Chương 12
Đại án quốc bảo Cửu Ấn mất cắp tuy đã đóng lại, song dư âm không nhỏ của nó vẫn tồn đọng giữa triều thần. Một trong các hệ quả của sự việc này là ngự sử đại phu Từ Cảnh Niệm được bổ nhiệm vào chỗ khuyết từng thuộc về Tả Chính Khiêm. Sau đó y đã dâng một bài sớ dài hai mươi trang luận bàn về điều luật: cha ông phạm trọng tội, con cháu không được hưởng quyền thi cử, đỗ đạt làm quan; và đề nghị bãi bỏ điều luật này.
Bài sớ của tân tể tướng đã gây nên một mâu thuẫn gay gắt giữa triều thần. Triều thần chia rẽ thành hai phe: các thần tử trẻ tuổi đều đồng tâm tán thành, nhưng các quan gia kỳ cựu thì kiên quyết phản đối.
Phe nào cũng có lý lẽ của riêng mình. Tranh luận đến là gà bay chó sủa, chẳng khác gì cái chợ trời, khiến hoàng thượng ở chính giữa không chịu được phải bãi triều sớm, ngày khác tiếp tục thảo luận.
"Rặt một lũ quan già hủ lậu cổ lỗ sĩ, lúc nào cũng tự cho rằng bản thân đúng chỉ bởi vì chúng được sinh ra trước trẫm!" Đế vương trở về tẩm cung, nổi giận đùng đùng đập tay rồng xuống thư án: "Cứ đụng phải điều lý không vừa ý thì liền lấy cái chết ra đe dọa trẫm! Chẳng khác gì đám nữ nhân nhõng nhẽo một khóc hai nháo ba thắt cổ!"
"Ai nha... xin hoàng thượng bình tĩnh chút." Nhàn vương gia phe phẩy quạt giấy, cười khẽ: "Coi chừng tổn hại long thể."
Chẳng ngờ hoàng thượng giận lẫy luôn y: "Còn ngươi nữa, thân là vương gia nhưng quanh năm suốt tháng chỉ toàn tới tới lui lui mấy chốn lầu Tần quán Sở! Tác phong càng ngày càng giống tú bà chủ lâu! Trẫm giao cho chút việc thì đều kiếm cớ lẩn tránh! Ngoài ăn bổng lộc triều đình để nuôi nam sủng của ngươi ra thì ngươi còn biết làm gì nữa?"
Bạch Ân Tiêu bị mắng đến mức lùi về hẳn một góc phòng, bày ra dáng vẻ mỹ nhân yếu đuối nâng quạt che mặt chống đỡ, uất ức lẩm bẩm: "Ta có góp chút sức trong vụ việc vừa rồi mà..."
Bạch Phi Nghi thâm trầm nhíu mày: "Lũ quan già vẫn cứ coi trẫm là mèo con chưa cai dứt sữa."
Bạch Ân Tiêu suýt thì bị câu ví von này chọc cười ra tiếng, may là kịp nuốt về. Y vô cùng muốn hắng giọng nói: 'Ta hiểu, ta hiểu. Với cái gương mặt thiên sinh thế này thì dù chúng ta đường đường là sói xám nhưng vẫn bị biết bao kẻ hiểu nhầm thành thỏ trắng nhỏ.'
Không lạ gì khi mấy lão quan phản ứng kiểu đó. Hài tử bởi một phi tần điên không có nổi danh phận sinh ra - vị hoàng tử nhạt nhòa, bị khinh rẻ nhiều nhất sau cùng lại là người chiếm được đế vị. Định kiến quá lớn không hề dễ bị xóa bỏ trong đầu các lão già. Hoàng thượng đại nhân còn vất vả dài dài.
Bạch Ân Tiêu gấp quạt, thầm nghĩ: nếu có việc thì làm đại để tượng trưng rồi chuồn nào. Y bước ra giữa phòng, nghiêm túc nói: "Hoàng thượng triệu kiến thần hẳn không phải để mắng một trận đâu nhỉ? Nguyên do chính là điều gì?"
Bạch Phi Nghi khinh bỉ lườm y: "Ngươi đang nghĩ: 'Nếu có việc thì làm đại để tượng trưng' chứ gì?"
