Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tinh thần biến

Đệ nhất tập - Lưu Tinh

Đệ nhất chương - Tần Vũ

nguồn: tangthuvien.com

Tiết trời đang là mùa đông, tuyết rơi dầy khắp nơi, toàn kinh thành như được phủ thêm một lớp áo màu bạc. Viêm kinh thành rất lớn, khả dĩ có thể chứa số nhân khẩu là bách vạn (100 vạn), người chịu trách nhiệm quản lý đông vực tam quận chính là Trấn Đông Vương Tần Đức, phủ đệ cũng đặt tại kinh thành.

Phủ đệ của Trấn Đông Vương chiếm một khoảng đất cực lớn, chính môn cả ngày lẫn đêm đều rộng mở. Cửa chính vào phủ rất rộng, có thể cùng lúc 6,7 người đi vào.

Tại đại môn có luôn hai người đứng hai bên tả hữu của lối vào. Chỉ thấy đó là hai đại hán dũng mãnh thân trên không mặc y phục mà cởi trần. Họ đứng yên tựa như nham thạch điêu khắc mà thành, hai mắt luôn lạnh lùng nhìn lướt qua những người bộ hành đi ngang, sau lưng đeo huyết hồng sắc chiến đao khí thế bức nhân.

Trong tiết đông lạnh giá hoa tuyết lất phất bay, nhiệt độ hạ xuống thấp mặt sông đều đã kết tinh thành băng nhưng hai đại hán hai thân trên vẫn cởi trần không hề mặc thêm gì cả.

Nhưng điều làm cho mọi người kinh hãi chính là hai bên đại hán bất ngờ xuất hiện một lão hổ hung mãnh.

Lão hổ toàn thân xích hồng sắc rực lửa, thân thể dài khoảng hơn hai thước, đuôi ve vẩy trong không trung khiến không khí nhất thời xao động, từ đôi mắt hổ phát xuất tia hàn khi. Lão hổ chính thị được gọi là "Liệt Hổ"

Lúc đó từ Trấn Đông Vương phủ xuất hiện hai đại hán giống như hai đại hán cởi trần đang đứng trước cửa, chỉ phân biệt nhờ vào liệt hổ hung mãnh họ dẫn theo, rồi họ thay đổi vị trí với nhau.

Bên ngoài phủ đệ, dù là Hào gia quý tộc hay là bình dân du dân tại Viêm kinh thành đều tự giác tránh đường đến gần Trấn Đông Vương phủ

Trong một tiểu viên u tĩnh tại Trấn Đông Vương phủ.

Một trung niên nhân vận thanh y đang ngồi trên thạch kỷ, bên cạnh là một tiểu nam hài khả ái. Đứng trước mặt trung niên nhân là 12 người, lão giả có, mĩ phụ có, hoặc là thanh niên cũng có ... nhưng cả 12 người này đều có điểm chung là đều mặc tử y.

"Phụ vương, sao người lại gọi nhiều vị lão sư vậy?" hài tử Tần Vũ mới 6 tuổi đang ngồi trên đùi phụ thân, trong tay đang nghịch tuyết cầu, nghi hoặc nhìn phụ thân Tần Đức.

Tần Đức hòa ái nhìn nhi tử Tần Vũ, khẽ xoa đầu đoạn hướng về phía 12 người kia điềm đạm nói: " Các vị dậy dỗ Vũ nhi một khoảng thời gian, cũng đã tốn công không ít, không cần phải cân nhắc nữa, xin cho ta biết nhận xét.

12 người kia nhìn nhau, sau cùng một lão giả có chòm râu bạc trắng tiến lên một bước, cung kính nói: "Bẩm Vương gia, chúng tại hạ đã quan sát về các phương diện, nhận thấy tam điện hạ đối với kì môn xảo kĩ rất có hứng thú, tuy nhiên đối với các vấn đề khác căn bản không hề có chút hứng thú. Căn cứ vào những điều đó có thể phán đoán rằng tam điện hạ khó có khả năng trở thành một người có địa vị hoàn mĩ."

Chỉ bằng vào vài ngày tiếp xúc với nam hài họ đã có thể đưa ra phán đoán như vậy, tựa như chém đinh chặt sắt. Tất nhiên Tần Đức trong lòng không thể hoài nghi được.

Tần Đức thở dài một tiếng, nhìn sang hài tử Tần Vũ ngây thơ chưa biết gì, cười khổ nói: " Ta hiểu, Vũ nhi giống hệt mẹ nó, đối với quyền thế của thế tục không có một tia hứng thú, tuy nhiên nó sinh ra đã được định sẵn để trở thành ...."

Tần Đức đang nói đột nhiên ngừng lại, quay về phía sau phất tay nói: "Thời gian qua đã làm phiền các ngươi nhiều, các người có thể li khai Vương phủ."

"Vương gia, chúng tại hạ cáo từ!"

12 tử y nhân đồng thời cúi người, sau đó lần lượt rời khỏi tiểu trang viện u tĩnh.

Thời khắc đó, trong trang viện chỉ còn Tần Đức và nhi tử Tần Vũ. Tần Đức trầm mặc không nói gì, hồi lâu sau nhìn sang Tần Vũ, trong mắt chứa nhiều hàm ý khiến Tần Vũ mới chỉ là một đứa bé 6 tuổi không thể hiều được.

"Phụ vương, sao phụ vương không nói gì vậy?" Tần Vũ trong lòng rất thắc mắc, nhưng nó vốn là đứa trẻ rất thông minh nên không tiếp tục làm phiền phụ thân. Từ nhỏ Tần Vũ đã mất mẫu thân, trong lòng nó thì phụ thân là trọng yếu nhất, ngoài ra còn có hai ca ca nữa.

Rất lâu sau đó, Tần Đức vẫn ngồi như vậy và Tần Vũ cũng tiếp tục ngồi trên đùi của cha.

Đột nhiên, một tiếng hạc vang lên

Chỉ thấy từ không trung một đạo bạch sắc tiên hạc bay tới, cưỡi phía trên là một trung niên nhân tuấn nhã mang vẻ tiên phong đạo cốt, từ từ điều khiển tiên hạc hạ xuống trang viện.

"Phong huynh, Vũ nhi đan điền có vấn đề, huynh phải giúp ta tìm ra giải pháp ..." Tần Đức nhìn sang trung niên nhân, lo âu nói.

Phong Ngọc Tử nhìn sang Tần Đức, trong lòng đã tự nhiên đã hiểu rõ sự tình của hảo bằng hữu, chỉ thở dài: "Vương gia, tại hạ đã nói rồi. Vũ nhi tại đan điền thập phần quái dị, hiện tại tu luyện nội công căn bản không có một tia hi vọng. Đã không thể tích tụ nội lực thì tự nhiên cũng không thể tu luyện nội công. Đan điền căn bản là do thiên sinh, trong hàng vạn người cũng không thể tìm được một người thứ hai nào như vậy, Phong Ngọc Tử ta thật sự không thể tìm ra giải pháp."

