Quyển 02: Bán sinh, bán thế - Chương 19
Năm Đổng Khâm thứ hai, tiết Đông chí diễn ra suôn sẻ, quốc thái dân an, tâm viên ý mãn (tạm hiểu: hạnh phúc tràn đầy).
Bạch Ân Tiêu nói không sai, Đông chí vừa qua, vài đợt gió Bắc lùa vào kinh thành. Quý Xuyên đổ tuyết từ sớm, đường xá hoàng thành tứ phía cũng đều là sắc trắng tinh thuần. Tiết trời rất lạnh, so với mùa đông của những năm trước, quả thực lạnh hơn rất nhiều.
Cửu thứ hai của đông chí. Bạch Lộ thành bắt đầu có tuyết rơi thường xuyên.
Từ đằng xa, Phó Vân Cử đã mơ hồ nhìn thấy hai cái bóng nho nhỏ ngồi sóng vai trên thềm cửa ngập tuyết của vương phủ. Một nam, một nữ; một lam, một lục; cả hai đều khoác áo bông rất dày. Tiểu hài tử bụ bẫm nhàm chán di di ngón tay vẽ vời trên nền tuyết; tiểu hài nữ trầm ổn tập trung xem thẻ tre trên tay, chốc chốc lại ngước lên giống như suy nghĩ điều gì.
Nhận ra chúng nó, Phó Vân Cử liền đẩy nhanh cước bộ. Hai đứa trẻ biết có người đến, cùng ngẩng đầu lên, đồng thanh nói, "Con chào tiên sinh."
"Tiểu Lam, Tiểu Lục." Phó Vân Cử cúi xuống nhặt đi bông tuyết vương trên đỉnh đầu nam hài, hỏi, "Hai đứa sao lại ra đây ngồi? Mẫu thân các con đâu rồi?"
A Tử vẩy tuyết rồi thu ô, yên lặng đứng đằng sau tiên sinh nhà mình.
Nữ hài Tiểu Lục điềm đạm đáp, "Nương cùng với Cửu Tề tỷ tỷ ra ngoài mua chút đồ. Chúng con ở đây đợi người về."
Phó Vân Cử lần lượt gõ nhẹ đầu cả hai, khiển trách, "Sao lại không cùng dắt nhau vào trong mà đợi? Chẳng may mấy con ngã bệnh, Nhị nương sẽ mệt nhọc, biết chưa?"
Hai huynh muội quay đầu nhìn nhau, ánh mắt cùng lộ ra bừng tỉnh. Ca ca Tiểu Lam gãi gãi tai, bảo, "Tiên sinh nói phải, đều tại con tùy hứng."
Tiểu Lục níu lấy tay áo Phó Vân Cử, ôm chặt cuộn thẻ tre vào lòng, nhỏ giọng rụt rè, "Bài học phu tử giảng hôm nay con có chỗ chưa hiểu. Xin phép tiên sinh..."
"Được." Hắn mỉm cười, xoa xoa đầu nàng, "Bây giờ chúng ta đến thư phòng. Con muốn hỏi ta bao nhiêu câu cũng được."
Hài nữ ngượng ngùng gật đầu. Phó Vân Cử trở tay, dắt nàng cùng đi.
Tiểu Lam nghe đến học, làm mặt xấu nhăn nhó như khỉ. Rồi nó cũng lạch bạch chạy theo hai người. Chân vừa chạm đến đất, nó bỗng nhiên vấp váp mà ngã nhào vào tuyết.
Tuyết dày, ngã cũng không đau.
"Đi đứng không cẩn thận." Phó Vân Cử lắc đầu. A Tử ở gần định đỡ nam hài dậy, nó bất thần chỉ tay vào thanh niên gác cổng đang đứng đó. Đầu gã cúi gằm, cằm gật gù đụng đến ngực. Nó nói to như muốn đánh thức gã ta, "Đại Mao lại ngủ gật!"
Thanh niên tên gọi Đại Mao giật mình tỉnh dậy, mơ màng làm rơi cái cào bên cạnh xuống, tung tóe tuyết lên. Gã chớp chớp đôi mắt nhập nhèm, nhận ra Phó Vân Cử, liền hốt hoảng nhặt cào, khôi phục bộ dạng nghiêm chỉnh, cười gượng, "Tiên sinh đã về..."
"... Ta nhắm mắt một chút thôi, chứ không có đứng ngủ đâu." Gã vụng về bịa lời thanh minh, lỗ tai đỏ bừng cả lên.
