp bên cạnh trở mình, cũng không có thêm động tĩnh gì.

Charlotte duỗi mình, chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh, người đâu không thấy chỉ thấy trong chăn lộ ra một dúm tóc vì thế lại nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Charlotte thức dậy rời giường. Vào trong phòng tắm rửa mặt, lúc ra thấy Engfa còn đang ngủ.

- "Cô muốn ngủ thì về nhà ngủ, buổi sáng tôi có cuộc họp phải đi sớm."
Ngụ ý đuổi người.

- "Ngày hôm sau tôi tới, cô lúc nào cũng có cuộc họp, lần sau có thể đổi cái cớ khác hay không, như vậy tôi sẽ không cho rằng cô có lòng đối phó với tôi."

Charlotte giống như không nghe thấy, lập tức đi ra phòng ăn.

Lúc Engfa mặc quần áo đi ra, Charlotte đã ăn xong, đang đứng trước gương trang điểm chuẩn bị ra ngoài. Trong gương nhìn thấy mái tóc rối bù của bạn cùng giường.
- "Ăn sáng không?"
- "Cô có làm đồ cho tôi ăn?" - Engfa ngáp một cái, tay ôm cổ quay đầu.
- "Sẽ không phải là miếng bánh mì nữa đi?"
- "Tốt hơn những thứ linh tinh cô ăn ngoài đường."

Charlotte tô son xong, lấy khăn giấy thấm một chút làm cho màu tự nhiên một chút.

- "Ít nhất những thứ đó vẫn còn nóng."
Engfa đi ra sau lưng nàng, thoải mái trả lời.

Charlotte dừng tay một chút định mở miệng phản bác, Engfa đã đóng cửa phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước rửa mặt ào ào.
Hít một hơi từ bỏ.

Trước khi khóa cửa, Charlotte nắm chìa khóa hỏi:
- "Tốt nhất cô xác nhận đã lấy đủ đồ của mình rồi, tôi không muốn giữa chừng lại bị gọi trở về lấy đồ gì đó."

Sở dĩ nói như vậy là vì lúc hai người mới bắt đầu quan hệ, có một lần Engfa qua đêm, sau đó bỏ quên đồ, mà đồ đó lại là cây súng của cô ấy.

Đang ở trong cuộc họp báo cáo hàng năm, Charlotte bị lôi ra ngoài bắt trở về mở cửa lấy súng. Vì thế đó là một trong những lần Charlotte nổi giận đùng đùng mà Engfa cảnh quan cũng không chút nào yếu thế đối đầu với nhau. Lúc ấy, hai người từng nói vĩnh viễn không nhìn mặt đối phương, nhưng sau một lần ở trên giường, lời tuyên bố này không hề được nhắc tới nữa.

Dù vậy, Charlotte cũng chưa từng tính toán đưa một bộ chìa khóa cho Engfa, có một số việc bản thân hiểu rõ nhưng mà hàm nghĩa quá sâu, duy trì hiện trạng mới là lựa chọn tốt nhất.
Engfa vẫn là cầm gói bánh mì to, bẻ một miếng to ăn, không thèm trả lời Charlotte.

Hai thang máy lúc này đều ở tầng dưới cùng, trời vẫn còn sớm chưa đến giờ đi làm, Charlotte khóa kỹ cửa, nhấn nút thang máy, con số trên biển bắt đầu thong thả biến hóa.
Đợi thang máy tới rồi, Engfa đưa bánh mì đến miệng nhìn Charlotte đi vào, rồi mới bắt đầu đi đến thang máy đối diện nhấn nút.

Nữ cường nhân của Austin thị có tình nhân, hơn nữa tình nhân là cô gái. Nếu bị người khác biết được, hậu quả có thể không thua bão cấp mười. Engfa biết rõ điểm này cho nên vô cùng tự giác. Mà Charlotte cũng bởi vì tính tự giác ấy mà yên tâm tiếp tục duy trì quan hệ.

Charlotte vào thang máy, xoay người nhấn nút xuống lầu dưới, sau đó đối diện Engfa. Cửa thang máy chậm rãi khép lại, trong tầm mắt nàng là bộ dáng Engfa cúi đầu gặm bánh mì không cảm xúc.

