Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 32

Trăng thanh gió mát, tiếng côn trùng đêm dường như bị gió cuốn từ Hành sơn vọng tới tận những gian lều dưới vùng bình nguyên. Lễ hội săn bắn đã diễn ra được hai ngày, vẫn chưa thợ săn nào đụng độ với sơn vương.

Bạch Minh Hiên cắp về một con mèo rừng con lúc sẩm tối. Y bắt gặp nó đang bị cáo quắp trong miệng nên giết cáo cứu mèo.

Bạch Phi Nghi chăm sóc vết thương cho mèo con xong thì Bạch Minh Hiên cho nó ăn. Bạch Túc Tiền cũng tìm đâu ra một cọng cỏ lau, lăng xăng chơi với mèo.

Tính luôn nhị hoàng huynh thì bốn huynh đệ bọn họ có điểm chung duy nhất là thích mèo. Hồi ấy Thục phi từng nuôi một con mèo tam thể béo ú tên Sâu Gạo - bởi vì nó chỉ biết ăn rồi ngủ. Đã thế thấy người ta ăn bất cứ thứ gì, nó cũng vứt liêm sỉ giở mọi trò làm nũng xin miếng bằng được.

Bạch Ân Tiêu thường cho nó ăn chực nhận xét: 'Con mèo này đúng là sự sỉ nhục của họ nhà mèo.'

Bạch Minh Hiên hay bế nó đi khắp nơi, gặp ai cũng khoe: 'Ngươi thấy mèo mẫu phi ta nuôi đáng yêu không?'

Bạch Túc Tiền chỉ hận không thể thử hết đồ chơi của mèo với Sâu Gạo hay trở thành vật dụng mài móng cho nó.

Bạch Phi Nghi rất thích cái bụng mỡ vừa mềm vừa ấm của nó, gối đầu hoặc ôm ngủ vô cùng thoải mái.

Sau đó thì Sâu Gạo chết vì bội thực, Thục phi khóc hết nước mắt, thề rằng sẽ không bao giờ nuôi mèo nữa. Nhưng thực chất thì nàng ta vẫn sai các cung nữ đặt thức ăn thừa dọc chân tường Lê Hinh cung mỗi ngày để nuôi mèo hoang.

Thục phi cũng chỉ được cái yêu mèo đó thôi chứ tính tình thì đúng cái nết kiêu căng bướng bỉnh, 'tự cho mình là lý lẽ' của một tiểu thư nhà giàu bị chiều hư. Khi Sâu Gạo bội thực, nàng ta từng đổ lỗi cho Bạch Ân Tiêu do hay cho nó ăn. Nếu chẳng nhờ Bạch Minh Hiên kiên quyết đòi nhịn đói, nhị hoàng huynh đã bị đánh đòn rồi.

Thật khó hiểu vì sao nữ tử vô lý như nàng ta lại hạ sinh được một Bạch Minh Hiên cương trực, công bằng.

Đức phi khôn ngoan hơn Thục phi nên được sủng ái hơn - tuy nhiên gia thế ả ta không bằng Dung thị. Giang Họa Yên là một con rắn độc thực sự, ả ta vô cùng thèm khát phượng vị. Nhưng Phó Quý phi - Phó Lan Tâm chẳng phải đèn cạn dầu, chưa kể Phó gia có vị thế không thể chọc vào. Do đó Giang thị thường xuyên trút cơn tức của bản thân xuống đầu các phi tần bậc thấp, vùi không ít hoa, dập vô số liễu.

Bạch Phi Nghi coi như cũng thuộc trong số những nạn nhân của ả. Năm y năm tuổi, từng bị cung nữ của ả đẩy ngã vào hồ nước giữa mùa đông. Sau đó cung nữ kia bị đánh chết để bịt miệng, y bệnh hơn một tháng mới khỏe.

Giang Họa Yên cực kỳ ghét y bởi lẽ y chỉ được sinh ra sau con trai ả hai ngày. Không ít lần người của ả chặn đường nhằm phá hư đồ dùng được phát cho y.

