Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Giang Liên là Bạch Khánh. Bạch Khánh là Giang Liên. Biết bao nhiêu mạng người đã tiêu vong vì bí mật này.

Đầu ngón tay già cỗi bấm tràng hạt, thái mẫu rũ mắt nhìn đế sen của tượng Phật Tổ, lầm bầm niệm kinh siêu độ cho các nạn nhân trong đám cháy ở Hỏa sơn. Bà chưa từng lãng quên những năm tháng ấy, khi tiên đế chưa là hoàng đế, khi ngài vẫn còn cùng huynh đệ Bạch gia chống lại phụ thân ngài.

Thái mẫu từng chứng kiến Bạch Khánh không chút do dự kề kiếm tự cắt cổ để cứu tiên đế khỏi tay kẻ thù. Sau đó tiên đế cũng đứng yên mặc Bạch Như Sơ đánh tới trọng thương.

Mai này trở thành hoàng đế, tiên đế mới tiết lộ cho bà, ngài cố ý ra vẻ để chiếm lấy sự tin tưởng của Bạch Như Sơ chứ trong lòng không hề hối lỗi với Bạch Khánh. Rằng ngài ghi nhớ từng đòn đánh của Bạch Như Sơ, rằng ngài đã hoàn trả đủ vốn lẫn lời.

'Huynh đệ Bạch gia là trung lương, đều đặt xã tắc lên đầu. Trẫm trái lại thượng tôn giang sơn, cũng vừa vặn bổ khuyết cho họ. Trẫm thí mạng Bạch gia vì giang sơn xã tắc. Trẫm kế thừa cái tên này để vực dậy mẫu quốc, phục hưng hoàng triều. Đây chính là tâm huyết của Bạch Khánh. Hắn hẳn vui mừng - bởi trẫm đang thay hắn thực hiện khát vọng đó.'

'Người hiểu lòng trẫm phải không... mẫu thân?'

Thái mẫu bắt đầu kinh sợ hài tử đứt ruột của bà kể từ lúc ấy. Bể bùn thâm cung đã biến nó thành thứ gì? Quỷ đế suy cho cùng cũng chỉ là một bạo quân hung tàn; còn tiên đế lại bình thản tin chắc hành động phản bội Bạch gia và giết hại bao nhiêu sinh mạng để thay đổi sử sách là tất yếu.

Đó không phải lần đầu tiên bà nhìn thấy mặt vô cảm của tiên đế, nhưng bà thực sự bị sốc. Nếu chẳng niệm tình mẫu tử sinh thành dưỡng dục thì tiên đế có lẽ cũng đã giết bà từ lâu.

Trong mắt tiên đế, ngoài bản thân ngài ra, chỉ có giang sơn hoàng quyền.

Ngài yêu quyền lực tới mức cứ trì hoãn lễ phong vương của nhị hoàng tử, và những năm tiếp theo luôn canh cánh trong lòng về phần quyền lực bị cắt sẻ vào tay các vương gia. Có thể nói ba năm trước, lý do tiên đế dễ dàng chấp nhận ngũ hoàng tử và lập y làm thái tử là vì ngài hài lòng lắm khi toàn bộ quyền lực bị phân tán đều trở về gọn ghẽ trong tay ngài.

Và tiên đế đã mắc bẫy, Phó Kỳ đánh úp ngài một đòn càn khôn rung chuyển sau hai mươi năm nhẫn nhịn kìm kẹp.

Từ sau khi tiên đế bất ngờ lâm trọng bệnh, Phó gia chớp thời cơ phá kén, mạnh mẽ vươn lên. Phó Kỳ nhanh chóng thâu tóm quyền lực mà tiên đế si mê, khiến ngài phẫn hận đến độ phải xuống hạ sách, bí mật trao phó một phần thế lực cho Nhàn thân vương trước lúc băng hà.