Tình nhân sao? Chỉ sợ tình nhân cũng không phải, tình nhân ít nhất còn có cái tình, cái này nhiều nhất chỉ coi là... bạn đồng tính đi?

Trước khi cửa thang máy đóng lại Engfa thầm nghĩ, nuốt vội miếng bánh mì trong miệng.
Hai người một trước một sau cách nhau không đến một phút đồng hồ ra khỏi thang máy, đi ra tòa nhà. Cũng chính một phút này mới không làm cho người ta liên tưởng hai cô cùng một chỗ, để tránh tạo ra những suy đoán không cần thiết.

Ánh mặt trời tỏa ra từ những đám mây, bầu không khí sáng sớm trong trẻo nhưng lạnh lùng, có người mới mua bữa sáng từ bên ngoài trở về, thành phố lúc này vừa mới tỉnh giấc, bắt đầu một ngày hoàn toàn mới. Engfa ăn xong bánh mì, ném bao vào thùng rác, hai tay theo thói quen đút vào túi quần, nhẹ nhàng đi về phía cửa lớn.

Xe Charlotte từ phía sau lướt sát qua cơ thể người kia, lạnh lùng rời đi.

- "Charlotte tổng, lịch hôm nay bắt đầu lúc 9h, đầu tiên đi kiểm tra công trường, 10h20 đến tòa thị chính tham gia hội nghị thông báo trước đấu thầu miếng đất ở ngoại ô phía Nam là mục tiêu năm sau của chúng ta cho nên cần phải có mặt. Cũng trong hôm nay, thảo luận với chủ tịch công ty LD nếu cuộc họp kết thúc muộn, chỉ sợ phải ăn trưa với bọn họ."

Charlotte vội vàng ra khỏi tập đoàn Austin thị, nghe Joy đi sau báo cáo lịch trình hôm nay, thỉnh thoảng gật đầu, hoặc là dặn dò vài câu. Ra khỏi cửa chính của tòa nhà thì đã có xe chờ sẵn bên ngoài. Tài xế kính cẩn mở cửa xe, Charlotte cùng Joy ngồi vào xe.
Dặn dò địa điểm cần đến, Joy cầm báo sáng nay tìm kiếm thông tin có giá trị đọc cho Charlotte nghe.

- "Thị trường chứng khoán Mĩ giảm nhẹ, dầu mỏ giảm giá 80 đôla/thùng."
- "Thuế sử dụng đất yêu cầu trưng thu, thuế cuối năm trước chưa nộp xong."
- "Hai ngày tới, trời lạnh, mưa và có sương."
- "Ở nước Anh, nữ đồng tính luyến ái cùng bạn tình cử hành hôn lễ."

Charlotte đang dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở to mắt, cảnh giác nhìn về phía Joy. Thư ký Joy giở báo trong tay, cúi đầu tìm tòi nội dung, hồn nhiên không phát hiện.
Tài xế phía trước bật đèn chuyển hướng, xe rẽ trái.
Charlotte bất động không nói gì cho đến khi giọng nói Joy lần thứ hai vang lên.

- "Jin mời dự họp..."
.
.
.
.
.
Đoàn người không ngừng di chuyển tới lui trong đại sảnh tòa thị chính, rất nhiều công ty tham dự vụ đấu thầu này, hơn nữa giới truyền thông xuất hiện càng làm rộn ràng nhốn nháo.

Charlotte dẫn theo Joy xuất hiện ở cửa, nhất thời hấp dẫn toàn bộ sự chú ý. Tiếng mở cửa vang lên, Charlotte Tổng Giám đốc tao nhã tươi cười tiến vào, chiếm giữ toàn bộ ống kính.

Lúc này đây, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Austin thị, là chủ tịch HL xí nghiệp, Shim Chang sớm đã xuất hiện, giờ phút này ngồi trên ghế quay đầu lại, ánh mắt không thiện ý nhìn chằm chằm Charlotte. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kết quả cạnh tranh khẳng định thuộc về một trong hai nhà bọn họ. Chiến dịch chính thức còn chưa bắt đầu đã ngửi thấy mùi thuốc súng.