Nghĩ về những năm tháng nhu nhược đó, Bạch Phi Nghi thấy lửa giận bùng lên thiêu đốt ruột gan, y siết chặt nắm tay, nghiến răng thầm thề: không được chần chừ nữa...

.

Vừa đúng canh bốn*, Bạch Phi Nghi đột ngột thức dậy, ánh mắt hoàn toàn thanh tỉnh không chút nhập nhèm. Y cởi ngoại y, để lộ y phục đi đêm đã mặc sẵn ở trong, dùng một miếng vải đen che mặt, yên lặng xuất hành.

* Một giờ sáng.

Bẵng qua chốc lát, Bạch Túc Tiền đột ngột bị tiếng động lạ đánh thức, mơ mơ màng màng dậy đi tiểu đêm thì bỗng dưng thấy nhân ảnh nào đó lén lút đi lên Hành sơn. Sau khi hết kinh ngạc thì hắn bán tín bán nghi bám theo.

Bạch Phi Nghi lần theo dấu vết bản thân vạch sẵn trên thân cây tới một vách núi cây cối rậm rạp, đưa mắt tìm kiếm hốc đá cất giấu dụng cụ rồi tiến đến đào phần lá phủ che.

Một bàn tay bỗng đặt lên vai y: "Phi Nghi."

Thoáng giật thót đoạn trầm lòng xuống, y không quay đầu, mím môi gọi: "Nhị ca."

"Đệ đang đi quá xa đấy. Ta không vui đâu." Bạch Ân Tiêu bóp nhẹ vai hoàng đệ.

"Từ bao giờ mà ta phải nhìn sắc mặt của huynh để hành sự?"

"Đệ đành lòng xuống tay với tứ muội sao?" Giọng Bạch Ân Tiêu vẫn dịu dàng nhưng đã nhuốm tức giận.

"Hà cớ lại không thể?" Bạch Phi Nghi giật vải che mặt, đứng lên đối diện với Bạch Ân Tiêu, thần sắc bình tĩnh lạ thường, nhấc chân từng bước tiếp cận hoàng huynh: "Ngươi đạo đức giả ít thôi. Miệng nói không quan tâm nhưng việc nào cũng nhúng tay. Ngươi đến gặp Khương thái phó để làm gì? Trả lời ta!"

"Trong mắt đệ ta là kẻ đạo đức giả sao?" Bạch Ân Tiêu cười một tiếng: "Chuyện dài lắm."

Họa hổ, họa bì, nan họa cốt; tri nhân, tri diện, bất tri tâm*. Bạch Phi Nghi biết rằng gặng hỏi chẳng ích gì, hơi rũ mi đoạn bất thình lình rút trường kiếm bên hông khỏi bao chém ngang qua cổ nhị hoàng huynh.

* Vẽ hổ thì vẽ được bộ da, khó vẽ khung xương của nó. Biết người thì thấy mặt đó nhưng không thấu lòng nhân.

Bạch Ân Tiêu lập tức ngả người về sau tránh, sau đó sửng sốt phát hiện thanh kiếm này không có lưỡi - chỉ là phần chuôi để ngụy tạo đòn giả. Bạch Phi Nghi nhân giây phút nhị hoàng huynh bất ngờ, nhanh như cắt vung chủy thủy ở tay kia đâm ngược lên phần dưới quai hàm y.

Đồng tử Bạch Ân Tiêu có chút co rút nhìn Bạch Phi Nghi đang kề chùy thủy vào yết hầu mình. Một vết rách đã bị cứa ra, máu uốn lượn trên lưỡi dao nhỏ xuống đám cỏ dại.

"Võ công của đệ lại tiến bộ hơn." Bạch Ân Tiêu tựa tiếu phi tiếu bóp cổ hoàng đệ, gân xanh trên trán hơi giần giật: "Chiêu thức ngày càng hiểm độc."

Yếu điểm mỗi người đều nằm trong tay đối phương.

"Bạch Túc Tiền đâu?" Bạch Phi Nghi lạnh lùng hỏi.