"Nói dối!" Tiểu Lam vỗ vỗ tuyết trên người, dáng vẻ đắc thắng chỉ tay vào thanh niên, liến thoắng, "Nếu như nhà ngươi không ngủ thì tại sao lúc ta và A Lục cùng ra ngoài ngồi, ngươi lại chẳng nói gì? Không phải cứ thấy lão tử là ngươi lại mắng với đá mông sao? Ngươi nói dối tiên sinh. Ta đi mách với tổng quản là ngươi vừa ngủ gật vừa nói dối tiên sinh cho xem!"
"Tiểu tử thối này..." Đại Mao xanh mặt, giơ cào lên đe dọa.
"Sao hả? Sao hả?" Nam hài chẳng chút sợ hãi, cuối cùng nó cũng trả thù thành công cho cái mông của mình, càng thêm đắc ý, "Tổng quản thế nào cũng sẽ trừ sạch bổng lộc tháng này lẫn tháng sau của ngươi!"
"Tiểu Lam." Phó Vân Cử trầm giọng ngắt đứt ngữ điệu hả hê của nó, nhíu mày bảo, "Lại đây."
Nam hài câm bặt, vâng lời chạy đến đứng nép về bên nữ hài.
Phó Vân Cử nghiêm khắc nhìn nó một lúc, đoạn đưa mắt về phía gác cổng. Nhận ra hai quầng thâm đậm dưới khóe mắt thanh niên, hắn liền hỏi, "Hôm qua ngươi gác đêm sao?"
Đại Mao gật đầu, thành thật trả lời, "Vốn dĩ hiện tại là A Tứ hay cho ta, nhưng hắn xin phép vương gia về quê thăm người nhà đổ bệnh. Vậy nên, ta làm thay phần hắn."
"Chuyện vừa rồi ta sẽ không truy cứu." Phó Vân Cử từ tốn nói, "Nhưng ngươi không được tái phạm. Phiên sáng này, ta xin phép tổng quản cho ngươi nghỉ sớm."
"Đa tạ tiên sinh." Thanh niên vui vẻ cúi đầu, đắc ý vênh mặt với nam hài. Phó Vân Cử làm như không thấy, tiếp tục dắt nữ hài bước đi.
Tiểu Lam lủi thủi theo sau.
.
Đôi long phụng thai Tiểu Lam và Tiểu Lục của Nhị nương trù phòng, vốn dĩ cùng được gửi học tại tiểu thư quán do một vị phu tử già từng đỗ Cử nhân mở dạy. Phụ thân chúng nó là kẻ khuân vác thuê, cả Nhị nương lẫn gã đều không biết chữ hay từng đi học. Bạch Ân Tiêu thì chẳng quan tâm đến học vấn của gia nhân tại vương phủ làm gì. Trừ một số chức vụ cần thiết, đa số họ đều có học thức, nói cho dễ nghe, không cao. Đây là một trong những lý do khiến Phó Vân Cử rất được tôn trọng lúc mới đến vương phủ.
Tiểu Lam và Tiểu Lục chỉ mới sáu tuổi. Muội muội Tiểu Lục rụt rè khép kín, nhưng trầm tĩnh ham học, tính tình nói chung là ngoan ngoãn. Còn ca ca Tiểu Lam, giống như mọi tiểu hài tử cùng tuổi, hoạt bát hiếu động, thích chọi đá bắn chim, thích trốn học nô đùa. Bản tính ngỗ nghịch, dám cãi cả lời của cha nó. Dù vậy, nam hài vẫn biết sợ phạt, còn có thể chấn chỉnh.
Lúc đầu là Tiểu Lục rụt rè chủ động hỏi bài hắn trước. Nhị nương thấy thế, liền vui vẻ đẩy luôn cả hài tử Tiểu Lam đến, nhờ hắn rảnh rỗi thì kèm cặp một chút. Diễm vương ngoài mặt tỏ vẻ không thích, nhưng cũng chẳng ngăn cản. Bản thân hắn thì ngại làm cái việc giống như là cướp học trò của người ta. Vậy nên, hắn chỉ giúp chúng nó mỗi khi được hỏi, chứ không bao giờ tự ý giảng giải.
"Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh." Nam hài khổ sở mài nghiên mực tiếp theo, kinh thi chưa đến một nửa, mếu máo bảo, "Con chép nãy giờ mà vẫn chưa xong một cuốn, lại không được phép nhờ A Lục giúp đỡ. Tiên sinh cho giảm bớt hình phạt đi. Mười bản làm sao con chép nổi!"
Phó Vân Cử ngừng bút, mi tâm dãn ra, thản nhiên nhìn nó, "Mười lăm bản."
Tiểu Lam giật mình la lên, "Năm thôi!"
"Hai mươi."
"Con còn bài tập của phu tử. Tiên sinh cũng phải làm việc mà." Nam hài rên rỉ.
"Ta có thể vừa làm việc vừa canh chừng con." Tay áo bị kéo kéo, Phó Vân Cử quay qua xem xét Tiểu Lục, không quên nói thêm, "Ba mươi."