Nghe lời đó, Tần Đức từ từ ngồi xuống trầm tư hồi lâu.

"Phụ vương, nội lực là gì, đan điền không thể tích tụ nội lực là gì? Những vị lão sư lúc nãy cũng nói đến việc này, điều đó có nghĩa gì?" Hài tử 6 tuổi Tần Vũ hai mắt nghi hoặc hỏi phụ thân. Lúc trước nó đã hỏi nhưng không được trả lời.

Tần Đức trong lòng chỉ biết cười khổ, ngoài miệng nhẹ nhàng nói: "Vũ nhi, con hỏi nhiều như vậy làm gì, chẳng phải con đang rất vui sao ? Không phải học nữa, con có thích trở về Vân Vụ sơn trang không ?

Tần Vũ nhất thời mắt sáng lên như ngọc trong đêm, phấn chấn nói: "A, con không phải học những quyển sách khô khan đó nữa sao ? Về Vân Vụ sơn trang con thích ôn tuyền (suối nước nóng) ở đó, con còn thích ngắm sao, ngắm cảnh mặt trời mọc."

Tần Đức cười đáp:" Tốt, tốt lắm Vũ nhi, con thích là tốt rồi, cha sẽ cho người đưa con về Vân Vụ sơn trang. Cả nghìn tinh binh ở đó đều do con sai bảo, nếu như con muốn gì thì có thể trực tiếp nói với Liên gia gia"

"Vâng, tuyệt quá, oa, Vân Vụ sơn trang là của con rồi, con có thể ngâm mình trong suối nước nóng cả ngày, sẽ tuyệt lắm đây." Tần Vũ hưng phần nói, sắc mặt hồng lên.

Trên mặt Tần Đức là một nụ cười hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh, có điều Tần Vũ không thể phát hiện được

"Con thích là được rồi. Vũ nhi, trước tiên con phải ngủ một giấc đã, khi nào đến Vân Vụ sơn trang thì Liên gia gia sẽ gọi con dậy." Tần Đức cười nhẹ và xoa đầu Tần Vũ .

"Phụ vương tái kiến, Phong bá bá tái kiến." Tần Vũ vẫy hai tay, trực tiếp chạy thẳng về phòng mình.

Tần Đức nhìn Tần Vũ vào phòng rồi, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị rồi chuyển thân, hóa thành một đạo bóng mờ rồi biến mất trong hậu viện. Phong Ngọc Tử tựa như đã quen nên không hề tỏ ra ngạc nhiên.

..........

Trong mật thất của Vương phủ có ba người là Tần Đức, Phong Ngọc Tử và một hắc y thư sinh tay cầm chiết phiến.

"Vương gia, người thực sự đã quyết định rồi chứ ?" Hắc y thư sinh nhìn Tần Đức nghi hoặc hỏi.

Tần Đức gật đầu đáp:" Vũ nhi không thể trở thành nhân vật thủ lĩnh, và cũng không thể trở thành cao thủ cấp tiên thiên, nó lại không hứng thú lĩnh hội tốt những gì được dậy dỗ. Đan điền quái dị của nó, ài, điều ta có thể làm cho nó có lẽ chỉ là cuộc sống mười năm vui vẻ yên bình, đợi chúng ta bắt đầu đầu kế hoạch cuối cùng, Vũ nhi nó sẽ không thể có những ngày yên ổn."

Phong Ngọc Tử suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định nói.

"Vương gia, kế hoạch này thực sự phải thực hiện sao, người phải biết rằng khi chúng ta thực hiện kế hoạch sẽ không thể biết được kết quả sẽ ra sao?" Phong Ngọc Tử hỏi lại một lần nữa.

Tần Đức thần sắc tức thời nghiêm túc, trong mắt hàn quang chớp động" Ta không quản. Bất kể là vì tổ tiên Tần gia chúng ta hay là vì Tĩnh Di, kế hoạch này vẫn nhất định phải được thực hiện. Tĩnh Di lưu lại cho ta ba nhi tử, tuy nhiên Vũ nhi đan điền có vấn đề. Phong nhi và Chính nhi một văn một võ, khả dĩ có thể thành đại sự. Từ Nguyên, đệ nhất "Ám kì" đã bắt đầu triển khai chưa?"

Hắc y thư sinh Từ Nguyên hạ phe phẩy quạt nói: " Vương gia yên tâm, mọi việc nhất thiết đều trong tầm kiểm soát."

"Tốt, rất tốt." Tần Đức trong mắt phát xuất một tia sát khí kinh nhân.

*********

Trấn Đông Vương Tần Đức chính là ở tại Tiềm Long đại lục. Tiềm Long đại lục diện tích rất lớn, cho đến giờ vẫn chưa ai có thể hiểu biết được.

Phía đông của Tiềm Long đại lục là hồng hoang vô biên, trong vùng hồng hoang là núi non trùng điệp, cây cối dầy đặc, trong đó có vô số yếu thú. Càng đi sâu vào trong thì yêu thú càng lợi hại, đó là nguyên nhân khiến thượng tiên trên Tiềm Long đại lục không thể thăm dò toàn bộ vùng hồng hoang vô biên.

Phía tây của hồng hoang vô biên có tam đại quốc gia. Sở Vương triều, Minh Vương triều, Hán Vương triều tam đại Vuơng triều nhân khẩu tổng cộng gần bách ức ( 1 ức = 10 vạn, bách ức tức là 1000 vạn = 10 triệu), diện tích rộng lớn khiến người ta phải kinh hãi. Trong ba vương triều thì Sở Vuơng triều là cường đại nhất, trong Sở Vương triều thì có một gia tộc tách riêng ra là Tần gia.

Tần gia chiếm cứ đông vực tam quận trong 12 quận của Sở Vương triều. Tại đông vực tam quận hồng hoang vô biên. Tần gia truyền qua hơn trăm năm tại đông vực tam quận căn cơ vô cùng thâm hậu, cho dù là hoàng đế của Sở Vương triều đích thân đối phó thì cũng thập phần gian nan bởi vì Tần gia có một binh chủng đặc thù là Liệt Hổ quân

Liệt Hổ toàn thân xích hồng, thân hình to lớn, chính thị lão hổ. Phương pháp nuôi dưỡng liệt hổ trên quy mô lớn chính là điều cơ mật trọng yếu hạng nhất của Tần gia.

Tần gia nắm trong tay 60 vạn đại quân, trong đó có 5 vạn Liệt hổ quân, mỗi chiến sĩ trong liệt hổ quân đều cưỡi liệt hổ khi ra trận. Liệt hổ có lực công kích kinh thế hãi nhân, thêm vào chiến sĩ phía trên phối hợp có thể quét sạch mọi chướng ngại vật.

