Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.CHỊU ĐỰNG

Thùy Trang hốt hoảng, nàng đứng bật dậy. Liền bắt gặp cặp mắt sâu xa kia của cô.

-Thùy Trang, em biết rõ tôi là ai và cũng hiểu rõ tôi có thể làm được những gì. Đừng khiến tôi nổi giận, hậu quả em không gánh nổi đâu..... Về thôi! Tôi buồn ngủ rồi.

Cô đứng lên, ôm eo nàng, buộc nàng phải cùng cô rời khỏi quán bar.

Bầu không khí trong xe im lặng một cách đáng sợ, cô ngồi với phong thái thư thả, nhã nhặn, trông vô cùng mê người, xe bắt đầu lăn bánh.

*Nhà riêng của Diệp Lâm Anh:

Qua cánh cổng lớn kia, một ngôi nhà xa hoa hiện ra trước mắt Thùy Trang. Ngôi nhà mang phong cách hiện đại, được trang trí khá nhiều cây cảnh, vật dụng đều là những thứ hiện đại nhất. Nàng không nghĩ sẽ có một ngày nàng có thể tận mắt thấy được căn nhà trang trọng như thế. Ngôi nhà đẹp như vậy, to như vậy, mà có mỗi chị ta ở hay sao? Chị ta không sống cùng người nhà?

-Lặp tức ngưng cái suy nghĩ vớ vẫn đó của em.

Cô như đọc được suy nghĩ nàng, buông lời cảnh cáo, sau đó bước thẳng lên lầu, để lại nàng ngơ ngác đứng đó. Người giúp việc đứng cạnh nàng cung kính:

-Mời cô Thùy Trang theo tôi, phòng của cô ở trên lầu ạ.

*Trong phòng:

Thùy Trang ngồi trên chiếc ghế so-pha cạnh cửa sổ, nàng nhìn ra ngoài. Từ đây nàng có thể ngắm nhìn cả thành phố, những ánh đèn đa sắc màu được nàng thu gọn trong tầm mắt. Xe cộ như được thu nhỏ lại, liên tục chuyển động không ngừng phía dưới. Sự nhộn nhịp, đông đúc chốn phồn hoa đô hội. Bất giác nàng cảm thấy bất an, là vì nàng thật sự sợ con người kia sao?

- Vẫn chưa thay đồ ngủ?

Một âm thanh cất lên, kéo nàng ra khỏi suy nghĩ, quay đầu, bất ngờ:

-Đây... đây là phòng chị sao?

Diệp Lâm Anh bước ra từ phòng tắm, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần thun dài đơn giản, nhưng không vì thế mà triệt tiêu được vẻ đẹp yêu nghiệt của mình.

-Ngạc nhiên đến vậy? Tập làm quen dần với những thứ ở đây, từ hôm nay trở đi, nơi này là nhà của em, phòng này chính là phòng ngủ của chúng ta.

-Nhà tôi? Phòng chủ chúng ta? Chị đang nói sảng sao? Sao tôi lại phải ở đây? Sống cùng chị sao? Không thể nào.

Thùy Trang trả lời cô bằng giọng điệu tức giận, lời vừa nói xong, nàng liền bị Diệp Lâm Anh kéo mạnh lên giường, cô đè nàng dưới thân, một tay cô khóa đôi tay nàng trên đỉnh đầu. Ép nàng đối mặt với mình ở khoảng cách rất gần, gần đến nổi cả hai có thể nghe được hơi thở của đối phương. Tay còn lại, cô duy chuyển từ đùi dần lên eo rồi đến nơi nhấp nhô nào đó, qua lớp áo, cô có thể cảmnhận được đường cong mê người của nàng, đôi mắt cô đỏ lên, dục vọng bất đầu xâm chiếm cơ thể cô. Giọng nói khàn đục vang lên:

-Tôi sẽ biến từ không thể thành có thể.

Nói rồi, cô nhẹ nhàn hôn vào cổ nàng, đầu lưỡi lướt nhẹ qua trái tai, hơi thở cô phả vào tai làm nàng nổi hết cả da gà, da vịt, dựng cả lông tơ. Từ trước đến giờ nàng chưa từng thân mật với ai đến mức độ này, ngay cả người yêu của nàng cũng vậy. Bất quá họ chỉ nắm tay, ôm nhau là cùng. Hành động này của Diệp Lâm Anh đối với cô thật sự là vượt quá giới hạn rồi.

-Thơm như vậy, thật khiến người ta phải điên cuồng.

Diệp Lâm Anh tham lam hôn, mút cổ nàng. Chỗ cô đi qua liền để lại những dấu vết ám muội.

-Từ hôm nay, đừng để bất cứ ai chạm vào em, ngay cả....tên bạn trai kia._Diệp Lâm Anh ra lệnh.

-Buông ra! Chị biết rõ tôi đã có bạn trai, biết rõ tôi không thể cùng chị... Vậy chị... Đừng ép tôi, tôi xin chị. Tôi thật sự rất yêu anh ấy.

Nàng hiểu rõ, nàng không thể đấu lại con người này, nàng không thể làm gì cả. Chỉ biết cầu xin chị ta, xin chị ta tha cho nàng.

-Yêu sao?