"..." Bạch Ân Tiêu dối lòng: "Thần không có."
Lúc này, một giọng thông báo từ bên ngoài vang lên: "Khởi bẩm hoàng thượng, Trấn Bắc tướng quân đã đến."
Nhận được lệnh, Lâm Lộ bước vào, có chút bất ngờ vì sự hiện diện của Nhàn vương gia, quỳ một gối hành lễ: "Vi thần tham kiến hoàng thượng cùng vương gia."
"Bình thân." Đế vương chắp hai tay sau lưng, mi mắt hơi rũ xuống. Nhìn tấm địa đồ được trải trên thư án, y cất giọng vào thẳng vấn đề chính: "Nguyên nhân trẫm triệu kiến hai khanh là vì chiến sự Nam Miểu."
"Trẫm đã đọc báo cáo của Bắc Quan ải về trận đánh cuối năm ngoái và có lời khen cho Trấn Bắc tướng quân cùng toàn quân Bắc Quan. Nhưng ban thưởng hãy để sau." Y nhấn giọng: "Mới đây, Trấn Tây tướng quân thông cáo cho trẫm một tin xấu: Nam Miểu đang di quân đến trung tâm Tây Vực. Ngờ là chúng có ý định cầu trợ tộc Điệp Cách."
Lâm Lộ kinh nghi; Bạch Ân Tiêu nghiêng đầu tỳ má vào quạt. Ánh mắt của cả hai đều trở nên bén nhọn hơn.
Nam Miểu và Bắc Quan ải vốn thường xuyên xung đột.
Chiến sự với Nam Miểu bùng nổ vào ba năm trước. Sau trận đánh lớn nhất đã cướp đi tiền Trấn Tây tướng quân - Lâm Thường Nguyên, thì các cuộc tấn công của Nam Miểu ngày càng trở nên lẻ tẻ và thiếu tính liên kết. Tộc Miểu sống du mục trong các ốc đảo giữa đại mạc, tộc nhân trải rộng từ bắc đến phía tây bắc Tư quốc. Người Miểu vừa vạm vỡ vừa hung hãn, các đoàn thương buôn luôn phải đề phòng bọn họ cướp bóc khi băng qua sa mạc. Vùng đất phía bắc nhờ có Lộ Thương vương của Đông Minh tương trợ nên tạm thời vẫn ổn định. Nhưng phía tây bắc - vốn là khu vực có người Miểu sinh sống đông nhất, lại không được như thế.
Sở dĩ người Miểu ở phía nam cố tình xung đột với Tư quốc là vì bọn họ thiếu nguồn nước. Nhưng Tây Quan và Bắc Quan cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, không thể san sẻ hay hòa đàm nên bắt buộc phải chiến tranh đánh đuổi xâm lược.
Nếu đại mạc có các ốc đảo của tộc Miểu thì Tây Vực có Địa thành của người Điệp Cách. Tộc Điệp Cách là một bộ tộc bí ẩn thông thạo vu thuật và Độc vật. Nghe đồn dưới lớp cát vàng của vùng bồn địa ở trung tâm Tây Vực - nơi Địa thành tọa lạc, là đàn đàn rắn cùng bò cạp độc. Tam quốc: Tư, Minh và Yên Hoa bao quanh vùng bồn địa từ lâu luôn ngầm thỏa thuận không xâm phạm Địa thành.
"Ba năm trước trên chiến trường Tây Bắc, quân ta đã từng chạm trán với một vu sư Điệp Cách. Lão có thể để rắn và bọ cạp cắn hay chích vào tay trần mà mặt không đổi sắc. Lão phóng một làn khói lạ màu xanh vào quân ta và phần khá binh sĩ bỗng dưng rơi vào sự chi phối của lão." Đáy mắt Lâm Lộ bùng lên căm phẫn khi tường thuật đến đây: "Các binh sĩ ấy không đánh mất ý thức nhưng bất lực tự chủ tứ chi. Họ bị ép phải chém giết huynh đệ đồng bạn, không ít người đã cắn lưỡi tự sát ngay giữa trận chiến... Sau khi chúng thần giết được lão vu sư, các binh sĩ vẫn không trở lại bình thường mà đột nhiên phát cuồng. Đồng liêu tàn sát đồng liêu... Cảnh tượng vô cùng kinh khủng."