Duy chỉ 5 vạn liệt hổ là có thể sử dụng hổ hống, khả năng này có thể triệt hạ hoàn toàn sĩ khí quân địch. 5 vạn liệt hổ quân có thể tiêu diệt hơn 10 vạn đại quân kị binh phổ thông.

Tiềm Long đại lục vũ lực cực cao, tam đại quốc gia đều có các tu tiên giả trấn quốc. Mỗi tu tiên giả tồn tại trong mắt phàm nhân đều tựa như thần tiên. Phi kiếm đã xuất có thể lấy đầu người ngoài trăm ngàn dặm, ngự kiếm phi hành bay lên đến tận chín tầng trời, chẳng phải là khả năng của thần tiên sao?

*******

Vân Vụ sơn trang ngự tại Đông Lam sơn. Đông Lam sơn cao hơn 3000 thước, là một ngọn núi rất cao.

Hai năm sau. Lúc này Tần Vũ đã 8 tuổi và đã cao lên nhiều, trong mắt hiện lên vẻ trí tuệ tuy nhiên sâu trong đôi mắt lại ẩn chứa tia u buồn. Tần Vũ đang một mình đi lên sơn đạo, trên vai là một con hắc sắc ưng.

"Tiểu hắc, đã qua 2 năm rồi nhỉ, suốt 2 năm phụ vương chỉ ghé qua thăm ta đúng 1 lần" Tần Vũ cắn hai môi lại, quay sang hắc ưng nói.

Con ưng nhỏ này một năm trước Tần Vũ du lãm Đông Lam sơn đã phát hiện ra, tiện thể bên thân có ưng đái nên kết bạn với nó. Tần Vũ thực sự rất cô độc. 6 tuổi trở về trước còn có phụ thân bầu bạn, 2 năm gần đây kể từ khi 6 tuổi chỉ nhìn thấy phụ thân đúng một lần.

Hác ưng vỗ cánh, lông vũ bay vào mặt Tần Vũ khiến nó nhất thời nở một nụ cười.

Đi được một đoạn Tần Vũ đột nhiên nhìn thấy phía trước có một dựng phụ (phụ nhân đang có mang) gánh một gánh củi đang khó khăn đi tới, tức thì quay sang hắc ưng nói: "Tiểu hắc, chúng ta tới giúp a di (dì) kia nhé?"

Hắc ưng tức thì vỗ cánh, rời khỏi vai Tần Vũ. Tần Vũ nhanh ***ng chạy về phía dựng phụ nọ.

"A di, a di để cháu gánh củi giúp cho" Tần Vũ huớng về phía phụ nhân nọ nói.

Phụ nhân nghe thấy thanh âm bèn nhìn lại bó củi trên vai, đưa tay áo lên lau mồ hồi rồi nhìn sang tiểu hài đồng Tần Vũ, cười nói: "Tiểu oa nhi, cảm ơn cháu, ai di có thể mang được, chỉ còn một dặm nữa là đến tiểu thôn rồi" nói rồi xốc lại bó củi trên vai rồi tiếp tục đi tới.

"Tiểu oa nhi? Cháu không còn nhỏ nữa, cháu đã 8 tuổi rồi, bó củi đó cháu có thể mang được" Tần Vũ nhìn sang dựng phụ, đột nhiên giành lầy bó củi rồi vác lên vai.

Bó củi đối với người bình thường thì không nặng lắm, nhưng với một hài tử mới 8 tuổi thì đúng là rất nặng. Bất quá Tần Vũ tại Vân Vụ sơn trang thường ngâm mình trong suối nước nóng nên thân thể cường tráng không giống như những đứa trẻ 8 tuổi khác, ngang nhiên vác bó củi trên vai.

"A di nhìn xem, cháu có thể mang được đúng không? Hà, a di không được gọi cháu là tiểu oa nhi nữa nhé." Tần Vũ đắc ý nói, không để trên mặt mình có dính một vết nhọ.

Phụ nhân nọ cười nói: "Khí lực quả không nhỏ, bất quá còn một dặm nữa, oa nhi cháu sẽ không chịu được đâu, thôi nhường lại để a di còn đi tiếp."

"Ai nói cháu không thể chịu đến cùng."

Tần Vũ nhìn dựng phụ, hất tay một cái rồi nhanh ***ng tiến về phía trước. Đang đi bỗng nhiên quay đầu lại nói:" A di, cháu đã lên Đông Lam sơn nhiều lần rồi, được biết là ngoài một tiểu thôn trang ra thì không có nơi nào khác, chắc chắn là nơi đó đúng không. Nhanh lên, nhanh lên nào, a di đừng để cháu phải chờ đó!"

Phụ nhân nọ bật cười: "Hài tử này, không biết là con nhà ai, có đứa con thế này cha mẹ nó hẳn phải hạnh phúc lắm."

Tần Vũ mang bó củi trên vai bắt đầu cảm thấy khó khăn. Sau khi đi được một đoạn đường nó cảm thấy hai chân như nhũn ra. Có thể thượng sơn, sau lưng lại mang một bó củi thì thân thể Tần Vũ quả thật cường tráng. Bất quá nó mới chỉ là đứa trẻ 8 tuổi. Một lúc sau, hai chân của Tần Vũ đột nhiên khuỵu xuống.

"Oa nhi ... " phụ nhân kêu thất thanh.

"Cháu không sao đâu, chuyện này bình thường thôi." Tần Vũ quay đầu lại cười nói, trong ngữ khí phảng phất như là một đại lực sĩ. Nhưng sơn đạo gồ ghề, Tần Vũ lại va phải một hòn đá, không trụ đuợc nên ngã xuống.

"Rầm!" Tần Vũ toàn thân đập xuống đất

Dựng phụ tại vội vàng đi tới, nhặt những phiến gỗ lên và giúp Tần Vũ đứng dậy. Trên mặt Tần Vũ mồ hôi nhễ nhại, nhưng xem qua thì nội tạng không hề hấn gì. Tần Vũ buồn phiền nhìn phụ nhân nói: "A di, kì thật .... cháu có thể mang được, chỉ là vấp phải hòn đá nên mới ngã."

"Cháu giỏi lắm, a di biết là cháu có thể mang được, nhưng thôn trang đã ở phía trước rồi, cám ơn cháu"

Phụ nhân thu lại bó củi nhìn thấy Tần Vũ không thụ thương bèn lau mặt cho nó, kiểm tra kĩ càng không thấy nó bị thương bèn bắt nó phải hứa sẽ về ngay nhà. Thấy Tần Vũ gật đầu đáp ứng mới quay về thôn trang

Tần Vũ nhìn thôn trang còn cách hơn trăm bộ về phía trái, lắc đầu nói : "Tiểu hắc, chúng ta phải tìm đường khác thôi" rồi cười nói : " A di đã nghỉ ngơi được một lát, chắc đã có thể về làng được rồi." Tần Vũ nở một nụ cười, trong lòng rất vui vẻ.