"Ta - đánh ngất xỉu rồi giấu đệ ấy đi rồi."

Trêm lưỡi dao của Bạch Phi Nghi có tẩm độc, nhịp thở hỗn loạn bất thường của nhị ca khiến y biết bản thân đang chiếm ưu thế, đè giọng nói: "Ta vẫn chưa muốn hại huynh, đừng xen vào việc của ta."

"Chưa?" Nhị ca tức đến bật cười: "Nghĩa là... sau này sẽ có?"

Ánh mắt thêm sắc lạnh, Bạch Phi Nghi ấn lưỡi dao tới, Bạch Ân Tiêu cũng gia tăng lực tay.

"Đủ rồi hai người."

Giọng nói này khiến song nhân đang thất hòa phải ngây đờ. Thái tử Bạch Minh Hiên ôm mèo rừng chậm rãi bước ra khỏi chỗ nấp, nhíu chặt mày nhìn ca ca cùng đệ đệ, sầm mặt yêu cầu: "Thu hồi sát khí và buông vũ khí xuống, Bạch Phi Nghi."

"Tam... ca." Đầu óc Bạch Phi Nghi vô cùng nhanh nhạy, trong chốc lát đã suy tính tới bốn, năm phương án để xử lý tình huống nhưng biểu tình thất vọng của Bạch Minh Hiên khiến y cảm thấy như thứ gì đó trong lồng ngực nứt toác, nhức nhối khó chịu.

Bạch Ân Tiêu liếc tam đệ một cái rồi buông tay trước, năm vết lằn trên cổ Bạch Phi Nghi cực kỳ rõ ràng.

Song nhân đều thoáng động sát tâm.

Bạch Minh Hiên không nhìn nổi lưỡi dao kề sát yết hầu nhị ca, nhanh chóng bước tới giật tay Bạch Phi Nghi xuống, đánh rớt chủy thủy, tức giận quát: "Nghe ta nói thu hồi sát khí không!"

"Đừng động vào ta! Ta chịu đựng bộ mặt đạo đức giả của các ngươi đủ lắm rồi!" Bạch Phi Nghi giãy khỏi tay tam ca, bước lùi: "Các ngươi tưởng ta không biết các ngươi bí mật mưu sự ư? Đứng ngoài cuộc cái gì? Ngay từ đầu hai ngươi đã cùng một phe! Nhàn vương phủ âm thầm thâu tóm binh quyền Nam Quan còn thái tử thì cấu kết với tể tướng đương triều! Các ngươi cứ bảo không ham quyền lực trong khi nuốt lời trắng trợn! Đồ ca ca dối trá đáng hận! Ta là kẻ ngốc để các ngươi thích lừa thì lừa sao!"

Hai vị hoàng huynh đang ngây ngẩn nghe tới mấy câu cuối thì bốn mắt nhìn nhau, lòng cùng có chút kỳ diệu. Chốc lát sau Bạch Ân Tiêu bật cười, cười đến không đứng vững phải vịn lưng vào thân cây, vứt hết phong thái vương giả.

Mặt mũi tai cổ gì đều nóng phừng phừng, Bạch Phi Nghi thẹn quá hóa giận xù lông: "Có gì đáng cười chứ!"

Bạch Minh Hiên nhẫn nhịn suýt nội thương mới miễn cưỡng mím mím khóe môi đang vặn vẹo muốn ngoác ra, hắng giọng bảo: "Kỳ thực là... đệ đang giận dỗi bọn huynh vì giấu đệ mấy chuyện đó phải không?"

Bạch Phi Nghi bị nói trúng tim đen, máu nóng xộc lên mặt, đỉnh đầu thiếu điều bốc khói, hận không thể đào lỗ để chui xuống, dậm chân nắm cổ áo nhị ca: "Ngươi có ngưng cười đi không!"

Đang là bầu không khí giương cung bạt kiếm cơ mà, sao quay ngoắt liền đổi sang tiếu lâm rồi!