Phó thị trưởng từ trước đến nay luôn ưu ái Austin thị, đã sớm lên tiếng đi ra tiếp đón, tay trái cầm tay Charlotte tay phải che mặt, miệng không ngừng hàn huyên, nhưng mà không có ý buông tay. Charlotte bày ra mặt nạ tươi cười, đối phó với vị quan chức này.

Lúc vào chỗ ngồi vô tình liếc mắt sang bên cạnh, chợt có hình ảnh lóe qua, bóng dáng hình như là Engfa Waraha, cẩn thận nhìn lại, lại không thấy đâu. Charlotte ngẫm nghĩ, còn đang nghi hoặc, thì ở trên sân khấu chủ tịch hội nghị đã lên tiếng bắt đầu, nàng không thể không buông tha cho ý niệm trong đầu, chuyên tâm vào chính sự.
.
.
.
.
.
.
Tina mở to mắt trong tia nắng ban mai, đập vào mắt chính là Heidi đang đứng trước giường khoanh tay chăm chú nhìn bộ dáng của nàng.
Nhất thời cả người nổi một tầng da gà.

Từ trước đến nay đều là Tina dùng loại ánh mắt chứa đặc thù ý tứ hàm xúc nhìn người khác, hiện tại mới cảm nhận được cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm đến lông tóc dựng đứng lên. Nhất là lại trong tình huống không hề có phòng bị.
Thấy nàng thức dậy, nét mặt Heidi tươi cười sáng lạn.

- "Chào buổi sáng, tôi mua bữa sáng, dậy, ăn không?"
Tina lập túc ngồi dậy, nháy mắt, có điểm nghi hoặc nhìn cô.

- "Tôi đang nằm mơ sao?"

- "Rất hiển nhiên." - Heidi nhướn mày.
Tiếp theo, đặt trước mặt Tina một cái mộc bài nhỏ hình chữ nhật.

- "Nhà cô vệ sĩ nhiều lắm, lại có cảnh sát, tôi không có cách đến gần. Nhưng mà thư vẫn đưa đến." - Heidi mặc áo đồ thể thao trắng quần đen, trên cổ còn quấn khăn mặt, thật là một tạo hình sáng lạn.

Tina cau mày cầm lấy đồ vật kia, thật cẩn thận nhìn một chút nhận ra là mộc bài treo ở sân nhà, mộc này do ba làm rất lâu.
- "Cô đến nhà của tôi ?!"
- "Ừ!"

Heidi gật đầu: - "Thư đặt trong hộp thư, người nhà cô có đi xem hay không không thuộc trách nhiệm của tôi."

- "Dì Lee mỗi buổi sáng sẽ đi xem hộp thư." - Tina vừa than thở vừa xốc chăn xuống giường.

Mặc quần áo này ngủ thật không thoải mái tí nào, tỉnh dậy giống như đang chạy đường dài, cả người vô lực, nếu không có cái thỏa thuận chết tiệt kia, về phần...
Đúng rồi, thỏa thuận!

Tina nghĩ tới, đột nhiên đứng bất động tại chỗ.
Nếu đã dám thỏa thuận, như vậy Heidi đưa thư xong, nàng phải thực hiện lời hứa giữa hai người. Chính là cùng con gái hôn môi...

- "Hai ngày nay cô toàn ăn bánh quy, hôm nay tôi mua sữa đậu nành, dầu chao quẩy, rửa mặt rồi lại ăn đi?"

Heidi nhìn cửa đóng, bên miệng tươi cười, ý vị thâm trường.
.
.
.
.
.
Trong phòng tắm, Tina ôm cánh tay, cau mày nhìn chính mình trong gương.
Một khi đã ra ngoài, người bên ngoài nhất định sẽ yêu cầu mình thực hiện thỏa thuận.

Đúng vậy, đây là thỏa thuận, làm người phải giữ chữ tín.
Hơn nữa, cô ấy nhìn ôn hòa mà tao nhã, lại là đồng tính, hôn môi cũng không hẳn là chuyện thiệt thòi gì.
Mà hiện tại mình là con tin, kẻ bắt cóc giúp con tin đưa thư bình an về nhà đã là chuyện không thể, đương nhiên phải là tri ân báo đáp.