Từ một nơi bí mật gần đó, 3 bóng nhân ảnh nhìn nhau. Họ chính là 3 cao thủ ngầm đi theo để bảo hộ Tần Vũ .Tần Vũ chính là nhi tử của Trấn Đông Vương, đường đường tam điện hạ. Làm sao có thể để nó đi một mình trên núi thế này được?

"Tam điện hạ chỉ là một hài tử, tâm tư lương thiện, sao vương gia lại để tam điện hạ một mình tại Vân Vụ sơn trang nhỉ. Đã hai năm trôi qua rồi, mỗi lần nhìn bóng dáng tam điện hạ ngồi cô độc trong gió lạnh ban đêm lòng ta lại cảm thấy khó chịu" một nhân ảnh thở dài nói.

Một nhân ảnh khác gật đầu tiếp: "Mỗi lần tam điện hạ nhìn lên bầu trời đêm, thần tình đó khiến tim ta đau nhói, vuơng gia ... ài!"

"Tóm lại, chắc vương gia có việc cần làm chúng ta không thể hiểu được. Việc chúng ta cần làm là phải tập trung bảo vệ tam điện hạ."

Đột nhiên ...

Tại sơn đạo xuất hiện một đại hán hung mãnh phi thường, nhãn thần sắc như dao cưỡi trên xích hồng sắc lão hổ phóng tới. Vừa nhìn thấy Tần Vũ từ xa đã cao giọng nói: "Tam điện hạ, đại điện hạ và nhị điện hạ tới."

"Đại ca và nhị ca đã tới!" Tần Vũ hai mắt hưng phần, lập tức chạy tới chỗ đại hán, trèo lên trên lưng hổ cấp thiết thúc giục: "Vương thúc, nhanh lên, chạy nhanh lên về Vân Vụ sơn trang nào"

Đại hán nọ giữ lấy Tần Vũ, sau đó điều khiển liệt hổ cấp tốc hạ sơn, để lại sau lưng một đám bụi mù mịt.

--------------

đệ nhất chương kết thúc

Tinh thần biến đệ nhất tập: Lưu tinh

Đệ nhị chương: Quyết tâm

nguồn: tangthuvien.com

Vân Vụ sơn trang tọa lạc tại Đông Lam sơn. Bề ngoài thì luôn có một đội dũng sĩ dũng mãnh ngày đêm bảo hộ sơn trang nhưng những cao thủ ẩn mặt bên trong thì ngoại nhân căn bản không thể biết được. Hơn nữa Vân Vụ sơn trang là sơn trang của Trấn Đông vương, chỉ có ai chán sống mới có ý định xâm phạm.

Tại đại môn của Vân Vụ sơn trang có hai đại hán dũng mãnh như sư tử, toàn thân mặc hắc sắc chiến giáp đứng tại lối vào. Ánh mắt họ loang loáng lướt qua xung quanh hiện lên vẻ ngạo khí. Trên thân thể họ tự nhiên phát tán sát khí, quả đúng là thứ sát khí chân chính của chiến sĩ tài năng đã kinh qua huyết chiến nơi sa trường hun đúc mà thành.

"Tam điện hạ !" hai hắc giáp chiến sĩ đột nhiên quỳ xuống cung kính nói.

Tần Vũ vừa từ trên lưng hổ hạ xuống, hắc ưng đậu trên vai. Tần Vũ thời khắc đó rất hưng phấn và cao hứng liền nhanh ***ng chạy vào trong đại môn đồng thời quay sang hai vị chiến sĩ cười hi hi nói: "Hai vị thúc thúc, nhanh đứng lên nào"

Hai hắc giáp chiến sĩ đứng dậy, nhìn bóng thân ảnh nhỏ bé của Tần Vũ chạy vào trong trang viện trong mắt hiện lên một tia quan ái.

"Hi hi, ta khẳng định là đại ca và nhị ca đang ngâm mình ở ôn tuyền." Tần Vũ căn bản không cần nghĩ nhiều, trực tiếp nhắm ôn truyền ở Tây uyển của Vân Vụ sơn trang chạy tới, miệng lẩm bẩm: "Hà hà, hai vị ca ca tới Vân Vụ sơn trang, chưa được sự đồng ý của gia chủ đã tự động tiến nhập ôn tuyền ... "

Lát sau, Tần Vũ đã tới Tây uyển sơn trang.

Tần Vũ xoa hai tay, đột nhiên đưa tay phải lên chỉ thẳng vào hai bóng người ở trong ôn tuyền, ra giọng phẫn nộ nói: "Các ngươi giỏi thật, chưa thèm hỏi ý kiến bổn trang chủ đã tự động tiến nhập ôn truyền trọng địa, a ..." Tần Vũ đang cao hứng nói đột nhiên bị một cánh tay kéo xuống, đồng thời thân hình bất ổn chúi thẳng vào ôn tuyền.

"Đệ chưa cởi y phục đâu, a!" Tần Vũ hét lên thất thanh, chỉ thấy "ầm" một tiếng đã ngã vào ôn tuyền làm cho nước bắn lên tung tóe. Hắc ưng trên vai Tần Vũ hoảng loạn vỗ cánh bay lên cũng bị nước từ ôn tuyền bắn vào chút ít, suýt nữa thì từ hùng ưng biến thành một con gà mắc mưa.

"Hắc hắc, Tần Vũ đệ không phải định làm cho hai vị đại ca, nhị ca chúng ta sợ chết khiếp đấy chứ, ta nghe mà cứ tưởng thật. Nhị ca và đại ca thì vất vả cả ngày còn Tần Vũ đệ thì suốt ngày vui vẻ ngâm mình trong ôn tuyền , hơn nữa lại là ôn tuyền của Vân Vụ sơn trang nữa cơ đấy!" một vị thiếu niên phẫn nộ đáp trả nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia vui vẻ.

"Phì" Tần Vũ phun ra một ngụm nước, toàn thân ướt đẫm tức giận nhìn sang thiếu niên.

"Nhị ca, đệ biết đúng là huynh làm mà. Chỉ có huynh mới kéo đệ xuống nước, đại ca không đời nào làm như vậy cả" Tần Vũ cởi bỏ y phục chỉ để lại một cái quần ngắn khi ngâm mình trong ôn tuyền, nhìn sang nhị ca Tần Chính.

"Đệ nói đến đại ca? Ha ha, huynh ấy đang ngủ đó." Tần Chính cười ha hả nói.

