Chương 1
Lưu ý: Nếu bạn thấy tác phẩm này có nhân vật trùng trong tác phẩm - Hò Ơi trên wattpad thì đó là do mình và tác giả Bắp đã kết hợp với nhau để viết, và tác phẩm này là mình sẽ viết riêng, vẫn là giữ tên nhân vật nhưng sẽ có diễn biến khác. Các bạn có thể xem là một thế giới song song hoặc khác cũng được
Tác phẩm này có vài tình tiết không giống trong lịch sử
----------------
Sài Gòn, năm 1920
Những con đường lát đá trải dài dưới tán cây me cổ thụ, bóng râm che phủ những dinh thự kiểu Pháp xen lẫn những ngôi nhà mang dáng dấp truyền thống Nam Kỳ. Phố xá tấp nập, người kéo xe tay, quý ông Tây phương trong bộ âu phục chỉnh tề, thương nhân người Hoa, người Việt trao đổi mua bán. Sài Gòn là nơi giao thoa giữa văn hóa Đông Tây, giữa nhung lụa giàu sang và những mảng tối của một thời đại nhiều biến động.
Bên trong một tòa biệt thự rộng lớn xây theo lối kiến trúc Pháp, Nguyễn Tuệ Tĩnh, cậu bé chín tuổi, khoanh tay tựa người vào cửa sổ, đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn ra vườn. Cậu mặc bộ áo dài gấm xanh nhạt, mái tóc đen mềm rủ xuống trán, khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ trầm lặng như người lớn.
Cậu là con trai trưởng nhà họ Nguyễn, một gia tộc thương nhân giàu có bậc nhất Nam Kỳ. Cha cậu, Nguyễn Đình Hòa, là một tư sản có thế lực, nắm trong tay nhiều đồn điền cao su, kinh doanh vận tải và có cổ phần trong các hãng tàu biển do người Pháp quản lý.
Cạnh nhà họ Nguyễn là nhà họ Trần. Ông Trần Bá Lĩnh, cha của Trần Hoàng Nghiêm, xuất thân là thương nhân gốc Hoa, giàu có nhờ kinh doanh vận tải đường thủy, sở hữu một đội tàu chở hàng lớn khắp Đông Dương. Hai gia đình hợp tác chặt chẽ, cũng là đồng minh trong giới thương nhân thượng lưu.
Nguyễn Tuệ Tĩnh và Trần Hoàng Nghiêm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cùng được gửi vào trường Collège Chasseloup-Laubat, một trong những trường danh giá nhất thời bấy giờ. Cả hai đều được học tiếng Pháp, đàn, cưỡi ngựa, đấu kiếm và võ thuật.
Tuy cùng xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, tính cách hai đứa lại trái ngược.
Tuệ Tĩnh trầm tĩnh, ít nói, luôn giữ kẽ và có phần kiêu ngạo. Vì được cha dạy dỗ nghiêm khắc, cậu học cách kiềm chế cảm xúc, luôn duy trì hình tượng hoàn hảo của một thiếu gia quyền quý.
Trái lại, Hoàng Nghiêm, lúc ấy mười một tuổi, sôi nổi, lém lỉnh và đầy tinh thần nghĩa hiệp. Anh không thích gò bó, thường trốn học để chạy rong trên phố, chơi đùa với đám trẻ bản xứ. Anh thích khám phá cuộc sống hơn là tham dự những bữa tiệc xa hoa của người Pháp.
Dù khác biệt, cả hai vẫn là bạn thân. Tuệ Tĩnh tuy ít nói nhưng luôn theo sau Hoàng Nghiêm, như một cái bóng nhỏ bé trầm lặng bên cạnh một cơn gió hoang dã.
Một lần, Hoàng Nghiêm kéo Tuệ Tĩnh trốn khỏi lớp học, chạy ra bờ sông Sài Gòn, nơi những con thuyền gỗ xuôi ngược chở hàng từ miền Tây lên thành phố.
“Chắc cha mày không phát hiện chứ?” Tuệ Tĩnh nhíu mày nhìn Hoàng Nghiêm khi cậu bạn lôi mình đến một quán ăn ven sông.
“Có phát hiện thì sao? Mày sợ bị đánh à?” Hoàng Nghiêm cười cười, vỗ vai cậu bé nhỏ hơn mình hai tuổi.
