Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.ĐẾN ĐÂY ! TÔI CHO EM MƯỢN CƠ THỂ NÀY ĐỂ GIẢI TỎA

*Nhà riêng của Diệp Lâm Anh:

- Thùy Trang! Để tôi dìu cậu ấy lên phòng, chân cô không sao chứ? Có cần người giúp không?_Lan Ngọc nhìn chân nàng có vẻ không ổn quan tâm hỏi.

-Cảm ơn chị, Lan Ngọc. Chân tôi không sao, tôi có thể tự đi, không cần làm phiền người khác. Để tôi giúp chị đưa chị ấy lên trên._Lan Ngọc cùng Thùy Trang đưa Diệp Lâm Anh lên phòng.

Đặt cô lên chiếc giường rộng lớn, Lan Ngọc quan sát xung quanh căn phòng. Đây là lần đầu tiên Lan Ngọc bước chân vào phòng cô, bất chợt tầm nhìn Lan Ngọc rơi trúng vào khung ảnh nhỏ đặt trên tủ đầu giường. Là tấm ảnh của Thùy Trang chụp trong buổi tốt nghiệp đại học mà Diệp Lâm Anh mượn Lan Ngọc điều tra đây mà. Cậu ấy đóng khung để đầu giường luôn sao? Xem ra đây không phải là sự hứng thú nhất thời rồi.

-Tôi về đây, phiền cô đêm nay ở lại trông cậu ấy giúp tôi.

-Không phiền, Lan Ngọc chị lái xe cẩn thận._Thùy Trang mỉm cười, nếu Lan Ngọc không nói nàng vẫn sẽ làm như vậy.

Dưới nhà, ngồi trong xe Lan Ngọc nhìn lên phòng Diệp Lâm Anh hồi lâu. Cầu mong sự lựa chọn của cậu lần này là đúng. Xe Lan Ngọc bắt đầu lăn bánh...

Sau khi Lan Ngọc rời đi, Thùy Trang bước vào phòng tắm, xả vòi, nàng ngửa đầu để dòng nước liên tục phả vào gương mặt xinh đẹp kia, có lẽ nó đang cố gắng che đậy những giọt nước mắt đau lòng mà hôm nay Win đã mang đến. Hình ảnh hai người đang ân ái cứ hiện lên trong đầu, nó như muốn nhắc nhở rằng đây là minh chứng của sự phản bội. Nàng nhất định không tha thứ cho người đàn ông kia, nhất định phải khiến hắn ta hối hận.

15 phút sau, ra khỏi phòng tắm, nàng nhẹ nhàn mở cửa xuống lầu, lấy một ít nước nóng và khăn mịn.

-Em chưa về nhà hả?_Cô thấy nàng mở cửa bước vào liền hỏi.

-Chị muốn đuổi tôi về sao?

-Không, trời vẫn còn tối. Để cô gái trẻ xinh đẹp như em về một mình tôi không yên tâm.

Thùy Trang nghe đến hai từ xinh đẹp liền cười chua xót.

-Xinh đẹp? Xinh đẹp thì làm được gì.

-Thùy Trang...Cho tôi biết có phải anh ta phản bội em?_Diệp Lâm Anh đi thẳng vào vấn đề.

Với những chuyện mà Diệp Lâm Anh từng trải qua, mắt nhìn người của cô bây giờ rất tốt. Lần đầu gặp hình của Win cùng Thùy Trang trong bộ hồ sơ kia cô đã không thuận mắt, vì lúc ấy cô cho rằng mình thích bạn gái của anh ta nên mới như vậy. Về sau, lần đầu chạm mặt ở bar cô dám khẳng định người đàn ông này tồi. Có thể mọi người ở đó sẽ không nhìn ra ánh mắt ấy của Win khi nhìn cô, nhưng nó không thể qua nổi đôi mắt sắc bén của Diệp Lâm Anh. Tuy cô không hề nhìn anh nhưng cô biết anh ta có ý với mình. Nếu chuyện đơngiản như vậy mà không thể nhìn ra thì có lẽ cô đã thất bại trên thương trường từ rất lâu rồi.

-Chị cởi đồ ra, tôi lau người cho.

Thùy Trang không muốn nhắc đến chuyện đó, nàng chuyển chủ đề. Thấy nàng không có ý định nói, Diệp Lâm Anh không ép nàng.

-Từ khi nào em lại trở nên bạo như vậy?_Diệp Lâm Anh buông lời trêu chọc nàng.

-Từ lúc tôi gặp chị ấy. Thùy Trang vừa đặt thau nước nóng xuống vừa trả lời.

-À. Vậy xem ra tôi đã dạy hư em rồi. Nhưng giờ tay tôi đau không thể tự cởi em giúp tôi đi. Diệp Lâm Anh nhìn cô bằng cặp mắt gian sảo nói.

-Trông chị bây giờ rất gian sảo đấy.