"Nhị đệ, đệ nghĩ rằng đại ca ta như trư lão trư, chỉ biết ăn và ngủ thôi phải không? " Bên cạnh ôn tuyền chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn đang lười biếng mở mắt nhìn Tần Chính hỏi, đoạn quay sang Tần Vũ nói :" Tiểu Vũ, ôn tuyền tại Vân Vụ sơn trang quả nhiên thần hiệu. Ngâm mình trong đó khiến huynh cảm thấy toàn thân thư thái, nếu đệ chịu khó ngâm mình trong đó hàng ngày thì toàn thân cũng sẽ tráng kiện như huynh."

Thiếu niên đó chính là đại ca Tần Phong của Tần Vũ, niên kỉ là 16 nhưng vì tu luyện võ đạo nên phảng phất trông như thiếu niên đã 18 tuổi. Đại ca Tần Phong là người mà Tần Vũ rất sùng bái, đã một lần nó tận mắt nhìn thấy đại ca một quyền xuất ra đã khiến một khối gỗ to lớn tan thành bụi phấn khiến Tần Vũ rất hâm mộ.

Nghe thấy đại ca nói rằng ôn tuyền thần hiệu, Tần Vũ tiến sâu hơn để nước ngập hơn ngực chỉ lộ đầu lên, đắc ý nói:" Đúng vậy, ôn tuyền tại Vân Vụ sơn trang quả thật thần hiệu đúng như huynh nói vậy, hà không cảm ơn trang chủ là đệ đệ của huynh đi à!"

"Tiểu tử này!"

Đại ca Tần Phong và nhị ca Tần Chính đều mỉm cười.

Tần Vũ và hai vị thân sinh ca ca đã không gặp nhau một thời gian dài, từ khi tất cả đều chỉ mới là những đứa trẻ, bất quá Tần Phong và Tần Chính rất quý Tần Vũ. Đối với vị thân sinh đệ đệ này Tần Chính và Tần Phong thập phần sủng ái. Cùng cảnh không có mẫu thân, tự nhiên họ rất quan tâm đến đệ đệ.

Đùa giỡn hồi lâu, Tần Vũ mới chịu ngồi yên trong lòng của ôn tuyền, Tần Phong và Tần Chính cũng ngồi xuống.

"Phụ vương ... " Tần Phong tựa hồ như phát hiện bản thân đã lỡ lời, tức thì nói, "kì thật không có gì cả, chỉ là quân đội tạm thời không có việc gì cả nên phụ vương đã cho phép huynh đến đây. Huynh giữa đường gặp nhị đệ nên đã đi cùng đệ ấy đến đây."

Tần Chính gật đầu quay sang Tần Vũ cười nói: " Đệ chắc không biết lần này huynh về đây là có thời hạn, bất quá sau khi nghỉ ngơi cả nửa ngày trời đã đến lúc phải quay về"

"Huynh cũng vậy, huynh phải đi cùng nhị đệ." Tần Phong hối lỗi nói.

"Ôi, mới có nửa ngày thôi mà" Tần Vũ lên tiếng nói giọng điệu có phần thất vọng, vẻ hưng phấn hoàn toàn biến mất.

Tần Vũ có 3 thân nhân chính là phụ thân và 2 vị ca ca. Phụ thân thì bận rộn, 2 năm nay chỉ đến thăm nó đúng 1 lần. Khó khăn lắm mới thấy mặt hai vị ca ca nhưng sau nửa ngày đã lại một thân một mình, có lẽ chỉ còn Tiểu hắc trên vai làm bạn.

Tần Phong và Tần Chính nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ bất lực.

"Đại ca, phụ vương phải đến hồng hoang vô biên chẳng phải là không dậy được huynh nhiều về cách điều binh?" Tần Vũ đột nhiên cười đoạn tiếp tục hỏi: "Đệ biết phụ vương điều binh vô cùng lợi hại, Liên gia gia thường kể với đệ"

"Đúng vậy, phụ vương cầm quân đích thực rất lợi hại. Huynh đã theo phụ vương tiến hành quân kì diễn luyện cũng được dạy dỗ hơn nửa năm, tạm đáp ứng được yêu cầu của phụ thân." Tần Phong tựa như đang hồi tưởng lại khi đó, bất giác nói: "phụ thân điều binh thật sự lợi hại phi thường!"

"Đại ca!"

Tần Chính nhìn vào mắt Tần Phong, Tần Phong đột nhiên hiểu ra, chỉ cười khổ biết bản thân mình đã lỡ lời.

Tần Vũ tựa hồ như không để ý đến những điều đó, trên thần sắc hưng phấn liên tục hỏi Tần Chính, Tần Phong về sự tình của họ thời gian đã qua. Ba huynh đệ trong ôn tuyền hàn huyên cho đến khi bóng tối buông xuống, đã đến lúc Tần Phong và Tần Phong phải ra về.

Bên ngoài Vân Vụ sơn trang.

Tần Vũ mặc hắc sắc cẩm bào, nhìn sang Tần Phong và Tần Chính hai vị ca ca vẫy vẫy tay

"Đại ca nhị ca tái kiến." Trong mắt Tần Vũ tựa như sắp khóc.

Tần Phong và Tần Chính quay đầu lại cười với Tần Vũ. Hai người cưỡi trên liệt hổ, phía sau là trăm tinh binh khởi hành chỉ một lát sau là thân ảnh biến mất trên sơn đạo.

.......

Dưới sơn đạo, Tần Phong và Tần Chính cưỡi liệt hổ song hành cùng nhau.

"Đại ca, huynh cũng thấy đấy, tiểu Vũ tâm tính không hợp với việc bày mưu tính kế và quyền mưu chi thuật, nhân vì đan điền có vấn đề nên đã vô pháp tu luyện thành võ tướng. Như vậy, văn võ đều bất thành. Phụ vương lại tập trung hết tinh lực vào việc quân, tiểu Vũ cả năm hiếm khi gặp phụ vương nên bản thân rất cô độc. Huynh nói phụ vương cùng huynh diễn luyện quân kì đến cả nửa năm, tiểu Vũ sẽ cảm thụ thế nào" Tần Chính nhìn sang Tần Phong nói, thần sắc hiển nhiên rất không vui.

Tần Phong cười khổ nói:" Nhị đệ, là huynh nhất thời không chú ý, bây giờ rất hối hận."

Thần sắc Tần Phong đột nhiên lạnh lùng nói: "Nhị đệ, tiểu Vũ thiên sinh đan điền đã có vấn đề, văn võ đều bất thành, không có khả năng tự bảo vệ bản thân. Chúng ta phải là người bảo hộ hảo tiểu Vũ, tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào khinh thường."

"Bất cứ kẻ nào dám khinh thường tiểu Vũ, đệ nhất định sẽ bắt kẻ đó phải trả một cái giá cực đắt!" trong mắt Tần Chính hiện lên một tia hàn quang.