Do đó nên địa vị của Nhàn vương phủ ở kinh thành rất nhạy cảm. Nhàn vương đứng ở thế trung lập, nơi trung điểm cán cân giữa hai phe thế lực của hoàng thượng và tướng gia.

Nay, Nhàn vương thẳng thừng trao lại thế lực của tiên đế cho đương kim hoàng đế rồi rút khỏi triều đình.

Thái mẫu nghe tin liền giận run người. Hài tử Bạch Ân Tiêu từ hồi còn thiếu niên đã bất tuân lệnh tiên đế, khiến tiên đế phải mạnh tay đày nó đến Cam Chi cách đô thành ngàn trùng. Nó vẫn cứng đầu tiếp tục điều tra bí mật tiền triều và bây giờ còn giao trứng cho ác! Nó muốn đánh đổ cơ đồ phụ hoàng nó dày công gầy dựng ư? Nghịch tử bất hiếu!

Tướng gia cũng bị hai hậu bối tát thực sự đau. Ông đã suy đoán lầm. Bạch Ân Tiêu không hề nuôi tham vọng đối với hoàng quyền.

Nếu y có một chút tham vọng giống tiên đế thì bao nhiêu hiềm nghi ông gieo vào lòng hoàng thượng đã lấy mạng y từ lâu. Nhưng Bạch Ân Tiêu lại không quan tâm đến quyền lực, đương kim hoàng đế bảo trả, y liền không chút ngại ngần hai tay dâng vương quyền hoàn lại cho hoàng thượng. Cứ thế trút bỏ thân phận hoàng thất làm thường dân.

Khi Phó Kỳ nghiền ngẫm những việc này, đã cả giận vứt cây gậy kỳ lân cười lớn một phen: "Thì ra hai hài tử đó đang cùng liên thủ để chơi trò mèo vờn chuột với lão phu! Giỏi. Giỏi lắm!"

Thái mẫu càng tức hoàng đế thì dầu thâm tâm không cam nguyện cũng sẽ miễn cưỡng tương trợ ông. Đối với Phó Ly Lộc bị thái hậu liên tục làm khó, ông nghiêm khắc dặn cháu gái kiên nhẫn chịu đựng vì suy cho cùng, nàng vẫn đang là phi tần đứng đầu hậu cung trống vắng, mỗi tháng hoàng đế đều phải tuân theo tổ chế* lâm hạnh Cát Linh cung bảy lần.

* Quy chế của tiền nhân.

Phó Ly Lộc phải kín đáo quan sát thật kỹ từng ánh mắt cử chỉ của hoàng đế, khéo léo gợi chuyện, tìm hiểu thâm tâm thăm thẳm của y. Tỷ như món ăn y yêu thích, đồ vật y có vẻ hứng thú, chủ đề y gặp phải sẽ lẩn tránh, thói quen thường nhật bắt buộc của y... Bằng tất cả đáp án của các câu hỏi này đi đến kết luận kiểu nhân tình ra sao là hợp ý y.

Hạ sách. Thực sự là hạ sách.

Nhưng hạ sách này lại bất ngờ đem đến cho ông một khám phá tuyệt vời.

Con người rốt cuộc đều để lộ nhược điểm...

Từ sau thời Phó Ngâm là gia chủ, Phó Kỳ đã nhẫn nại chèo chống Phó gia 'ly khai' hơn hai mươi năm để được như bây giờ. Chừng nào vẫn còn một hơi thở, ông tuyệt đối sẽ không để Phó gia đánh mất vị thế. Bất chấp phải hy sinh hay tàn sát bao nhiêu sinh mạng...

.

Sự việc diễn biến trật khỏi dự tính của y hoàn toàn.

Bạch Ân Tiêu có chút bần thần. Y chỉ vừa mới tiết lộ cho tiểu ái nhân nguyên thân về hắn, còn chưa nghĩ ra nên dùng vẻ mặt gì để quay về Cam Chi thì hoàng đế tiếp tục giáng thẳng vào hàm y huyết thống thực sự của mình.