Cố gắng nghĩ ra rất nhiều lí do để thuyết phục chính mình, nhưng mà tại sao vẫn cảm thấy khẩn trương?

"Cốc...cốc...cốc!"
Tiếng gõ cửa bất ngờ dọa Tina nhảy dựng. Heidi giọng nói nhẹ nhàng truyền vào.

- "Ui... không mau ra ăn đi, sữa đậu nành nguội giờ."
- "Ách... Ừ, lập tức ra liền!"
Tina cuống quít trả lời, đưa tay mở vòi nước, tiếng nước chảy ào ào.

Khi thấy tiếng động ngoài cửa không còn, Tina mới nhẹ nhàng thở ra, đưa tay hất nước lên mặt.
Lúc nàng bất an mở cửa ra, Heidi đã dọn bữa sáng trên bàn, gác chân dài trên sofa xem báo.
Thấy nàng đi ra, Heidi đặt báo sang ở một bên. Lấy ly sữa đậu nành đặt ở trên bàn cạnh sofa, rất vui vẻ tiếp đón.

- "Mau tới ăn đi, cái này lạnh sẽ không ngon. Tôi mua ở một cửa hàng rất nổi tiếng ở gần đây đó."

Tina còn đang rối rắm cái vấn đề kia, Nhưng mà đối phương hình như không có cùng suy nghĩ, cũng bước lại đấy, gạt gạt tóc ướt dính trên mặt, ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng.

Hai ngày liên tục ăn bánh quy, giờ được ăn thức ăn bình thường, Tina ăn cũng nhiều hơn, bất tri bất giác đã hết một cái bánh cuốn nướng, hai cái bánh quẩy.

Heidi lấy chiếc đũa gắp nửa thanh bánh quẩy, cẩn thận nhìn Tina. Nhìn thấy cô hai của gia tộc Austin - Wigg mạnh mẽ, hào sảng cắn nuốt, không khỏi liên tưởng nếu người này cắn chính mình không hiểu có cảm thụ gì, hơi mất tự nhiên bỏ chân xuống, di chuyển mông về phía hướng ngược lại.
"Reng reng..."

Tiếng chuông điện thoại ngắt mạch suy nghĩ của Heidi. Cô buông đũa bắt lấy điện thoại nghe.
- "Alô?"

Trong di động truyền ra tiếng động ồn ào, vẻ mặt Heidi nhanh chóng trở nên tối tăm. Tina chầm chậm thưởng thức, tuy rằng nàng không nghe rõ bên trong đang nói cái gì, nhưng dường như có liên quan đến nàng.

Lúc này, Heidi đột nhiên giương mắt nhìn nàng, ánh mắt vừa chạm vào nhau, Tina trong lòng không khỏi run lên. Không biết rốt cuộc nghĩ cái gì, Heidi tắt điện thoại, ghé người sát vào nàng, từ từ nghiêng đầu, nói từng chữ một:

- "Cô...không...phải...là...Charlotte...Austin ?"

Tina dừng động tác, nghĩ nghĩ.
- "Tôi đâu có nói tôi phải."

Heidi không thèm để ý tới nàng, cầm điều khiển từ xa mở tivi xem bản tin hôm nay, Tổng Giám đốc Austin thị Charlotte Austin đang ở trước mặt truyền thông chậm rãi phát biểu.

Jisoo nhìn tivi một lúc, quay đầu lại nhìn Tina, kêu rên một tiếng, tay phải ôm trán ngã xuống sofa.

- "Xong rồi xong rồi tôi muốn chết, tự nhiên bắt cóc nhầm người! Shim Chang sẽ không tha cho tôi, vậy phải làm sao bây giờ?"
Tay trái vẫn còn đấm vào lưng ghế sofa.

Tina không biết nói gì, cầm ly sữa đậu nành của mình lên, sau đó yên lặng nhìn cô.

- "Cuối cùng cô là ai?" - Heidi lại ngồi xuống, cười đau khổ nhìn nàng hỏi.

- "Tina Thanawan Wigg."

- "Tina Thanawan Wigg là ai?"

- "Charlotte Austin là em của tôi."