Bạch Ân Tiêu hít lấy hơi đáp: "Được, được, được. Ta ngưng..." - "Ha ha ha!" Bạch Minh Hiên cũng chẳng kìm nổi nữa mà bật cười.

Ngũ đệ quá mức đáng yêu.

Bạch Phi Nghi bị hai ca ca chọc cho ấm ức tới đỏ viền mắt, nổi dậy xúc động đánh người. Vừa chuyển đường nhìn, y đột ngột phát hiện trong bụi rậm sau lưng Bạch Minh Hiên có thứ gì đó cử động, kinh hãi la lên: "Tam ca, sơn vương!"

Con hổ lao tới nhanh hơn lời cảnh báo, dùng hai chân trước chộp lấy chân Bạch Minh Hiên, gầm gừ nhe hàm răng sắc như hàng chục lưỡi dao được mài cẩn thận chảy dãi nhớt. Đôi huynh đệ biến sắc, lập tức từ bỏ cuộc đùa giỡn. Bạch Minh Hiên vội với chủy thủy rơi dưới đất, trở tay đâm con vật. Nó gầm lên đau đớn, chi trước buông lỏng lùi về sau.

"Minh Hiên!" Bạch Ân Tiêu vội vàng kéo tam đệ đứng dậy, lưng đập trúng lưng ngũ đệ. Bạch Phi Nghi hoang mang mấp máy môi: "Vì sao lại có hai sơn vương?"

"Cái gì?" Bạch Minh Hiên ngẩng lên, Bạch Ân Tiêu quay đầu, cùng biến sắc nhìn con hổ thứ hai đang sừng sững đứng phía kia.

Trước mặt và sau lưng là hổ, bên trái là vực, bên phải là đường rừng rậm rạp. Bạch Phi Nghi thấy trên trán con hổ trước mặt có một mảng da bị cạo để xăm chữ 'vương' mới biết con này là sơn vương thật sự, con sau lưng không rõ từ đâu ra.

Vũ khí của bọn họ ngoài bộ cung tên giấu trong hốc đá thì còn mỗi thanh chủy thủy tẩm độc. Điên mới đi giết hổ bằng chủy thủy. Bạch Phi Nghi căng thẳng tính toán. Nếu chỉ có một con hổ thì y đơn độc cũng xử lý được nhưng đằng này lại tới hai con. Nhị ca còn vừa bị thương vừa trúng độc do y, mùi máu đang kích thích chúng.

Tình hình rất tệ.

Bạch Minh Hiên đột ngột sờ soạng trên người, lo lắng thốt lên: "Bé mèo rừng đâu rồi?"

Con hổ vừa bị đâm ngấm độc nên động tác chậm chạp hẳn đi, lắc lắc cái đầu, bước chân có chút loạng choạng, đồng tử loe lóe nhìn con thú nhỏ đang run rẩy nằm rạp dưới đất.

Sự việc phát sinh sau đó tới người trong cuộc cũng không thể kể lại rõ ràng. Sơn vương gầm lên một tiếng rồi tấn công, ba người tách khỏi nhau, Bạch Phi Nghi đã kịp cầm được bộ cung tên trước lúc con vật ghì y xuống. Các cơ căng như muốn vỡ khi y dùng cung chống đỡ hàm răng sắc nhọn của con vật. Bạch Ân Tiêu đánh một chưởng vào đầu con hổ tạo cơ hội cho y chộp lấy mũi tên đâm thẳng lên cổ nó.

Một tay chưa đủ sức giết sơn vương.

Con vật rú lên dẫm trúng bụng y rồi lảo đảo ngã qua một bên. Tạm thời chưa đứng dậy nổi, y nén đau đớn ném cung tên cho nhị ca: "Ta không sao! Huynh giúp tam ca đi!"

Tiếp đến - chẳng rõ rằng vì độc đã ngấm nên Bạch Ân Tiêu bắn cung không được chính xác hay do Bạch Minh Hiên cố chấp cứu con mèo rừng kia mà hết thảy từ lúc này đã rẽ sang một chuỗi các sai lầm.

"Tam ca!" Bạch Phi Nghi gắng gượng chống tay dậy, thất kinh gọi to.