-Tôi trước giờ vẫn vậy. Thế nào? Tính không chịu trách nhiệm chăm sóc tôi sao? Tôi vì ai mới thành ra bộ dạng này. Còn nữa, cùng là phụ nữ với nhau em ngại cái gì chứ?

Lời nói của cô khiến nàng không thể cãi, đúng thế vì nàng mà cô mới thành ra như vậy. Nhưng mà chị ta thật sự được xem là phụ nữ sao????

Từng cúc áo trên chiếc sơ mi được nàng tháo ra rất thuần thục. Vì Diệp Lâm Anh có thối quen không cài hai nút áo đầu, nên khi ở gần có thể nhìn thấy rãnh ngực sâu đang lắp ló bên trong lớp áo sơ mi. Mặt Thùy Trang bắt đầu đỏ lên, nàng chăm chú cởi từng nút. Thật không thể hiểu được, cơ thể nàng hiện tại đang rất nóng. Không lẽ nàng bị sốtsao? Chắc chắn là như vậy rồi.

-Mới cởi áo ngoài đã đỏ mặt như vậy, em xem bây giờ em với quả cà chua khác nhau chỗ nào?_Thấy nàng ngại, Engfa như được mùa, cô chọc nàng.

-Không có, chỉ là sốt nhẹ thôi. Bị cô nói trúng Thùy Trang phủ nhận.

-Ha ha...Ra là sốt, có cần tôi lau mình cho em không?

-Chị!!!

-Ha ha...Được rồi! Không chọc em nữa tiếp tục đi. Đến quần.

Thùy Trang nhìn cô, còn bắt nàng phải cởi quần cho nữa sao? Thật quá đáng!!

-Chân cũng bị thương. Diệp Lâm Anh thấy nàng trừng mắt, tỏ ra vô tội nói.

Quần áo bị nàng quăng xuống mặt đất chỉ còn sót lại trên người cô bộ đồ lót, trông rất quyến rũ. Làn da trắng mịn màng, cặp ngực to, căng tròn. Chiếc eo sáu múi được cô chăm chút rất tỉ mỉ. Đôi chân thon dài, mông săn chắc. Thân hình hoàn mĩ hiện ra, đẹp đến nỗi không có cụm từ nào có thể diễn tả. Những vết thương bầm tím do bị đánh càng tô thêm nét ma mị cho cơ thể kia. Nếu phải đem so ngay cả siêu mẫu cũng không bằng.

-Nước nguội hết rồi kìa. Em nghiêm túc một chút không được sao?_Diệp Lâm Anh thích dáng vẻ ngại ngùng này của nàng, giả bộ nghiêm túc nói.Chiếc khăn trắng được tay Thùy Trang điều khiên duy chuyển nhẹ nhàn trên người Diệp Lâm Anh. Cô nhìn nàng chăm chú, đôi mắt tràn đầy sự cưng chiều cùng yêu thương. Không thể kìm nổi lòng mình, Diệp Lâm Anh kéo nàng ôm vào lòng. Ôm rất chặt.

-Thùy Trang đừng cố chịu đựng. Đến đây! Tôi cho em mượn cơ thể này để giải tỏa. Em muốn làm gì có thể làm tùy thích ngay cả việc hành hạ tôi.

Giọng nói chân thành của Diệp Lâm Anh vang lên làm cho nàng một lần nữa không thể ngăn cản cảm xúc. Đôi vai rung lên từng hồi, nước mắt cứ thế tuông ra. Cảm nhận được sự rung rẫy kia. Diệp Lâm Anh nâng niu vuốt tóc nàng.

-Muốn khóc hãy khóc. Hết hôm nay rồi thôi. Về sau tôi không có sự cho phép của tôi...em không được khóc.

Nàng bật khóc lớn hơn, Diệp Lâm Anh đau lòng nhìn cô gái nhỏ trước ngực. Nếu hôm nay cô không đi theo nàng thì có lẽ cô sẽ không đến kịp, cô thật sự không dám nghĩ đến cảnh tượng sau đó.

Nước mắt dường như đã cạn, Thùy Trang ngẩn đầu nhìn Diệp Lâm Anh, bốn mắt chạm nhau. Đôi mắt của cô làm nàng cảm thấy rất ấm áp.

-Hôm nay mệt rồi, tôi sẽ nói với Lan Ngọc cho em nghỉ một ngày. Nằm xuống ngủ đi, tôi làm gối ôm cho em.

-Cảm ơn chị.

Diệp Lâm Anh kéo nàng nằm xuống bên cạnh, bắt nàng phải đối diện cô. Nắm tay nàng đặt lên eo, ý muốn nàng ôm mình ngủ.

-Chị định mặc như vậy ngủ sao? Sẽ cảm lạnh đó._Giọng nói hơi rung vì nàng vừa khóc xong.

-Em ôm tôi ấm như vậy, tạo sao tôi lại phải mặc quần áo?_Diệp Lâm Anh nhìn nàng trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com