"Tiên sinh..." Nó vẫn cố nài nỉ.
"Năm mươi." Phó Vân Cử dứt khoát, "Còn thấy thiếu thì một trăm."
Tiểu Lam mím môi, lặng lẽ tiếp tục mài mực, lặng lẽ tiếp tục viết phạt. Đối với những đứa trẻ chẳng bao giờ chịu ở yên một chỗ như nó mà nói, ngồi chép sách là một hình phạt thực sự rất đáng sợ. Ở lớp học thì nó còn có thể quay trái quay phải tán dóc với bè bạn, nhưng mà hiện tại bên cạnh chỉ có một tiên sinh vô cùng im lặng cùng tiểu muội muội cũng chẳng thích nói nhiều. Bầu không khí trầm lắng đến cực điểm này đã đủ khiến nó bức bối lắm rồi.
Thực ra nó không có sợ tiên sinh đâu. Nó sợ là sợ cái vị đứng đầu vương phủ này cơ. Hiện tại vị ấy đi vắng, chứ ngày thường ngài lúc nào cũng quấn lấy tiên sinh, lại còn sẵn tính thích bắt nạt nó. Cứ nghĩ đến năm mươi bản phạt và những giờ sắp tới phải ở gần vị kia, lệ nóng chầm chậm khoanh tròng. Nó chớp chớp mắt vài cái để tầm nhìn đỡ nhòe, nhưng rốt cuộc không chịu nổi liền vứt bút, nức nở òa khóc, "Tiên sinh xấu tính giống như vương gia! Con không chép đâu! Con không chép năm mươi bản đâu!"
Phó Vân Cử ra hiệu cho Tiểu Lục yên lặng, nâng tay xếp gọn gàng giấy bút về một bên, nhẹ nhàng vuốt tóc nam hài, "Không phải lúc nào cũng tự xưng 'nam nhi đại trượng phu' sao? Hiện tại khóc lóc như vậy còn ra thể thống gì?"
Tiểu Lam được nước lấn tới, nó biết tiên sinh mềm lòng lắm, khóc lóc thảm thiết thêm một chút nữa liền có thể thoát tội, "Con biết lỗi rồi. Con không nên vô lễ với người lớn hơn, càng không được học cách ăn nói xảo trá kia. Tiên sinh tha lỗi cho con."
Hai tay nam hài lem luốc những mực, vừa lau nước mắt vừa bôi đầy lên khắp mặt mũi. Nom nửa buồn cười nửa đáng yêu. Tiểu Lục bụm miệng phì cười, rồi giật mình lén lút nhìn Phó Vân Cử, xem hắn có nghe thấy không. Phó Vân Cử cũng bị bộ dạng của nam hài chọc cho mỉm cười. Hắn gõ gõ trán nữ hài, ho nhẹ một tiếng, khôi phục nghiêm chỉnh nói, "Còn một tội nữa, có biết là gì không?"
Tiểu Lam mếu máo lắc lắc đầu. Phó Vân Cử nâng tay áo giúp nó lau nước mắt, ôn tồn bảo, "Con vì hứng thú nhất thời mà bắt muội muội thân sinh đội tuyết đội gió. Nếu chỉ một mình con thôi thì ta đã không khiển trách. Nhưng con còn kéo thêm cả Tiểu Lục vào. Này lại chẳng phải lần đầu tiên. Còn nhớ gần đây nhất nàng đang học bài lại bị con kéo đi ném tuyết cùng với bè bạn không? Nàng té ngã đến rách cả đầu gối, đi đứng tập tễnh mất mấy ngày. Vừa rồi, con tiếp tục kéo nàng hứng gió hứng tuyết ở đại môn, là ngại nàng khỏe quá hay sao? Nam nhi đại trượng phu thế nào mà bắt một tiểu cô nương chịu khổ như vậy?"
Nam hài khịt mũi, hốc mắt đỏ hoe, mím chặt môi không phản bác nổi một lời. Vai nó run rẩy, hối hận vô cùng, rồi tiếp tục nức nở khóc. Tiểu Lục kéo kéo áo Phó Vân Cử, hắn liền tránh ra để nàng đi đến. Nữ hài có chút lúng túng trước ca ca đang khóc, ngắc ngứ một hồi mới nói được hoàn chỉnh câu, "... Muội, muội không có giận ca ca đâu."
Tiểu Lam càng khóc to hơn, dọa cho nữ hài tưởng mình nói sai, lo lắng nhìn Phó Vân Cử, khóe mắt cũng bắt đầu ướt át. Phó Vân Cử bất đắc dĩ lắc đầu, trấn an vỗ vai nàng, nhẹ giọng dỗ dành nam hài, "Tiểu Lục không trách con, con còn muốn làm khó nàng sao?"