"Rất may là viện quân đã tới kịp thời. Và chúng thần bắt buộc phải hạ sát tất cả những huynh đệ đánh mất tỉnh táo."
Trận chiến năm đó là vết thương lòng của rất nhiều binh sĩ.
Một khoảng lặng bao trùm lên ba người. Nhàn vương gia cúi đầu, tiếc thương thở dài; đế vương nhìn vào địa đồ, hai bàn tay nắm lại.
Lâm Lộ hạ mắt, hít thở sâu để đè nén tâm trạng rồi ngẩng cao đầu, chém đinh chặt sắt nói: "Thần lấy mạng cam đoan rằng chúng ta sẽ không mất một tấc đất nào. Nhưng về phần tổn thất, thần không dám đảm bảo."
Biểu tình của đế vương vẫn là vẻ hỷ nộ khó đoán, y cất giọng: "Được rồi, tướng quân có thể lui xuống. Nhàn vương, khanh từng đi đến Địa thành, khanh thu thập được gì?"
Lâm Lộ có chút kinh ngạc: Nhàn vương gia từng đi đến Địa thành?
Mặc dù đã nhìn thấy Nhàn vương gia ở sân Bách Ngu điện trong vụ án Cửu Ấn, Lâm Lộ vẫn không khỏi kinh diễm vì dung mạo của y một lần nữa. Hồi đó, hắn thường thấy y đi chung với ngũ hoàng tử, hai người là đôi huynh đệ nổi tiếng thân thiết trong cung. Năm xưa nhờ mẫu phi nhị hoàng tử dẫn y và ngũ hoàng tử cùng lên chùa Bình Tâm, nên hắn mới có được cuộc tương ngộ kia.
Hai năm trước từng rộ lên lời đồn tình cảm huynh đệ hai người rạn nứt, nhưng lấy thái độ dung túng khi ở điện Bách Ngu và ánh mắt lúc này của hoàng thượng nhìn Nhàn vương gia, Lâm Lộ cho rằng đồn thổi đều là vớ vẩn.
Đó là ánh mắt của một đệ đệ kính trọng ca ca mình.
Nhàn vương gia nghiêng đầu trầm ngâm hồi lâu rồi đưa ba ngón tay lên: "Thần có ba lời khuyên dành cho tướng quân và hoàng thượng. Thứ nhất," Y gập một ngón, "không nên đến gần khu vực bồn địa."
Y gập ngón tiếp theo: "Thứ hai, khi tiếp cận vu sư thì phải nín thở và tuyệt đối không được nhìn vào mắt của vu sư."
"Thứ ba," Y buông tay, gõ nhẹ quạt vào trán rồi khẽ cười, "cẩn thận với hồ điệp..."
.
Một tháng sau, đế vương thân chinh ngự giá đi Bắc Quan ải cùng Trấn Bắc tướng quân.
Đế vương di chuyển bằng một cỗ xe ngựa có bề ngoài rất khang trang. Thùng xe rộng rãi, ghế ngồi được đóng rỗng ruột, bên trong cất một số đồ đạc và thư tịch. Lưng và mặt ghế được đệm lót ba tầng da thú chống xóc nảy, cực kỳ êm. Bạch Phi Nghi ngả lưng vào đệm lông, nghiêm túc nghiên cứu các ghi chép về vu thuật và Độc vật. Hai bên trái phải thùng xe là Kha Đằng cùng Lâm Lộ cưỡi ngựa tháp tùng.
Từ kinh thành đến Bắc Quan ải, đi nhanh nhất cũng phải mất bảy ngày.
Bạch Phi Nghi không dùng thân phận hoàng đế trên quãng đường, y chỉ mặc thường phục và xưng 'ta'.
"Trường Thanh." Kể từ lúc hai người thực hiện cuộc 'trao đổi' kia, Bạch Phi Nghi bắt đầu gọi thẳng tên tự của Lâm Lộ. Y hơi vén rèm, những ngón tay thon dài, trắng muốt như cánh hoa quỳnh vươn ra thu hút ánh mắt Lâm Lộ: "Nghỉ chân tại tiểu trấn phía trước."
"Thần tuân mệnh." Lâm Lộ sượng sùng đáp, thầm trách bản thân bất kính rồi sai người phi ngựa đi trước để thu xếp.