- "Cô là chị gái cô ấy?"
Tina gật đầu. Tuy rằng tùy tiện bịa cái thân phận tựa hồ an toàn hơn một chút, Nhưng mà cũng rất tự nhiên nói tên mình. Giáo viên của nàng từng nói: "Con người luôn tự nguyện dùng thân phận thật của mình cùng người mình thích ở cùng một chỗ."

Bởi vì Heidi là người mình thích....ách....cái gì cái gì? Nghĩ đi đâu vậy. Tina âm thầm xem thường chính mình, điều chỉnh suy nghĩ, tiếp tục cùng Heidi đối thoại.

- "Hai người là sinh đôi?"

- "Không phải." - Tina nói xong lại chỉ tivi:
-  "Rất rõ ràng, không giống nhau."

- "Hai người là chị em ruột tại sao là khác họ?"

- "Trong gia tộc Austin - Wigg thỏa thuận: con gái lớn sẽ theo họ mẹ là Wigg, con gái út sẽ theo họ ba là Austin. Vì tập đoàn là do ông nội tôi đứng đầu nên vẫn gọi là Austin thị thay vì là Wigg thị."

- "Thế tại sao cô ngồi xe cô ấy?"

- "Hôm đó tôi vừa về nước, em tôi phái xe đến đón tôi."

- "Công ty mấy người lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có một chiếc xe à?"

- "Thời gian gấp, chiếc xe đó chạy nhanh nhất."

Heidi hiển nhiên là đang tìm lấy cớ cho sai lầm của mình. Tina nhún vai.

- "Cô cũng không có hỏi tôi là ai."
Heidi không hề hỏi, mặt nhăn mày nhó dùng hai tay chống đỡ cằm, muốn tìm lý do giải vây cho chính sai lầm của mình.

Tina nhìn cô, thật cẩn thận hỏi:
- "Cô, tại sao lại muốn bắt cóc em của tôi?"

- "Không biết nói sao! Shim Chang phái tôi bắt cóc ai tôi liền bắt cóc người đấy, tôi là lính lác nào có tư cách hỏi đến nguyên nhân."

Thật là xã hội đen lính lác a? Thì ra không phải là gạt người.

- "Vậy trước lúc bắt cóc, cô cũng không biết hình dạng em tôi như thế nào?"

- "Lão Đại nói, Tổng Giám đốc Austin thị chỉ dùng duy nhất một chiếc Rolls-Royce, chỉ cần đi theo chiếc xe kia, sẽ không xảy ra sai lầm!"

Heidi giọng nói ồm ồm: - "Kết quả quả nhiên sai lầm rồi."

Lần này Tina không cần phải âm thầm cười châm biếm, quang minh chính đại xem thường Heidi, còn bĩu môi để tăng sự khinh bỉ. Trên thế giới lại có bọn bắt cóc làm việc lười như vậy.
.
.
.
.
.
.
Phòng tư liệu Cục công an, Engfa hai tay chống cạnh bàn, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Trên màn hình là đoạn ghi hình ở sân bay ghi lại cảnh Tina bị bắt cóc ở đại sảnh.

Nữ cảnh phụ trách tư liệu Jannie một mặt theo làm theo lệnh Engfa không ngừng phóng to hoặc thu nhỏ lại khuôn mặt trên đoạn băng, một mặt lại rất hăng hái cùng cô nói chuyện.

Mà nội dung chuyện phiếm, nói tới nói lui - cũng không thoát khỏi chủ đề bốn nhân viên trong tổ trọng án được mệnh danh là F4, họ phần lớn là nữ cảnh sát và là một bộ phận rất được lãnh đạo hoan nghênh. Đương nhiên, lãnh đạo thích bọn họ cơ bản vì trong nhà vẫn còn có người chưa kết hôn.

Engfa chuyên tâm tìm hiểu hình ảnh, không tập trung nghe người bên cạnh.
- "Ừm, Jannie mảnh mai à, nữ cảnh sát của chúng ta là dạng người hiền lành, người cũng như tên."

- "Ai nha đáng ghét!"
Jannie che miệng cười rộ lên, đánh vào tay Engfa một chút.

- "Sau đó, tôi muốn mời hắn đi ăn để cảm ơn hắn, cô nói đúng không?"