Hai huynh đệ cùng với hộ vệ phía sau từ từ rời khỏi Đông Lam sơn, nhắm Viêm kinh thành thẳng tiến.

.........

Đêm đã khuya, trên Đông Lam sơn.

Từng đợt hàn phong thổi tới, một bóng dáng nhỏ bé đứng đó, trên vai là một con hắc ưng. Tần Vũ ngắm nhìn những ngôi sao trên trời, trong mắt hiện lên vẻ thành thục sơ với lứa tuổi.

Chỉ một mình đọc sách tại thư phòng, hoặc giả chỉ một mình lặng lẽ suy nghĩ, điều đó làm cho tư duy của Tần Vũ vượt xa một hài tử mới chỉ 8 tuổi

"Tiểu hắc" Tần Vũ đột nhiên gọi nhưng mắt vẫn nhìn lên bầu trời đầy sao. Hắc ưng trên vai Tần Vũ động đây, hai mắt chuyển động không hiểu tiểu chủ nhân gọi nó vì việc gì.

Trên mặt Tần Vũ đột nhiên hiện lên một nụ cười hạnh phúc: "Tiểu hắc ngươi có biết không, phụ vương thường bên cạnh ta, đối với ta thập phần quan ái. Sau khi mời 12 vị lão sư tới, phụ vương đã để ta học tập với 12 lão sư. Tuy ta không thích học những thứ đó nhưng bản thân vẫn nỗ lực tự học để có thể làm phụ vương vui lòng. Năm lên 6 tuổi ta đã biết đọc biết viết, phụ thân cũng gọi ta là thần đồng nhưng sau đó thì ..."

Tần Vũ trầm mặc không nói tiếp.

"Lúc 6 tuổi ta vẫn nhớ rõ, tại u tĩnh tiểu viện trong Vương phủ 12 bị lão sư đã nói rằng ta không thể trở thành người có địa vị lãnh đạo, sau đó Phong bá bá lại nói đan điền ta có vấn đề, không thể tích tụ nội lực nên không thể tu luyện võ công. Nhưng sau khi ta tới Vân Vụ sơn trang . Rồi thì ... Phụ vương không hề đến thăm, không quan tâm đến ta. Ta lúc đó vẫn không hiểu đan điền là gì, địa vị lãnh đạo là gì chỉ nghĩ là phụ vương cho ta tới đây để du ngoạn, nhưng ..."

Tần Vũ cắn hai môi, trong mắt hiện vẻ u buồn " Đã hai năm rồi, ta cũng đã có lần tò mò hỏi Vương thúc thúc đan điền và người có địa vị lãnh đạo là gì. Ta nghĩ ta cũng đã minh bạch được vì sao phụ thân không cho ta biết nguyên nhân."

Tần Vũ lại trầm mặc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.

"Ta thực sự không thích quyền mưu chi thuật trong sách. Thực ra ta đã cố ép bản thân mình học. Ta rất muốn nhìn thấy nụ cười trên mặt phụ vương, muốn phụ vương tự hào vì ta nhưng thực sự ta không đủ thâm độc để thực hiện những âm mưu trong sách ... Ài, ta đã cố gắng ép bản thân học những thứ đó nhưng những gì mà ta cần biết là tâm kế mưu quyền thuật ta lại không thể đạt đuợc. Con không thể đạt được, phụ vương, con không thể đạt đuợc!"

Tần Vũ khóc thầm, thân thể khẽ run lên. Bên cạnh tiểu hắc nhìn sang Tần Vũ, dùng đôi cánh của nó chạm vào mặt Tần Vũ.

Tần Vũ nhìn lên hắc ưng trên vai mình, ôm lấy hắc ưng và để nó trong lòng mình. Hắc ưng yên lặng ở trong lòng Tần Vũ, tựa hồ như hiểu được tâm tình của tiểu chủ nhân: "tiểu hắc, ta thật sự rất muốn phụ vương khen ngợi, muốn nhìn thấy nụ cười trên mặt phụ vương, ta thực sự thực sự rất muốn .... " Tần Vũ giọng ngày càng nhỏ dần.

....

Tại nơi bí mật, ba cao thủ đang âm thầm bảo hộ Tần Vũ trong lòng cũng cảm thấy ngậm ngùi.

Đột nhiên .....

Một đạo tinh quang phá không gian nhất thời từ trong không trung xuất hiện, quang mang ***i mắt. Lưu tinh mang ánh sáng siêu việt át hết tất cả các ngôi sao khác.

"Lưu tinh!"

Tần Vũ hai mắt sáng lên, tức thì thả tiểu hắc khỏi lòng, nhanh ***ng nhắm mắt hai tay chắp lại phía trước:" Xin hãy để phụ vương quan tâm đến ta như người đối đãi với đại ca và nhị ca. Hãy đánh ta, trừng phạt ta đí ta không quản, ta sẵn sàng chấp nhận mọi giá."

Tần Vũ chầm chậm mở mắt, nhìn lưu tinh lúc này đã tới nơi cuối chân trời.

"Phụ vương năm đó đã nói, nếu khấn nguyện điều gì khi lưu tinh xuất hiện thì việc đó sẽ trở thành hiện thực. Phụ vương không khi nào lừa ta, nhất định việc đó sẽ trở thành hiênh thực" nhìn lên bầu trời đầy sao, trên mặt Tần Vũ hiện lên vẻ kiên định.

Đột nhiên, trong lòng Tần Vũ lóe lên một ý nghĩ

Tần Vũ trong mắt hiện lên tia phấn chấn, vỗ vỗ đầu mình nói: "A, mình thật là ngốc quá, văn võ, văn võ, văn không thể thành công còn võ thì thế nào? Vương thúc đã nói trong thiên hạ tâm pháp nội công có vô số, chẳng lẽ không thể tìm được một loại phù hợp với đan điền của mình. Không cần phải nghĩ nữa, chẳng nhẽ luyện võ công nhất định phải luyện nội công?"

Tần Vũ hoàn toàn mới chỉ là một hài tử mới 8 tuổi nhưng vì chỉ có một thân một mình nên thường đọc sách, tâm trí thành thục hơn hẳn những đứa trẻ khác. Trong quá khứ Phong Ngọc Tử từng nói đan điền nó có vấn đề không thể tu luyện, khiến nó hình thành tư duy như vậy, thời khắc này đột nhiên tỉnh ngộ.

Đan điền quái dị, thực sự không thể tu luyện võ công?