Tuệ Tĩnh không trả lời, chỉ ngồi xuống nhìn dòng người qua lại. Cả hai cứ thế tận hưởng khoảnh khắc tự do hiếm hoi, tránh xa ánh mắt giám sát của gia đình.
Những lần khác, Hoàng Nghiêm lôi Tuệ Tĩnh ra bãi đất trống sau khu chợ, nơi đám trẻ con tụ tập chơi đá gà, đánh khăng, hay bắn bi.
Ban đầu, Tuệ Tĩnh lúng túng, không quen với những trò chơi bình dân ấy, nhưng nhờ có Hoàng Nghiêm, cậu dần quen với việc bị lấm bẩn, với những tiếng cười giòn giã, với cảm giác chạy nhảy không bị ràng buộc.
Tuy nhiên, không phải lúc nào những cuộc chơi của họ cũng suôn sẻ. Một buổi chiều nọ, khi cả hai đang lang thang trong khu vườn phía sau dinh thự nhà họ Nguyễn, cả hai chạm mặt một nhóm thiếu niên khác—con cháu những gia đình quyền quý khác trong thành phố.
Một thằng nhóc lớn hơn Hoàng Nghiêm một hai tuổi khoanh tay, nhìn Tuệ Tĩnh bằng ánh mắt khinh khỉnh.
“Đây chẳng phải là ‘cậu chủ nhỏ’ nhà họ Nguyễn sao?” Nó bật cười.
Tuệ Tĩnh im lặng, không thèm để ý. Nhưng Hoàng Nghiêm thì không nhịn được.
“Mày có vấn đề gì à?” Anh hất cằm, đôi mắt sắc lạnh.
Thằng kia nhếch mép. “Chỉ thấy lạ thôi. Nhà họ Nguyễn giàu có như vậy mà lại sinh ra một thằng nhóc trông y như con gái.”
Những tiếng cười hùa theo vang lên. Tuệ Tĩnh tuy nhỏ tuổi nhưng đã hiểu rõ những lời lẽ nhục mạ đó. Cậu cắn môi, bàn tay siết chặt lấy tà áo dài.
Không kịp để cậu phản ứng, Hoàng Nghiêm đã lao vào thằng nhóc kia. Một cú đấm nhanh khiến đối phương ngã nhào xuống đất, đám trẻ còn lại hoảng hốt lùi lại.
“Chúng mày muốn gây sự thì tìm tao đây này!” Hoàng Nghiêm quát lên, giọng đầy khí thế.
Nhóm kia tuy đông hơn nhưng không ai dám đánh lại. Hoàng Nghiêm đứng đó, chắn trước Tuệ Tĩnh, ánh mắt bừng bừng ngọn lửa giận dữ.
“Mày không được phép động vào nó,” anh nói với thằng vừa bị anh đánh một cú đang lồm cồm bò dậy. “Tao không cho phép ai bắt nạt nó cả.”
Đám nhóc kia thấy tình hình bất lợi và cũng biết rằng gia tộc của Hoàng Nghiêm cũng là tai to mặt lớn trong việc giao thương không đứa nào ngu mà xông vào đánh, chúng vội vã bỏ chạy. Hoàng Nghiêm đứng đó phủi tay, quay lại nhìn Tuệ Tĩnh.
“Mày đúng là nhát gan.”
Tuệ Tĩnh im lặng, mắt vẫn cụp xuống. Một lúc sau, cậu khẽ nói:
“Mày không cần làm vậy.”
Hoàng Nghiêm bật cười, nụ cười đầy ngông nghênh nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
“Tao không thích ai động vào mày.” Anh vỗ ngực. “Từ giờ, tao sẽ bảo vệ mày.”
Tuệ Tĩnh ngẩng lên, nhìn cậu bạn lớn hơn mình hai tuổi. Trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ lùng. Một cảm giác mà cậu chưa từng có trong gia đình đầy những quy tắc và sự lạnh lẽo ấy.
Tuổi thơ của họ tiếp tục trôi qua với những trò chơi, những lần trốn học, những cuộc ẩu đả ngắn ngủi và những khoảnh khắc thấu hiểu không cần lời nói.
Nhưng thời thế sẽ luôn thay đổi.
Hoàn Chương 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com