Y biết lúc này vẫn còn hơi sớm đối với Bạch Phi Nghi. Hài tử đó lạnh lùng ác liệt là thật nhưng chung quy vẫn thua y bốn năm nếm trải thế thái ấm lạnh.

Không muốn nán lại thêm, y liền quay lưng bỏ đi.

Bạch Phi Nghi mở to mắt nhưng lại cảm thấy bóng áo xanh ấy mơ hồ như dư ảnh không chân thật. Y nhích gót lùi bước, chợt từ đan điền bộc phát một luồng khí đẩy máu tanh ngấn lên cổ họng y, khiến y choáng váng khuỵu gối.

"Hoàng thượng." Lâm Lộ chịu đựng các vết thương bị căng, kéo người ấy ngồi vào giường, thở hắt một hơi gọi: "Hoàng thượng..."

Bạch Phi Nghi cúi gằm đầu, đôi bàn tay gân khớp rõ ràng siết chặt lấy tấm ván lót nệm, ánh mắt chất chứa không cam tâm nhiều hơn sự kinh hoảng. Y mấp máy môi vài lần chưa thốt ra câu, sau đó cắn răng: "Hai mươi năm kiếp sống của ta, chẳng lẽ lại hoang phí dưới lốt một con rối?"

"Không phí." Lâm Lộ lập tức đáp, đau lòng nâng cằm y quay về phía bản thân: "Đáng. Rất đáng. Sinh mạng của người là vô giá."

"Đủ đáng, để Bạch - Giang Minh Hiên phải ngã xuống sao?"

Lâm Lộ liền nghẹn họng, không thể đáp lại lời y.

Trong đôi mắt dữ dội của Bạch Phi Nghi chậm rãi cuộn lên những gợn sóng, phản chiếu về quá khứ xa xôi. "Thì ra ta là người thừa giữa bọn họ... Do đó mới không đem tới điều gì tốt đẹp. Hai người ta gọi là nhị ca và tam ca từng âm thầm che trở ta những năm tháng ở trong cung, một bị ta hại chết, một suýt mất mạng bởi kiếm của ta. Giang Túc Tiền ham thích săn bắn cũng bị ta gài bẫy cướp mất hai ngón tay, về sau không còn có thể cầm cung. Ta nhiều lần lợi dụng tứ công chúa..."

Ân... sư đã dạy rằng: 'Thế sự vô thường, tham sân si biến ảo. Tình nghĩa cũng chỉ là một giọt nước mất tăm trong biển lớn. Thà rằng người phạm sai lầm rồi gồng lên bước tiếp còn hơn sa chân vào hố sâu vạn kiếp bất phục.'

Nhân sinh vi kỷ, thiên kinh địa nghĩa; nhân bất vi kỷ, thiên tru địa diệt*.

* Người sống vì mình là điều hiển nhiên, người không vì mình thì trời đất tru diệt.

Y rất rõ đạo lý này.

Rồi... khi biết Bạch Minh Hiên đích thân mài dũa bao nhiêu khối bạch ngọc trong ba năm để làm một cây sáo tặng mình, y thực sự không thể chịu đựng nổi con người này một giây phút nào nữa. Bạch Minh Hiên tốt bụng tới mức ngốc nghếch hay là đóng kịch quá giỏi?

Y không tin tưởng, cũng không cam nguyện nhìn thẳng vào Bạch Minh Hiên để tìm hiểu.

Bạch Ân Tiêu biết tâm tư của y nên mới thầm lặng phản đối, khéo nhắc Bạch Minh Hiên đừng phí tâm với y. Bạch Minh Hiên luôn sáng suốt trên triều lại vụng về trong những mối thân tình, do đó vô ý khiến Bạch Ân Tiêu không đón năm mới ở kinh thành nữa.

Y luôn phủ nhận sự liên quan của bản thân tới chuyện này.

