CHƯƠNG 42
Do có nhiều giấy tờ cần chuẩn bị mà Mục Ứng Thâm phân phó Lý An thông báo lùi cuộc họp xuống 2 giờ chiều, anh cũng có thời gian lo bữa trưa và giám sát cô ngủ.
Đến khi Mẫn Ân tỉnh dậy thì Mục Ứng Thâm đang trong phòng họp, Mẫn Ân cũng ngoan ngoãn nằm chơi trong phòng nghỉ của anh, trước đó không lâu anh đã mua cho cô máy tính bảng, gần đây cô lên mạng học thêm về thiết kế hình ảnh, sau này chắc chắn sẽ giúp cho công việc của cô rất nhiều.
Điện thoại lại đổ chuông, Mẫn Ân liếc nhìn là số lạ, có phải ai đó muốn đặt vẽ tranh hay không? Cô nhấc máy nói xin chào, dầu dây bên kia im lặng vài giây đến lúc Mẫn Ân định tắt máy đi thì mới có tiếng vang lên
"Tiểu Ân, là mẹ đây".
Mẫn Ân "..." nụ cười cũng tắt theo âm thanh này, cô nói "Xin lỗi, bà nhầm máy rồi" sau đó muốn ngắt cuộc điện thoại này, nhưng đầu giây bên kia nhanh chóng ngăn lại
"Tiểu Ân, đừng ngắt máy, mẹ biết con không muốn cùng mẹ nói chuyện, nhưng xin con hãy gặp mẹ một lần, mẹ có chuyện muốn nói cùng con, hãy cho mẹ cơ hội".
"Tiểu Ân, mẹ xin con đấy, dù sao mẹ vẫn là người đẻ ra con mà, chúng ta hãy gặp nhau được không?".
Mẫn Ân yên lặng cắn môi, một lát sau cô thở dài nhắm mắt đọc địa chỉ quán cà phê gần tòa nhà Mục Thị, chưa đến nửa tiếng sau Lệ Mạn đã tới nơi. Mục Ứng Thâm vẫn còn đang trong phòng họp, Mẫn Ân không dám gọi anh, thư ký bên ngoài thấy cô muốn ra ngoài thì vội vàng chạy tới hỏi xem cô cần gì. Mẫn Ân cười thân thiện nói rằng muốn tới quán cà phê gần đây gặp người quen, đừng làm phiền tới Ứng Thâm đang trong phòng họp.
Thư ký thấy phu nhân của họ vừa trẻ lại xinh đẹp, hơn nữa còn rất dịu dàng, tốt tính, còn biết lo nghĩ cho ông chủ của bọn họ, thấy cô nói rằng muốn ra ngoài, người thư ký cũng không nhiều chuyện liền dẫn cô tới thang máy tận tình bấm thang máy xuống tầng dưới cho cô.
Mẫn Ân bước vào trong quán cà phê đã thấy Lệ Mạn ngồi đó cao quý một thân đồ hiệu, nhưng trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ lại không che hết được nét tiều tụy. đôi mắt cũng hơi đỏ lên giống như vừa khóc.
Cô nâng chân nhẹ bước đến nơi, ngồi xuống nói "Lệ phu nhân, có chuyện gì thì chúng ta sẽ giải quyết chỉ trong ngày hôm nay thôi, sau hôm nay mong rằng chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau".
-------------------------------
Mục Ứng Thâm bước ra từ phòng họp liền nhanh chân muốn trở về phòng tìm bạn gái, nữ thư ký vừa rồi trông thấy anh biết là anh đang muốn tìm tiểu phu nhân liền nói
"Mục Tổng, Mẫn tiểu thư vừa mới ra ngoài không lâu rồi ạ".
Mục Ứng Thâm cau mày, đã nói là ngoan ngoãn ở trong phòng đợi anh họp xong sẽ dẫn cô đi chơi rồi sao "Cô ấy đi đâu?".
"Thưa Mục Tổng, tôi cũng không rõ, Mẫn tiểu thư nói đi gặp người quen ở quán cà phê gần đây, tôi nhìn qua thấy cô ấy cũng có vẻ khá vội".
Mục Ứng Thâm quay đầu rút điện thoại ra muốn gọi điện cho cô thì Từ Chính Nam đã gọi tới, anh biết chắc chắn bạn mình đã tìm ra thông tin của mẹ ruột Mẫn Ân.
"Ứng Thâm, mình có thông tin về mẹ ruột Tiểu Ân. Đúng như cậu nói, Lệ Mạn là vợ thứ hai của Dung Khắc, mười sáu năm trước bà ta làm ở nhà hàng lớn gặp được Dung Khắc tiếp khách, Dung Khắc nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, vợ ông ta biết được liền một mực đòi ly hôn."
"Dung Khắc níu giữ không được lại thêm thời gian đó giữa hai người xảy ra quá nhiều mâu thuẫn nên Dung Khắc đồng ý chia tay, chia cho vợ đầu nửa tài sản và ngồi nhà riêng. Đáng tiếc, sau đó bà ta vừa mới ly hôn thì không được hưởng tài sản đó mà bệnh hiểm nghèo mà chết, nhưng lại là lên cơn đột quỵ giữa đường mà tự mình đâm xe vào cây".
"Sau đó Lệ Mạn đường đường chính chính bước chân vào nhà họ Dung, nhưng năm năm sau mới sinh thêm cho nhà họ Dung đứa con trai, tuy nhiên có thông tin nói rằng đứa con này nhà họ Dung không được mạnh khỏe, cần có người thích hợp hiến tạng mới có thể sống tiếp, lại thêm hai người con đầu của Dung Gia ghét cay ghét đắng người mẹ kế này nên có thể nói bà ta tuy hưởng tiền tài phú quý của nhà họ Dung đều là nhờ dựa vào đứa con trai út mà sống ở Dung Gia, đối với hai người con lớn của vợ đầu, quả thật có chút không dễ dàng".