"Không có." Nam hài dụi mắt, bặm môi ngăn lại tiếng nấc, "Con, những lần trước đúng là con sai. Nhưng mà lần này, con có lý do chính đáng!"
"Ta đang nghe đây."
Tiểu Lam ấm ức nói ra, giống như muốn trút bỏ hết mọi ủy khuất bấy lâu, "Cửu Tề tỷ tỷ trước khi đi, hứa rằng sẽ mua kẹo đường cho con và A Lục. Vương gia gần đó nghe thấy, xấu tính bảo rằng con béo lắm rồi nên không được ăn. Vương gia còn nói sẽ cho người lấy hết bánh kẹo của con. Vậy nên con chỉ định cùng A Lục đợi nương về, đem kẹo đường giấu đi, không cho vương gia lấy mất." Nó cắn môi, uất ức vô cùng, "Vương gia còn gọi con là Heo Con nữa."
"Sao lại không mách với Nhị nương?" Phó Vân Cử buồn cười, "Mách với ta làm gì?"
Nam hài khịt mũi, thành thật đáp, "Mấy ngày trước, Tiểu Đào tỷ tỷ dặn con, từ giờ cứ hễ bị vương gia bắt nạt thì đi mách với tiên sinh; để tiên sinh trừng trị vương gia."
Nhắc đến nha đầu Tiểu Đào kia, Phó Vân Cử lại cảm giác thái dương ẩn ẩn đau nhức. Kỳ thực, đêm hôm đó cả hai chẳng tiếp tục chủ đề về vết sẹo lâu. Bạch Ân Tiêu không hề có ý định muốn nói. Y nửa nhõng nhẽo nửa ép buộc, suýt nữa mang cả nước mắt ra dùng mới thành công ôm được hắn ngủ một đêm kia. Không phải lần đầu tiên, nhưng là lần đầu tiên ý thuận tình ngay. Sớm hôm sau, cả hai dọa cho Tiểu Đào lắp bắp kinh hãi. Bạch Ân Tiêu lười nhác trở mình, tùy tiện than một tiếng 'eo đau', khiến cho nàng chết đứng tại chỗ. Hắn chẳng biết sau đó tiểu nha đầu đã vẽ ra thứ chuyện li kỳ gì trong đầu, cái cách nàng nhìn hắn ngày càng quái lạ.
Phó Vân Cử thở dài day nhẹ thái dương, xoa đầu nam hài, ôn hòa nói, "Vương gia đùa thôi, người không làm đâu."
Tiểu Lam mím môi không tin. Rồi nó nắm tay Tiểu Lục, nghiêm túc cất tiếng, "Từ nay về sau, con nhất định sẽ bảo vệ muội muội thật tốt!"
Hắn mỉm cười, "Nam nhi đại trượng phu, nói được thì phải làm được."
Nam hài ưỡn ngực, tự tin tuyên bố, "Nhất định làm được!"
Nữ hài ngượng ngùng đỏ bừng mặt, cũng rụt rè nói, "Con cũng muốn bảo vệ ca ca nữa."
Phó Vân Cử dịu dàng vuốt vuốt tóc nàng, "Huynh muội cùng một nhà, tất nhiên phải đỡ đần lẫn nhau. Phụ mẫu không thể chăm nom các con cả đời. Khi thời điểm đó đến, con mới hiểu việc có một ca ca, tỷ tỷ hay muội muội là may mắn đến dường nào." Hắn ngừng một chút, nhìn nam hài, "Lần này ta tha. Nhưng nếu còn tái phạm, một trăm lần chính là một trăm lần."
Tiểu Lam nghịch ngợm le lưỡi, viền mắt vẫn còn đỏ, nhưng đôi đồng tử trái lại sáng như sao. Nó buông một câu 'đa tạ tiên sinh' rồi nhanh chóng kéo muội muội chạy biến.
Phó Vân Cử đứng ở cửa một lúc, nhìn theo bóng dáng hai đứa trẻ. Năm ấy, hắn đã từng nghĩ: 'Nếu có một đệ đệ hay ca ca thì thật tốt'. Sau khi phụ thân mất, ít nhất thì, vẫn còn một người để mà dựa dẫm; ít nhất thì, vẫn còn có thể ôm nhau mà khóc một trận thật thống khoái.
Tấm áo bông kia, tựa như khúc gỗ cứu mạng một kẻ sắp chết đuối; tựa như cánh tay cứu giúp một người đang cheo leo giữa bờ vực thẳm. Giả như đã có bất kỳ ai khác đưa tay về phía hắn trong lúc đó, hắn đều sẽ khẩn thiết nắm lấy.
Nếu năm ấy là y thì...
Tuyết lại rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com