Cô cười nhạt, rút đầu ra khỏi cổ nàng, đôi mắt sắc bén, đỏ lên vì dục vọng nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng.Đôi mắt cô sâu thẳm, sâu đến nỗi chẳng ai có thể đoán được người phụ nữ này như thế nào, chỉ có thể mô tả bằng hai từ nguy hiểm.

-Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Cô lại tiếp tục quá đáng hơn, kéo dây áo nàng ra, để cơ thể lõa lồ trước mặt cô. Dưới ánh đèn cô có thể thấy được làn da trắng như tuyết của nàng. Đôi ngực căng tròn, hai hạt nụ hoa được bảo vệ sau miếng dán ngực. Cô phải công nhận một điều rằng nàng quá nóng bỗng.

-Chị...chị...đừng mà. Huhu...

Nước mắt không kìm được đã rơi xuống, nàng bất lực khóc. Diệp Lâm Anh nhìn thấy những giọt nước mắt kia, thôi động tác, lòng cô hơi khó chịu, cảm thấy nặng nề. Cô đang đâu lòng sao? Không thể! Làm sao cô có thể đau lòng chứ, nực cười. Cô nhìn những giọt lệ kia, cuối cùng vẫn là không đành lòng.

Diệp Lâm Anh xoay qua một bên, nằm trên giường, đôi mắt đỏ khép hờ, kiểm soát cảm xúc, trấn tĩnh lại hơi thở. Thùy Trang thở phù, thật may mắn. Nhưng nàng vẫn sợ, vẫn nằm bất động ở đó, tim này lúc nảy như muốn bay ra ngoài rồi.

-Em mau đi thay quần áo. Tôi đợi em.

Sau một hồi điều chỉnh cảm xúc, lẫn dục vọng, Diệp Lâm Anh chợt nói, làm Thùy Trang như mở cờ trong bụng, nàng đã thoát rồi! Mà khoang đã, chị ta đợi mình? để làm gì? Thôi kệ vậy, đi thay đồ trước. Cùng lắm thì khóa cửa phòng .

Thùy Trang ngồi dậy phi thẳng vào phòng tắm, nàng mở vòi, bắt đầu tắm. Sau 50 phút vẫn chưa thấy nàng ra, Diệp Lâm Anh liền biết nàng muốn giở trò gì. Cô lên tiếng:

-Tôi biết em muốn giở trò gì, ra ngoài ngay nếu không thì đừng trách tôi.

Ôi con người này thật ghê gớm, chị ta có thể hiểu rõ mình như vậy. Như thể nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nàng lật đật mở cửa bước ra, trên người là bộ quần áo mà cô chuẩn bị sẵn. Chiếc áo sơ mi trắng, giống chiếc áo mà cô đang mặc cùng với chiếc quần short đang bị che lấp bởi sơ mi. Đôi chân thon dài hiện ra trước mắt. Cô châm chú ngắm nhìn, làm nàng cảm thấy lạnh sống lưng.

-Đến đây, tôi sấy tóc cho em.

Lời nói chứa đầy sự nuông chiều cùng bất lực từ cô, nàng lủi thủi bước đến. Diệp Lâm Anh kéo nàng ngồi vào lòng mình, tuy không muốn nhưng nàng không thể từ chối, nàng sợ nếu trái lời cô, nàng sẽ gặp rắt rối như vừa nảy chẳng hạn.

Những ngón tay cô nhẹ nhàng luồng vào tóc nàng, mùi hương trên tóc thoang thoảng, rất thơm, thơm vô cùng, trước giờ Diệp Lâm Anh chưa từng ngửi qua bao giờ, thật dễ chịu, nó khiến cô có thể giải tỏ những căng thẳng, áp lực ngoài kia.

Sau khi sấy tóc cho nàng, cô dẹp máy sấy, nằm xuống chiếc giường rộng lớn. Cô chống tay, nghiêng mình sang một bên, vỗ nhẹ từng nhịp lên khoảng trống bên cạnh. Nàng đương nhiênhiểu hành động này của cô, không tự chủ được việc làm của bản thân, nàng nằm xuống. Cô gối đầu nàng trên tay mình, nàng nghiêng người sang một bên khác, đưa tấm lưng mình về phía cô, không dám đối mặt với người phụ nữ này. Diệp Lâm Anh mỉm cười mãn nguyện, tay còn lại cô ôm lấy eo nàng, thì thầm vào tai nàng.

-Em rất giỏi.

Lời nói của cô đầy ẩn ý, một người ôm, một người được ôm, người không hiểu chuyện sẽ cho rằng họ đang rất hạnh phúc. Mắt nhắm, Diệp Lâm Anh thầm nhớ lại những chuyện vừa xảy ra tối nay, tại sao cô lại có hành động như vậy? Trước giờ cô vẫn luôn không thích gần người lạ, tại sao Thùy Trang lại có thể phá vỡ rào cản đó, có thể làm cô nổi lên dục vọng điên cuồng? Vì sao... khi thấy những giọt nước mắt kia cô lại không kìm lòng được, nó như có một thứ gì đó đập mạnh vào người làm cô đau.

Thùy Trang à, em thật giỏi khi khiến tôi phải chịu đựng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com