Chương 06
Lúc thấy Lâm Lộ trở về với khóe môi đọng máu khô, Lâm Linh quýnh đến loạn lên. Hỏi luôn miệng mấy câu như 'trên đời này bao nhiêu người đủ sức đánh ca ca chứ?', 'tên khốn nào dám đụng vào ca ca của muội?', 'huynh có còn bị thương đâu nữa không?'... Lâm Lộ cười khổ đáp mãi 'không sao, không bị thương' mới về được phòng.
Hắn lập tức leo lên giường xếp bằng điều tức. Thứ tên Tơ Tình Triền kia gây ra một khối nhiệt nóng bức quẩn quanh ở đan điền. Lâm Lộ vận công thử phân tán khối nhiệt đó, đổi đến một cơn tê nhức xộc lên tận đỉnh đầu, chân khí tán loạn, cổ họng dờn dợn vị tanh. Hắn buộc phải dừng lại, tay chân run rẩy nhè nhẹ.
Phụ nhân tự xưng là 'sư nương' của hoàng thượng giải thích: Tơ Tình Triền là một loại tình độc của Tây Vực. Tương truyền ở đại mạc từng có người con gái đem lòng yêu một chàng trai đã thành gia lập thất. Vì quá ghen tị với hạnh phúc của bọn họ nên cô âm thầm bào chế ra một loại độc dược làm mê muội thần trí người ta, lấy tiếng sáo chi phối để khiến chàng trai kia vứt bỏ thê nhi.
Trong thực tế, độc này mỗi tháng phải dùng một lần, nếu không sẽ bất toại tứ chi, biến thành tàn phế. Nhưng càng dùng, nạn nhân cũng sẽ dần dần đánh mất cảm xúc và suy nghĩ cá nhân, trở nên vô hồn như một con rối.
Tơ Tình là tên khúc nhạc dùng để chi phối thần trí kẻ trúng độc, 'triền' trong triền miên được thêm vào đuôi nhằm nhấn mạnh tính tuyệt đối không thể kháng cự của nạn nhân. Phụ nhân an ủi hắn rằng: Tơ Tình Triền là một loại độc hiếm nên người biết khúc nhạc đó cũng ít lắm, không cần sợ bước ra đường là tự nhiên bị thao túng.
Lâm Lộ không hề sợ. Thực chất hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Ngón tay hoàng thượng rất ấm, nhưng sâu trong đôi mắt y là bóng tối vô tận, lạnh lẽo tựa như hai đầm băng. Không cách nào tìm ra chút xíu vết tích thơ ngây của hài tử năm đó nữa.
.
Lâm Lộ đã quay trở lại khu xóm nghèo khó kia vào hôm sau. Đám trẻ con quần áo chắp vá, tay chân lem luốc tò mò giương mắt nhìn chòng chọc; còn những người lớn thì từ trong nơi nương náu, lén lút dò xét vị-nào-đó-trông-không-tầm-thường đột nhiên xuất hiện ở chốn này. Lâm Lộ không gặp nhiều khó khăn để tìm đến túp lều mục nát của nương tử kẻ bị cho là thủ phạm đã giết Giang Dự.
Nữ tử mặc bộ y phục cũ kỹ ôm con nhỏ, đầu tóc rối loạn, vừa nghe Lâm Lộ tự giới thiệu thì liền quỳ sụp xuống, vừa dập đầu vừa khóc lóc thảm thiết: "Trượng phu của dân nữ bị oan! Xin đại nhân tin lời dân nữ! Chàng thực sự bị oan!"
Lâm Lộ có chút không lường trước tình huống này, vội nâng nàng ta, nhíu mày: "Dù oan khuất thế nào cũng phải ngồi lên mới có thể nói rõ."
Nữ tử dém tấm khăn bọc đứa bé tầm một tuổi mặt mày đỏ bừng ở trong lòng, dùng tay áo lau nước mắt, nức nở kể không thành lời: "Phu thê dân nữ là khất cái ở kinh thành, trượng phu dân nữ chỉ thỉnh thoảng mới được gọi đi khuân vác thuê. Tuy nghèo khổ nhưng phu thê dân nữ trước giờ luôn yên phận mà sống, đâu dám làm chuyện gì thương thiên hại lý... Tự nhiên hôm đó trượng phu dân nữ được người ta nhờ giữ giùm túi tiền, đứng chờ mãi không thấy người kia quay lại. Mà - mà có quan binh lăm lăm gậy gộc đến bắt chàng..."