"Ai dà, thời gian còn dài, chỉ cần ta nỗ lực giống như phụ vuơng từng nói thì chắc chắn sẽ thành công thôi." Tần Vũ gật đầu tự đồng ý với những lời mình nói, trong mắt có một sự tự tin vô tả, thể hiện một sự quyết tâm vô cùng kiên định

"Tiểu hắc, chúng ta phải quay lại sơn trang thôi!" Tần Vũ nói, trong lòng đã có mục tiêu nên thực sự đã có thay đổi

Hắc ưng đậu lên vai, Tần Vũ vô cùng cao hứng liên tục huýt sáo, vừa đi vừa nhún nhảy trên đường về Vân Vụ sơn trang. Lúc đó ba bóng nhân ảnh xuất hiện, biến thành ba bóng mờ nhắm hướng Tần Vũ đuổi theo.

---------------

đệ nhi chương kết thúc

Tinh thần biến đệ nhất tập: Lưu tinh

Đệ tam chương: Dạ đàm

nguồn: tangthuvien.com

"Là ai?" Một hắc giáp chiến sĩ của Vân Vụ sơn trang lạnh giọng hỏi, người hắc giáp chiến sĩ còn lại mắt hướng về bóng người phía xa. Lúc hai hắc giáp chiến sĩ nhìn rõ người tới không ngờ là tam điện hạ Tần Vũ, trong lòng thất kinh vội vàng quỳ xuống cung kính chào "Tam điện hạ!"

Tần Vũ gật đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai mắt sáng lên, gương mặt hồng hào nói: "Hai vị mau đứng dậy đi." Nói xong cười với hai hắc giáp chiến sĩ rồi vội vã đi vào trong Vân Vụ sơn trang.

Hai hắc giáp chiến sĩ nghi hoặc nhìn theo bóng Tần Vũ.

"Tam điện hạ thượng sơn để ngắm sao trời, thường tới canh hai mới quay về, sao bây giờ đã về rồi nhỉ?" Hắc giáp chiến sĩ bên trái nghi hoặc hỏi.

Hắc giáp chiến sĩ bên phải cũng mê hoặc gật đầu, hiển nhiên cũng không rõ nguyên nhân.

***

Liên Ngôn chính là người được Tần Vũ gọi là Liên gia gia. Liên Ngôn là một lão nhân ở Tần gia, đến như đương kim Trấn Đông Vương Tần Đức cũng do một tay ông ta nuôi nấng, Liên Ngôn tại tần gia rất có ảnh hưởng. Hai năm trước, Tần Đức đã bảo Liên Ngôn tới Vân Vụ sơn trang để chiếu cố cho Tần Vũ.

Tần Vũ như một cơn gió, trực tiếp nhằm thư phòng của Liên Ngôn tiến tới. Đến bên ngoài phòng liền lập tức đưa tay lên gõ cửa.

"Cốc!" "Cốc!" "Cốc!" "Cốc!" "Cốc!" ....

"Liên gia gia mau mở cửa, là tiểu Vũ đây, con có điều khẩn yếu cần hỏi, gia gia mau mở cửa" Tần Vũ cấp thiết gọi. Một lát sau trong phòng phát ra ánh đèn: "Tiểu Vũ đó à, gia gia vừa mới chợp mắt thì bị con đánh thức đó." Một âm thanh thân thiết vang lên, cửa phòng đã mở.

Một lão nhân hiền hòa khoảng lục tuần, trên người khoác áo mỏng xuất hiện trước mắt Tần Vũ.

"Ai chà, Tiểu Vũ có chuyện gì vậy con? Sao con lại mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế này?" Liên Ngôn nhìn sang Tần Vũ. Tần Vũ muốn nói gì đó, nhưng vì vừa gắng sức chạy đến đây nên giờ thở không ra hơi. Liên Ngôn thấy vậy bèn nói: "Lại đây, trước tiên vào phòng đã rồi nói tiếp." Vừa nói vừa kéo Tần Vũ vào trong phòng.

Hai người vào phòng bèn ngồi xuống ghế.

"Không phải vội, có chuyện gì chờ cho bình tĩnh rồi hãy nói." Liên Ngôn nhìn sang Tần Vũ nói. Tần Vũ hít vào một hơi thật sâu, sau đó quay sang Liên Ngôn, giọng nói thập phần kiên định: "Liên gia gia, con phải tu luyện."

"Tu luyện?" Liên Ngôn hơi kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười nói: "Tiểu Vũ à, sao tự nhiên con lại nghĩ đến việc tu luyện?"

Tần Vũ hơi khựng lại, sau đó hào hứng nói: "Không có gì cả, chỉ là con nhìn các vị thúc thúc trong sơn trang ai cũng lợi hại cả, nên muốn tu luyện võ công. Liên gia gia, con có thể tu luyện võ công không?"

Đối với khát vọng được phụ thân yêu quý vốn chôn vùi tại nơi sâu nhất trong tâm linh Tần Vũ tưởng chừng như đã bị vùi lấp trong tâm tưởng, về sau phải nỗ lực không ngừng, vì giờ đây đã có mục tiêu để phấn đấu.

"Tiểu Vũ, con có biết võ công là gì không?" Liên Ngôn không trả lời luôn mà chỉ hỏi lại.

Tần Vũ lắc đầu nói: "Con chỉ biết là tu luyện võ công sẽ rất lợi hại, những thứ các con không rõ lắm, hình như còn có cái gì gọi là nội công." Là một hài tử mới tám tuổi, tuy đã đọc nhiều sách, nhưng bản thân nó vẫn có nhiều thứ không thể biết.

"Vậy trước hết ta sẽ giảng lại tử tế cho con biết." Liên Ngôn cười nói.

Tần Vũ tức thì hai mắt sáng lên, nhìn chăm chú vào Liên Ngôn, tập trung tinh thần lắng nghe.

"Trước tiên ta sẽ nói đến cao thủ. Cao thủ phân ra các cấp hậu thiên cao thủ, tiên thiên cao thủ... Hơn xa tiên thiên cao thủ chính là các thượng tiên." Liên Ngôn cười nói, "ngày nay hậu thiên cao thủ tại Tiềm Long đại lục nhiều như lá rừng, không thể đếm hết được. Còn tiên thiên cao thủ tính riêng Sở Vương triều thôi đã có hơn trăm người."

"Cả trăm người?" Tần Vũ cả kinh, "Sở Vương triều có hơn bốn triệu người, làm sao lại ít tiên thiên cao thủ được, chẳng nhẽ trong hàng nghìn hàng vạn người lại không có được một?"

Liên Ngôn thở dài nói: "Hậu thiên cao thủ nếu có phương pháp tu luyện đúng đắn cũng khả dĩ có thể đạt được nhưng để trở thành cấp tiên thiên cao thủ thì còn nhiều gian nan lắm. Để trở thành tiên thiên cao thủ thì phải đạt được hai yêu cầu: Thứ nhất, phải đạt đến cảnh giới viên mãn của hậu thiên. Thứ hai, phải có những cảm ngộ về tự nhiên thiên đạo."