Nếu bảo Bạch Ân Tiêu bắn cung không chính xác thì vì sao y hạ được con hổ đó? Nhưng nếu bảo y bắn cung chính xác thì hà cớ một trong ba mũi tên lại ngộ sát Bạch Minh Hiên?

Tam mới nãy nói cười, tam ca vừa rồi dũng mãnh, y mới chớp mắt một cái, người liền bất động vô hồn.

"Minh... Hiên? Minh Hiên? Minh Hiên!" Bạch Ân Tiêu hớt hải lao tới bên tam đệ, đỏ mắt ôm lấy Bạch Minh Hiên, ngữ điệu càng lúc càng như van lơn: "Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! Làm ơn đừng, ta van đệ. Tỉnh lại đi... Ta phải làm gì? Phi Nghi, ta phải làm gì đây..."

Phải làm gì? Phải làm gì?

Trong thoáng hốt hoảng đến mức đờ đẫn, Bạch Phi Nghi đã lóe lên hai suy nghĩ.

Thứ nhất, không thể để việc này lộ ra.

Thứ hai, kế hoạch của y còn có thể tiếp tục.

Ngay tức khắc, y bật dậy điểm huyệt rồi lôi Bạch Ân Tiêu vẫn đang chết trân tới bờ vực. Chẳng nhận ra nước mắt đã lăn thành hàng, y nhẹ giọng nói với nhị hoàng huynh rằng: "Nhị ca, đệ xin lỗi."

"Phi - ?"

Rồi đẩy nhị hoàng huynh rơi xuống.

Bạch Phi Nghi loạng choạng lùi lại vài bước rồi quỳ sụp xuống, run rẩy ôm hai vai, cõi lòng lạnh lẽo đến tận cùng, lạnh từ trong tim thấm ngược ra ngoài, giá buốt toàn thân trên dưới. Đầu óc càng ngày càng nhạy bén lạ thường, xoay sở vạch từng đường đi, từng nước cờ tiếp theo.

Nước mắt anh ánh liên tiếp trượt xuống, bẻ cong đầu ngọn cỏ rồi lặn tăm vào đất. Bụng ẩn ẩn quặn đau, có lẽ đã bị nội thương.

Lời giảng của ân sư vang lên bên tai: 'Nhân chi sơ tính bổn thiện, thế nhân sinh ra vốn dĩ thiện lương, trần truồng vật lộn với sự đời thị phi đến thương tích đầy rẫy mới biết phải tìm một bộ y phục, một tấm áo giáp mặc lên. Nhưng chung quy, mỗi người đều có một giới hạn nhất định, lòng dạ chúng ta không thể luôn luôn mềm mỏng cũng không thể luôn luôn cứng rắn. Tựa như y phục có thể bị rách hay áo giáp bị thủng phơi bày phần da trần bên trong... Vì sao thần rơi vào kết quả này? Là bởi thần đã để người ta nắm vạt áo quá lâu, rồi từng chút từng chút, một lỗ thủng bị xé ra.'

'Điện hạ cần phải giũ hết những cánh tay đang nắm lấy vạt áo người. Đấy không phải độc ác. Điện hạ rất can đảm khi dám đi con đường này. Bởi lẽ thế gian được bao nhiêu người cáng trên vai một sự ăn năn mà đủ kiên cường bước tiếp? Tri âm của thần đã dằn vặt đến mức nào để chọn lấy cái chết?'

Rồi ân sư lặng lẽ thở dài: '... Giá thần có thể cùng Huyền Ninh hạ sinh một hài tử giống như người.'

Phải rồi, ân sư và sư nương tựa như thân phụ thân mẫu của y. Không thể tha cho kẻ nào dám động vào họ. Nếu Bạch Minh Hiên hay Bạch Ân Tiêu quá cản trở thì cứ diệt trừ. Súc sinh Bạch Túc Tiền hay Giang gia, Dung gia đều không nên lưu...

Bước đường này là vạn kiếp bất phục*.

* Không thể quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com