Nói đến đây, nàng ta không kìm nổi liền gục mặt tiếp tục khóc, đứa nhỏ khó chịu cựa quậy, lầm bầm gì đó không rõ. Nàng ta níu vạt áo Lâm Lộ, nước mắt rơi như mưa: "Trượng phu dân nữ thật sự bị oan... Van xin đại nhân chủ trì công đạo cho dân nữ... Dân nữ van xin ngài..."
Lâm Lộ quỳ một gối đỡ nàng ta: "Bình tĩnh nào, ngươi có nhớ người đã đưa túi tiền cho trượng phu ngươi trông như thế nào không?"
"Dạ, dạ nhớ." Nữ tử gạt nước mắt: "Dân nữ nhớ y mặc y phục màu lục, cao tầm tầm đại nhân, vì y đội đấu lạp choán toàn thân nên dân nữ không thấy rõ mặt."
"Được rồi." Lâm Lộ nâng nàng ta đứng dậy, lấy ra một thỏi bạc đặt vào tay nàng: "Con trai của người trông giống đang sốt rất cao, ngươi nên mang nó đến đại phu trước. Chuyện của trượng phu ngươi ta sẽ xem xét."
.
Khi Lâm Lộ kể chuyện đó cho Từ Cảnh Hằng. Hắn từ mặt mày ủ dột vì bị đại ca mắng lập tức sướng rơn lên: "Có mờ ám! Ta đã chắc chắn là có mờ ám trong án này mà! Tiểu tử nhà ngươi dám chê ta, xin lỗi mau!"
Hôm nay Từ Ân không đi cùng với Từ Cảnh Hằng. Lâm Lộ bất đắc dĩ cười lắc đầu: "Ta xin lỗi. Tại sao Từ đại ca mắng ngươi?"
"Đại ca biết chuyện Từ Ân đột nhập vào phòng của Giang đại học sĩ liền mắng ta quản giáo nó không nghiêm, để nó làm chuyện sai quy định." Từ Cảnh Hằng uất ức đập mạnh chén rượu xuống bàn: "Lỗi đâu phải tại ta! Là Từ Ân tự nghĩ ra ý tưởng rồi tự tiện hành động đấy chứ! Thằng ranh con đó bây giờ có coi ta ra cái gì đâu! Ta nói một câu thì nó cãi một câu, ngoài miệng lại cứ đệ với huynh ngon ngọt!"
Lâm Lộ bật cười rót thêm rượu cho bằng hữu: "Được rồi, được rồi, uống đi cho hạ hỏa. Hôm nay điều tra, ngươi có thu hoạch gì mới không?"
Từ Cảnh Hằng dốc rượu vào miệng rồi vuốt vuốt cằm ngẫm nghĩ, chợt hỏi: "Này, lúc nãy ngươi miêu tả nhân vật đưa túi tiền cho tên bị oan kia thế nào?"
"Y cao tầm tầm ta, mặc y phục màu lục và đội đấu lạp choán kín thân mình."
"Nghe quen quen..." Từ Cảnh Hằng cau mày: "Hình như ta có biết một nhân vật hay ăn vận như vậy."
"Ngươi cố nhớ thử xem." Lâm Lộ cười nói, dù không thực sự mong đợi gì từ Từ Cảnh Hằng. Nhưng sau khi uống hết một chum rượu nữa, Từ Cảnh Hằng đột nhiên la toáng lên: "Đó là cách ăn vận ưa thích của Diễm vương ấy!"
Lâm Lộ bị giật mình: "Ai cơ?"
"Còn ai nữa? Là Diễm vương, là Diễm vương! Làm gì có ai ở kinh thành mà không biết Diễm vương!" Từ Cảnh Hằng khua tay múa chân.