Nhưng giờ đây, trắng đen đảo lộn.

Vụ án 'cái chén cổ' ba năm trước không lẽ cũng nằm trong suy tính của ân sư? Phải chăng người thực sự không buồn tiếc mười năm phu thê kết tóc với sư nương?

Người đã là một thái phó ân cần, là người ta nợ ân tình cả đời. Tại sao chứ? Ân. Sư.

Nếu như ta chưa từng tồn tại xen vào, có phải huynh đệ bọn họ đã không thành ra như thế này?

'... Ta không còn nhớ nổi cảm giác đoàn viên năm mới của chúng ta nữa.' Bạch Minh Hiên từng sầu thảm cười: 'Nhị ca du ngoạn tứ phương quên đường về. Tứ đệ thì cắm cọc ở lãnh địa, hễ biết có mặt đệ ở đâu là nhất quyết không chịu tới đó. Đệ mỗi năm cũng chỉ hồi kinh thăm ta được vài lần. Nghe thật vô trách nhiệm - nhưng ta thực sự mệt mỏi lắm rồi. Ta chỉ muốn trốn đi đâu thật xa.'

Tam ca. Nhị ca. Tứ muội...

Người thừa. Bạch Phi Nghi cảm thấy xoang mũi nóng bừng, cánh tay sụp xuống. Lâm Lộ liền ôm y tựa vào lòng, hôn lên mi mắt y, dịu dàng thủ thỉ: "Tự trách chẳng có ý nghĩa gì. Người không thể dùng nỗi hối hận để quay ngược thời gian. Người đã luôn kiên cường. Nghỉ ngơi chốc lát đi. Thần ở sau lưng người đây, hãy dựa vào thần một chút thôi cũng được."

"Trường Thanh." Bạch Phi Nghi chớp mắt, ánh nước loang quanh con ngươi đen thẳm, ướt át trong trẻo. Y thở ra một hơi dài, vừa trầm vừa sâu, vuốt ve yết hầu hắn: "Ta là hoàng đế phải không?"

"Đúng vậy. Người là hoàng đế," Lâm Lộ gỡ bàn tay còn đang siết chặt tấm ván giường của y ra, hôn vào lòng bàn tay ấy, cực lực dùng hơi ấm bản thân để xoa dịu tri giác tê buốt của y, "và toàn bộ Tư quốc lẫn ta đều thuộc về người."

"Tốt. Thực sự tốt lắm." Y nhắm chặt mắt, đè nén cảm xúc trong lòng, nhanh chóng thay thế âm điệu bất ổn bằng ngữ khí lãnh khốc: "Đủ rồi. Ta chịu đựng những chuyện này đủ rồi. Cái gì là quân minh thần trung, thái quốc an dân? Cái gì là nhân nghĩa đạo đức, luân lý lẽ thường? Đủ lắm rồi."

Bạch Phi Nghi đột ngột đè mạnh Lâm Lộ xuống giường, ngón cái ấn chặt trái cổ của hắn. Tóc mai đen nhánh quyện vào nhau, thấy sắc mặt nhợt nhạt kia, y giảm nhẹ lực tay, cúi đầu hôn sâu hắn một hồi lâu chưa từng có mới thỏa lòng tách ra. Y áp trên hắn, ghé mặt sát hõm vai hắn, nỉ non: "Do chuyện đã đến nước này mà ngươi vẫn gọi ta là hoàng đế nên ngươi vĩnh viễn là thần tử của ta."

"Trường Thanh. Ta mệt rồi. Ta mệt mỏi lắm rồi... Ta chịu đựng cái triều thần kia quá đủ rồi."

Lâm Lộ thương tiếc vuốt tóc y: "Vậy thì nghỉ ngơi đi thôi."

...
..
.

Khi tin tức Đông Quan ải bị quân Tề tấn công truyền về tới kinh thành thì ba huyện sát hai cửa khẩu ở đó đã bị chiếm giữ.