Kỳ thực, Lâm Lộ cảm thấy rất mới lạ khi được gọi bằng tên tự, đến phụ mẫu còn chưa gọi hắn như thế. Hắn từng để lộ suy nghĩ này và hoàng thượng cao quý lãnh diễm bảo: 'Đừng hiểu lầm, chẳng qua là tên tự của ngươi thuận miệng hơn thôi.'
Lâm Lộ ngờ rằng: hoàng thượng không thành thật với bản thân lắm thì phải...
Khi vào đến tiểu trấn, Lâm Lộ chợt cảm thấy kỳ lạ: trấn quá im ắng. Hắn đã đi ngang qua tiểu trấn này nhiều lần - vì nó nằm trên lộ trình nối liền kinh thành và Bắc Quan ải, tên là Nghi Dung. Trấn Nghi Dung tuy không đông đúc nhưng chưa từng yên tĩnh thế này - giống như bị một nỗi sầu lo đè nặng. Tựa hồ Kha Đằng cũng linh tính gì đó, gã gia tăng cảnh giác, đánh mắt nghi vấn với hắn. Lâm Lộ gật đầu.
Người đã được cử đi trước quay lại dẫn đường cho xe ngựa đến khách điếm tốt nhất trong trấn. Vẻ mặt của lão bản khá ủ dột, cụ ông chỉ nở một nụ cười gượng gạo dù nhận được mấy thỏi vàng đáng giá hơn tiền thuê phòng rất nhiều.
Hoàng thượng bước xuống mã xa, trường bào màu tối thêu chỉ bạc óng ánh, tóc mai đen huyền búi gọn trong mũ quan, dung mạo tú lệ mà không nhu nhược được điểm xuyết một chấm chu sa dưới khóe mắt phải. Đường nhìn của bao nhiêu kẻ phóng vào y lập tức bị khí chất cao lãnh qua cái phất tay áo chặt đứt hết.
Hoàng thượng đến liếc mắt cũng lười ban phát, lạnh lùng nói: 'Dẫn đường', rồi lập tức rảo bước.
Lâm Lộ mất mấy giây mới sực hiểu là y bảo mình, liền nhanh miệng thúc tiểu nhị chỉ phòng đoạn đuổi theo y. Hắn không kìm được suy nghĩ: làm sao mà người có thể đi như đúng rồi mặc dù không hề biết đích điểm?
Trấn Nghi Dung rất nhỏ, khách điếm tốt nhất của trấn chỉ miễn cưỡng bằng khách điếm hạng trung ở kinh thành. Nhưng hoàng thượng không tỏ thái độ khinh rẻ gì khi nhìn thấy phòng 'được gọi là thượng hạng', y chỉ... buông lỏng bả vai. Lâm Lộ thầm đoán có lẽ y rất ghét bị nhìn chằm chằm.
Suy nghĩ đó khiến hắn muốn cười: phản ứng của y đáng yêu kiểu gì ấy.
Không được, lại bất kính với hoàng thượng. Lâm Lộ nghiêm khắc chấn chỉnh bản thân. Thấy đã đến ngọ thiện, đang định mở lời hỏi hoàng thượng muốn dùng gì cho bữa trưa thì hắn chợt nghe thấy vài tiếng òng ọc nho nhỏ.
Đôi gò má xinh đẹp của hoàng thượng ửng lên hai rạng mây chiều. Bạch Phi Nghi nhất thời thất thố trừng mắt với Lâm Lộ đang ngốc lăng, bờ vai gồng lên giống một con mèo xù lông, nạt: "Ngươi nhìn cái gì!"
Lâm Lộ hồi thần, chân thành đáp: "Thần không nhìn thấy gì. Cũng không nghe thấy gì."
Ngữ điệu như đang dỗ trẻ con đó khiến Bạch Phi Nghi càng thẹn hơn, nhưng không lẽ y thú nhận cảm xúc của mình bằng cách đuổi hắn đi? Y quay mặt ho một tiếng, đánh trống lảng nâng tay chỉnh cổ áo, cao ngạo lệnh: "Chuẩn bị ngọ thiện."
"Thần, tuân mệnh." Lâm Lộ cúi đầu, khóe môi không kìm được cong lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com