Là ai? Lâm Lộ vặn óc ra để nhớ: làm gì có vị vương gia nào mang tước 'Diễm'?
Từ Cảnh Hằng kích động nắm vai hắn: "Diễm vương chính là Nhàn vương gia ấy!"
"Từ từ - !" Lâm Lộ không đề phòng bị đẩy ngã về đằng sau, đầu đập xuống sàn gỗ, Từ Cảnh Hằng ngà ngà say cũng ngã phủ trên người hắn. Đúng lúc này Từ Ân bước vào bình phong: "Thiếu - ..."
Chữ 'gia' còn chưa bật ra thì cậu đã im bặt.
Từ Cảnh Hằng chống tay nhổm dậy, gò má ửng hồng nhìn nhìn Từ Ân: "Ranh con, sao mặt mày sầm sì thế kia?"
Từ Ân không đáp lời, bước nhanh đến kéo giật Từ Cảnh Hằng về phía mình. Từ Cảnh Hằng trượt chân, suýt thì lại ngã xuống, tay bị siết đau nên bực mình nói: "Thằng nhóc này, buông ta ra."
Lâm Lộ ngồi dậy, có chút cảm giác như đang bị bắt gian tại trận, nhướng mày nhìn thanh niên trước mặt. Từ Ân chỉ thẳng vào Lâm Lộ, kiên quyết bảo: "Cho dù huynh có là ân nhân cứu mạng của ta đi chăng nữa, ta cũng tuyệt đối không nhường nhịn huynh đâu!"
Từ Cảnh Hằng dùng sức giãy giụa: "Ngươi nói chuyện với bằng hữu của ta bằng giọng điệu đó hả?"
Từ Ân cau mày nhìn Từ Cảnh Hằng rồi dứt khoát điểm huyệt hắn. Lâm Lộ bỗng nhiên gọi: "Chậm đã, Cảnh Hằng nói sẽ trả tiền bàn rượu này."
Từ Ân thẳng tay rút hầu bao trong ngực áo Từ Cảnh Hằng ném đến chỗ Lâm Lộ. Từ Cảnh Hằng trợn mắt, cố la với theo trong khi bị lôi về: "Ơ hay nhóc con? Bổng lộc tháng vừa qua của ta trong đó hết đấy! Này! Lâm Lộ! Lâm Lộ! Nhớ phải trả lại cho ta!"
.
Chiều hôm sau, đang lúc luyện quyền pháp, Lâm Lộ bỗng dưng được hoàng thượng triệu kiến đến võ trường. Đế vương tôn quý mặc khôi giáp (áo giáp bằng da trâu) màu đen bên ngoài y phục xanh đậm, tóc mai búi gọn trong ngọc quan, nốt ruồi son nổi bật trên nền da trắng trẻo. Y liếc Lâm Lộ, không hề nhiều lời ném đến cho hắn một ngọn giáo, phun châu nhả ngọc: "Luận võ."
Lâm Lộ thụ sủng nhược kinh bước lên võ đài. Đế vương tôn quý ở phía đối diện, ánh mắt sắc lạnh như một con sói đi săn, y đanh thép nói: "Không được phép nhường trẫm vì bất cứ lý do gì. Nếu dám, trẫm tru toàn gia ngươi."
Lâm Lộ chấn động, vô thức siết chặt ngọn giáo trong tay. Dưới ánh chiều tà đỏ như máu, hắn hữu lễ gập người, trung kiên đáp: "Vi thần tuân mệnh."
.
Trong khi Từ Cảnh Hằng kiên trì theo đuổi vụ án Giang Dự, Lâm Lộ bất đắc dĩ phải tạm gác tay để đối mặt với một vấn đề khác kinh hách hơn: tính khí thất thường của hoàng thượng.
Nói ra nghe thật bất kính nhưng... hoàng thượng thất thường còn hơn Lâm Linh ở trong kỳ nguyệt san.