Lẽ thường tình thì hoàng đế sẽ nhanh chóng triệu tập bá quan văn võ, nghiêm túc nghị bàn kế sách, đề cử nhân tài và cuối cùng là phát động quyên góp tiền tài lương thảo, chiêu binh mãi mã.

Nhưng, đã ba ngày hoàng thượng không lâm triều.

Triều thần gấp muốn điên lên, lũ lượt kéo đến Đức Long cung cầu kiến.

"Suỵt." Lâm Lộ cẩn thận che tai người ấy, đánh tiếng với thái giám thiếp thân mới của hoàng thượng đang định đánh thức y ở bên ngoài cửa. Hắn cúi đầu, lưu luyến ngắm nhìn thụy dung* của y, đầu ngón tay lướt qua hàng mi khép chặt rồi nhẹ nhàng gỡ lọn tóc xanh mắc vào tóc mình. Dém chăn rồi hôn lên trán y thêm lần nữa, hắn mới rời giường.

* Dung nhan khi ngủ.

Kẻ nọ vừa ra khỏi phòng, Bạch Phi Nghi liền mở mắt.

Khoác lên giáp tướng bệ vệ, giắt bên hông kim bài tối cao, Lâm Lộ bước ra cửa cung đối diện với chúng quan.

Hắn ôm quyền nói: "Xin mời chư quan đứng lên. Hoàng thượng từ ba ngày trước đột ngột cảm thấy long thể bất an nên mới vắng lâm triều. Thái y đã khám cho người và khẳng định không đáng lo, nhưng cần tĩnh dưỡng một thời gian, chư quan đừng quấy rầy người."

"'Một thời gian' là bao lâu?"

"Năm xưa tiên đế phải bệnh liệt giường mới không lâm triều, chưa từng bỏ một buổi lâm triều nào."

"Hoàng thượng không lâm triều thì chuyện Đông quan tính sao đây?"

Đáy mắt Lâm Lộ tối tăm, hắn đang nhìn thấy một thế hệ quan lại vẫn chịu sự kiểm soát trên tinh thần bởi quyền lực tối thượng của tiên đế. Ngoài những bậc lão làng và đại thần, thì đám rường cột quốc gia bậc dưới tựa như một lũ trẻ nít dễ bị dắt mũi, luôn luôn phải hỏi ý kiến phụ mẫu sáu, bảy lượt về mọi vấn đề. Chúng là tàn phẩm do tiên đế để lại.

Quả thực, Giang Liên không hề muốn cho hoàng đế hậu thế được cầm quyền thoải mái.

"Chư quan không cảm thấy bản thân đang cường điệu hóa sao? Chư quan rốt cuộc vô năng đến mức nào vậy?" Lâm Lộ thâm trầm hỏi.

"Chỉ mới bị chiếm có ba huyện, chư quan đã rối ren như giặc đánh đến cổng thành đô thì nghị sự thế nào? Chư quan nếu chịu bỏ tiền góp lương thảo, con cháu chư quan mà vì quốc gia xung quân. Bổn tướng thề với trời sẽ lấy lại ba huyện đó trong vòng một ngày!" Hắn gằn giọng: "Thực sự có lòng thì đứng dậy làm đi!"

"Hoàng thượng còn chưa ra chỉ dụ. Tướng quân lấy quyền gì bắt chúng ta làm như vậy!"

Lâm Lộ giơ kim bài lên, lạnh lùng thu vào mắt tất cả gương mặt thất sắc kinh hãi: "Bổn tướng lấy quyền lực của tấm kim bài này, trong thời gian hoàng thượng tĩnh dưỡng, thay mặt y quyết định chính sự!"

Thần tử phải vì quân chủ phân ưu chứ không phải đổ mọi sự lên đầu quân chủ.

Mệt rồi thì người nghỉ ngơi thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com