- "Ừ đúng. Lần này mời ăn cơm, lần sau còn bắt đi làm trâu làm ngựa."

- "Kết quả a, cô đoán ra không? Nine hắn dám cả gan mời ăn mì lúa mạch! Ôi tôi vốn muốn mời hắn đi nhà hàng Pháp ăn bò bít - tết... "

- "Tiền lương của Nine đều bỏ vào cửa hàng xe mô hình, có thể ăn mì lúa mạch đã là không tồi rồi, lần trước hắn còn mời tôi ăn mì ăn liền."

- "Là ai mời ai! Hả? Hắn mời cô ăn cơm ư?"

- "Sao nào, ăn mì ăn liền! Lần trước chúng tôi đi điều tra, trở về căn tin đóng cửa, hắn đi mua mì ăn liền thuận tiện lôi kéo bọn tôi đi theo."

- "À."
Jannie lúc này mới không tình nguyện lắm thôi không truy vấn nữa, thuận tiện chỉnh lại cổ áo đồng phục.

- "Tôi đã thấy hình ảnh."
Engfa quay đầu, giả vờ vô tội nhìn Jannie, khiến cô ta tức giận không nói gì.

Đang nói, điện thoại di động của Engfa vang lên, một giọng thấp hét thật lớn nghe đinh tai nhức óc, Jannie hoảng sợ, nhếch miệng, giật mình nhìn cô.

- "Alo?... Thật không? Tôi lập tức đến!"

Nói xong, cũng không thèm để ý đến hình ảnh trong băng ghi hình, nhanh chóng bỏ lại máy tính chạy ra ngoài.

- "Ai... ai?"
Jannie đuổi theo kêu hai tiếng, không có trả lời, tức giận dậm chân, xoay người bước trở vào văn phòng.
.
.
.
.
.
.
Cùng một lúc, xe Engfa và Charlotte dừng trước khuôn hoa viên gia tộc Austin - Wigg, hai người cùng mở cửa, chỉ kịp liếc nhìn nhau rồi ngay lập tức chạy vào trong nhà, một trước một sau bước vào phòng khách.

- "Có tin của chị hai ?"
Charlotte thở hổn hển đặt câu hỏi, Engfa đứng ở sau nàng, nhìn người phụ trách Samuel không hẹn mà hỏi cùng một vấn đề.

Trên bàn là một phong bì của công ty chuyển phát nhanh, ở trên đó đặt một tờ giấy, Charlotte định đưa tay lấy thì bị Engfa ngăn cản.

Chaeyoung tức giận nhìn cô, ánh mắt thù hằn, khác hẳn người dưới thân Engfa đêm qua. Engfa bởi vì ánh mắt này do dự một chút, lại rất nhanh phục hồi tinh thần. Vẫn như trước ngăn tay Charlotte, tiếp nhận cái kẹp Samuel đưa qua, kẹp tờ giấy kia đưa đến trước mặt Charlotte.

Trên giấy chỉ có vài nét chữ.
- "Hiện tại con an toàn, đừng lo lắng."

Phía dưới là hình vẽ khuôn mặt tươi cười, hình vẽ đặc thù do ba Nawat Austin đặc biệt dạy vẽ, nên chỉ có người nhà mới biết được bút tích này. Không chút nghi ngờ, mảnh giấy này là do Tina viết.

Charlotte thở dài nhẹ nhõm, vẻ mặt bớt căng thẳng một chút. Nhìn đến mẹ Teresa Wigg ở một bên đôi mắt sưng đỏ đang lau lệ, nàng nhanh chóng đi qua nắm tay, an ủi mẹ.

Engfa đem thư cất vào một cái túi plastic trong suốt, sau đó đưa đến trước mặt nghiên cứu.

- "Thư này đã có ai cầm qua?"

- "Lúc dì Lee cầm vào, thư đã mở, những người còn lại lúc cầm xem tôi vẫn dùng nhíp kẹp, cho nên thư này chỉ có vân tay của dì ấy."

- "Được, đem đi kiểm tra dấu vân tay, xem ngoài vân tay của dì Lee và Tina còn có vân tay của ai nữa không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com