Tâm trạng của hoàng thượng thường không được tốt vào buổi chiều, khi ấy y sẽ gọi hắn đến luận bàn võ học. Thái độ của y giống như coi hắn là vật tiêu khiển chứ không phải một thần tử. Tuy nhiên, y rất nghiêm túc lắng nghe khi hắn chỉ ra những lỗi sai trong tư thế và chiêu thức; bề ngoài y luôn là thiên tử cao ngạo nhưng bên trong, y tựa hồ đã ngầm hạ mình thành một học trò.
Võ công của hoàng thượng không quá tốt. Y biết sử dụng đa dạng loại binh khí nhưng không thông thạo, cách riêng - y cực kỳ giỏi kỵ mã bắn cung.
.
"Tâm trạng của trẫm đang không tốt." Đế vương tôn quý ngồi trên lưng ái mã Đạp Tuyết, mái tóc đen dài được buộc cao lơ thơ bay bay trong gió. Y mặc trang phục đi săn, bên hông giắt một thanh đao ngắn, sau lưng là bao tên với những mũi tên được chế tác riêng và cung bạc.
Lâm Lộ cũng mặc trang phục đi săn. Hắn và y đang ở vùng bình nguyên dưới chân núi Hành sơn - khu vực săn bắn riêng của hoàng tộc.
"Này." Hoàng thượng không hề gọi tên Lâm Lộ hay gọi ba chữ 'Lâm tướng quân' thêm lần nào kể từ cái ngày kia. Ái mã Đạp Tuyết của y hứng khởi trước đồng cỏ tươi mát, lỗ mũi nôn nóng phun khí, hoàng thượng thờ ơ nói: "Ngươi làm mồi đi."
Lâm Lộ tưởng mình nghe nhầm: "Ý hoàng thượng..."
Đế vương không lặp lại cùng một lời đến lần hai, y rút mũi tên từ giỏ đeo, căng dây cung chĩa thẳng vào trán Lâm Lộ đang ở dưới đất. Ánh mắt bình thản như nhìn xem trời hôm nay có đẹp không.
Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Lâm Lộ đáp một câu 'vi thần tuân mệnh' rồi lập tức lên ngựa, đóng giả hươu rừng bị kinh động mà phi như bay. Hoàng thượng cố ý đợi một chút để nới dài khoảng cách rồi mới đuổi theo. Y bắn vừa chuẩn vừa ác, mỗi mũi tên đều nhắm vào chỗ hiểm. Lâm Lộ né tránh chật vật đến mức nảy sinh ảo giác y thực sự đang muốn giết mình.
Gió trên bình nguyên cuốn theo hương cỏ thơm ngát xộc vào mũi Lâm Lộ, ánh nắng không nóng cháy như biên cương phía bắc mà dịu ấm, tựa như một tấm sa tanh mỏng được căng bốn góc phủ lên bình nguyên. Lâm Lộ chinh chiến trong bão cát mịt mù mấy năm qua, suýt nữa quên mất trên đời còn có loại phong cảnh thế này.
Trong thoáng thất thần đó, một mũi tên bất thình lình cắm phập vào phía trên xương đòn của Lâm Lộ, xé rách da thịt mà xuyên đến đằng trước, máu ấm tuôn ra kèm theo cơn đau đớn thấu cốt lập tức kéo tâm trí hắn trở về.
Lâm Lộ mất thăng bằng ngã ngựa, bốn cái móng trắng muốt của Đạp Tuyết rảo đến trước hắn. Con người tôn quý ở trên lưng hắc mã khó chịu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi mất tập trung."
Lâm Lộ miễn cưỡng quỳ một gối: "Vi thần biết tội."
Đế vương hừ lạnh, hơi nheo mắt, có chút thưởng thức bộ dạng chật vật của một trong bốn vị Thượng tướng lúc này, ngữ điệu bỗng dưng thay đổi: "Nếu ngươi biết điều thì nên bớt lo chuyện bao đồng đi."
Lâm Lộ giật mình, ngay lập tức nhớ đến nữ tử ôm con nhỏ ở khu xóm rách nát.
"Tâm trạng trẫm tốt hơn rồi, cút đi."
Nói đoạn đế vương tôn quý quay đầu ngựa phi nước đại, bỏ lại đằng sau một thương tướng cùng bụi cát tung lên mịt mù.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com