Tần Vũ nhất thời nghi hoặc nói: "Tự nhiên thiên đạo là cái gì vậy gia gia?"

Liên Ngôn liền cười xòa: "Tự nhiên thiên đạo chẳng là gì cả, nhưng mỗi người đều phải tự bản thân lãnh ngộ, không thể nói bằng lời. Có nguời đạt đến cảnh giới viễn mãn của hậu thiên chỉ trong vòng mười năm nhưng vì vô pháp cảm ngộ không thể đột phá được bước cuối cùng nên tựu chung không thể trở thành thiên thiên cao thủ được. Một khi đã trở thành tiên thiên cao thủ, thọ mệnh có thể là năm trăm năm."

"Năm trăm năm cơ ạ!" Tần Vũ há hốc mồm kinh ngạc.

Liên Ngôn nhìn thấy biểu tình khả ái đó lại cười nói: "Muốn trở thành tiên thiên cao thủ quả thập phần gian nan bởi vì khi trỏ thành tiên thiên cao thủ tự nhiên có thể sống lâu, thọ mệnh đến ngũ bách tuế. Tiên thiên cao thủ tu luyện tiên thiên chân khí bản chất khác hẳn với hậu thiên cao thủ, là hai đẳng cấp khác nhau hoàn toàn."

"A! Liên gia gia, phía trên tiên thiên cao thủ chẳng phải là còn thượng tiên sao, họ rất lợi hại đúng không?" Tần Vũ hai mắt sáng lên.

Tiên thiên cao thủ đã lợi hại như vậy, thượng tiên làm sao kém được?

"Thượng tiên có thể dễ dàng mà thành sao?" Liên Ngôn thở dài nói, "thượng tiên đến hoàng đế gặp phải còn phải hành lễ gọi thượng tiên vô cùng kính trọng vì dù là hoàng đế nhưng họ vẫn có thể bị thượng tiên lấy mạng. Thượng tiên có thể ngự kiếm phi hành cao đến chín tầng trời, căn bản không phải là phàm nhân nữa!"

"Cao đến chín tầng trời?"

Trong lòng Tần Vũ tự nhiên xuất hiện một bức tranh mình chân đạp phi kiếm bay cao đến chín tầng trời. Sự sướng khoái đó không thể mô tả được nhưng trong lòng tiểu Tần Vũ đang liên tưởng rằng mình có thể trở thành thượng tiên.

"Cả Sở Vương triều có gần trăm tiên thiên cao thủ, có điều... cả trăm năm nay Sở Vương triều không xuất hiện được một thượng tiên. Hiện tại Sở Vương triều có không quá ba vị thượng tiên. Trong ba đại thượng tiên thì có hai vị đã trở thành thượng tiên từ hơn ba trăm năm trước, ba trăm trở lại đây trở thành thượng tiên thì có Phong bá bá của con."

"Phong bá bá?" Tần Vũ nhớ lại Phong bá bá thân vận bạch y, thường cưỡi hạc. Phong bá bá chính là thượng tiên?

Liên Ngôn tiếp tục nói: "Bất quá muốn trở thành thượng tiên thì tốt nhất là nên tới Hải Ngoại tiên đảo bái sư học nghệ. Hải Ngoại tiên đảo trừ thượng tiên của các nước, ai biết được là ở đâu? Những người bình thường nếu gặp mặt thượng tiên, họ có tư cách để hỏi lộ tuyến đến Hải Ngoại tiên đảo chăng?"

"Dù cho biết được, thì Hải Ngoại tiên đảo ở rất xa Tiềm Long đại lục, mỗi năm Tiềm Long đại lục có cả vạn người tìm đường ra Hải Ngoại tiên đảo mong bái sư học nghệ. Nhưng rời khỏi đất liền ra đại hải tất nhiên ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, nghìn người tài năng ra đi thì chỉ có một người có thể sống sót đến được Hải Ngoại tiên đảo." Liên Ngôn cảm thán nói.

Tần Vũ tức thì hai mắt sáng lên hỏi: "Liên gia gia, một năm có hơn mười người đến được Hải Ngoại tiên đảo, tại sao Tiềm Long đại lục lại có ít thượng tiên vậy?"

Theo như lí giải của Tần Vũ, một năm có mười thượng tiên tại sao Tiềm Long đại lục lại không nhiều thượng tiên?

Toàn bộ Tiềm Long đại lục số thượng tiên đích thực rất nhỏ, trăm năm ngàn năm qua cộng lại chỉ có mười vị.

"Cứ đến được Hải Ngoại tiên đảo là có thể trở thành thượng tiên chăng?" Liên Ngôn lắc đầu nói, "thượng tiên rất đặc biệt, đâu phải ai ai cũng có khả năng tu luyện thành, phải tu luyện đúng phương pháp. Cả ngàn người may ra mới có một người có tư chất tu luyện."

"A, không phải vậy chứ. Những người tới Hải Ngoại tiên đảo một năm chỉ có mười người, cả trăm năm mới có thể tu luyện thành thượng tiên?" Tần Vũ nhất thời cảm khái với sự khó khăn khi tu luyện thành thượng tiên.

Liên Ngôn đột nhiên đứng đậy, nhìn ra ngoài song cửa sổ.

"Thượng tiên? Đó chỉ là một danh tự thôi. Tại đại lục có vô số cao thủ phong cuồng, vô số cao thủ muốn trở thành thượng tiên. Phi kiếm xuất ra sát nhân ngoài ngàn dặm chẳng phải là thần thông sao?" Liên Ngôn trong mắt có một tia khát vọng, nhưng sau đó lại cảm thán nói, "như phụ vuơng của con, thời khắc quan trọng cần có thượng tiên tương trợ. Nếu như quả thật thượng tiên tương trợ phụ vương con thì mục tiêu của phụ vương con có thể thực hiện."

Tim Tần Vũ đột nhiên đập mạnh.

"Mục tiêu của phụ vương?" Đồng thời một cỗ khí ấm áp lưu chuyển toàn thân, khiến Tần Vũ lập tức cảm thấy toàn thân sung mãn liền nói, "nếu như con tu luyện có thể trở thành thượng tiên chắc chắn rằng phụ vương sẽ rất cao hứng. Lúc đó con có thể tương trợ phụ vương."

Tưởng tượng rằng mình trở thành thượng tiên, bản thân có thể tương trợ phụ vương vương thì sẽ được phụ vương coi trọng, khát vọng được phụ thân yêu mến biến thành ngọn lửa trong tâm của Tần Vũ.

"Vì phụ vương, ta nhất định sẽ trở thành thượng tiên." Tần Vũ cắn chặt môi, trong mắt hiện lên tia kiên định.

-------------

đệ tam chương kết thúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com