Mục Ứng Thâm nhắc lại "Cậu vừa nói con trai bà ta mắc bệnh, phải có người thích hợp hiến tạng?".
"Đúng vậy, nếu thông tin chính xác thì cần thận và tủy".
"Chính Nam, mình có việc gấp, nói chuyện với cậu sau" nói rồi anh tức tốc chạy đi tìm Mẫn Ân, cô nói đi gặp người quen ở quán cà phê gần Mục Thị, chắc chắn là đi gặp Lệ Mạn.
---------------------------
Mẫn Ân đã không còn kiềm chế được nữa, cô đứng bật dậy, giọng nói lạc đi không còn rõ ràng thành tiếng "Lệ phu nhân, bà biết mình đang nói gì không? Bà không thấy xấu hổ khi đứng trước mặt tôi nói chuyện này hay sao?".
"Tiểu Ân, mẹ xin con, đây thực sự là cơ hội duy nhất của Tiểu Tắc, trong người con có chảy dòng máu của mẹ giống với Tiểu Tắc chỉ cần con đồng ý cứu sống nó, mẹ sẽ nhớ ơn con cả đời".
Mẫn Ân không rõ bản thân là sợ hãi hay phẫn nộ, cô cố gắng kìm nén cơn giận dữ bộc phát trong người "Lệ phu nhân, vậy là tôi phải vào viện rạch trên người vài nhát dao lấy ra thận cùng đốt tủy sống dâng lên cứu con trai bà đúng không? Con trai bà có mạng sống, còn mạng sống của tôi không đáng nhắc đến đúng không?".
Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh làm cho Lệ Mạn có chút ngẩn người mà run lên, có thể do ở cùng Mục Ứng Thâm lâu ngày, sự lạnh nhạt của anh đối với cấp dưới và trong công việc cô cũng được lĩnh hội vài phần.
Bà ta mấp máy môi không biết phải trả lời cô thế nào, Mẫn Ân đã quay người đi "Lệ phu nhân, chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì, bà có thể liên hệ tới các bệnh viện tìm nguồn tạng phù hợp, không nhất thiết phải là tôi, chúc cho con trai bà luôn mạnh khỏe".
Lệ Mạn trông thấy Mẫn Ân sắp bước đi liền nói "Mẫn Ân, người ta đều nói công sinh thành và công dưỡng dục như nhau, mẹ có thể không có công dưỡng dục, nhưng dù sao mẹ vẫn là người sinh ra con".
Mẫn Ân như bị dội lên gáo nước lạnh, cô đứng chôn chân tại chỗ, bàn tay nắm chặt đau đớn, Lệ Mạn đằng sau lại tiếp lời
"Tiểu Ân, có thể mẹ không phải là người mẹ tốt, nhưng dù sao Tiểu Tắc vẫn là một đứa trẻ, nó đâu có tội tình gì mà phải chịu đau đớn giày vò bệnh tật chứ, chẳng lẽ con muốn một đứa trẻ chỉ mới mười một tuổi chết dần trong bệnh tật sao?".
"Tiểu Ân, mẹ không ép buộc con, con hãy suy nghĩ thật kỹ, coi như là giúp mẹ lần cuối, trả ơn sinh thành, vài ngày nữa mẹ sẽ tới tìm con".
Mẫn Ân chạy vội ra ngoài cửa quán, mỗi bước chân đều giống như bị lăng trì, nước mắt không còn kìm nén được thêm nữa mà chảy ra như dòng suối nhỏ, cô vừa chạy vừa nức nở khóc, cô muốn trở về tìm anh, anh chắc chắn sẽ ôm lấy cô, bảo vệ cô.
Mẫn Ân run rẩy khóc tới mắt mũi mờ đi, đôi chân chạy nhanh hớn về phía Mục Thị.
Anh kia rồi, ở bên kia đường, chỉ cần cô chạy sang đó thôi....Bỗng nhiên cô nghe thấy một tiếng xe rồ ga chạy tới gần, chưa kịp định thần lại. chiếc xe phanh rít lên một tiếng chói tai sau đó vang lên một tiếng đoành lớn.
Mục Ứng Thâm gần như phát điên, anh chạy tới nơi nhìn thấy cảnh Mẫn Ân bị chiếc xe máy chở hàng đâm tới, cô ngã lăn hai vòng ra đất, đầu đập xuống mặt đường.
"Ân Ân". Máu trong người anh như đông lại, mọi dây thần kinh căng lên, mọi thứ diễn ra ngay trước mặt anh, bên kia đường Mẫn Ân sau khi bị đâm nằm yên bất động. Mục Ứng Thâm không còn suy nghĩ được gì lao đến đỡ cô dậy.
"Ân Ân, tỉnh lại, mau tỉnh lại, Ân Ân, đừng làm anh sợ" chính anh cũng không biết giọng nói bây giờ của mình có bao nhiêu run rẩy.
Trán cô đã rỉ máu, vết thương trên người cũng bắt đầu thấm máu ra, Mẫn Ân lờ mờ nghe thấy tiếng anh gọi, cô cố mở đôi mắt ra nhưng chỉ có thể mờ ảo nhìn thấy anh, cảm nhận được vòng ôm của anh, đôi tay anh rắn chắc giữ cô trong lòng, Mẫn Ân am tâm hơn vài phần, cô khó nhọc mở miệng nói với anh
"Ứng Thâm ơi, em đau, đau quá" sau đó cô rơi vào cô thức mà ngất đi. Trước mắt đều chìm vào bóng đen mù mịt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com