anh còn nhớ em không ?
Đứng trước bờ vực sâu thẳm, ngay dưới là mặt biển lặng, Trần Gia Huy lặng người nhìn làn sóng xanh biếc dưới chân . Nắm tay người thương ngay bên cạnh, cả người nó run run , từng ngón tay trắng bệch bấu vào Lâm Thanh Nhã . Anh chỉ quay sang nhìn nó, nghiêng người hôn phớt lên chóp mũi rồi mỉm cười ngốc nghếch . Anh vươn tay, vòng qua cổ nó thì thầm :
- " Đừng sợ . "
Vạt áo anh tung bay trước gió lộng, mái tóc bồng bềnh bịn rịn mồ hôi lạnh bên thái dương . Hai mắt anh nhìn thẳng vào nó, tình yêu và khao khát được tự do như đốt cháy trái tim của cả hai người . Nó nhìn anh, nhìn chằm chằm, như soi xét từng đường nét có phần cứng nhắc vì nắng rát nơi cánh đồng . Nhìn tình yêu của anh và nó , của hai người không thuộc về nhau chìm nghỉm dưới mặt biển lặng .
- " Thật sự phải xa nhau ạ anh ? "
Nó bật khóc, nức nở và vô vọng . Từng giọt lệ rơi xuống như tát vào mặt anh , khiến khoé mắt anh dần hoe đỏ . Trần Gia Huy ngồi thụp xuống dưới mặt đất khô cằn, ôm đầu rấm rứt . Anh ngồi xuống cùng nó, nhẹ nhàng kéo nó vào lòng .
Lâm Thanh Nhã không nói gì, vì cổ họng anh cũng đang nghẹn lại . Trái tim anh vỡ ra từng mảnh khi nhìn người thương nỉ non , nỗi đau ập đến như làn mưa giông nặng nề . Hoàng hôn tựa vết thương đỏ rực đang rỉ máu trên đường chân trời . Tia nắng rơi vãi xuống đất loang lổ trải dài trên người anh cùng nó .
- " Anh .. "
Thanh Nhã nghẹn ngào, nhìn nó dụi dụi vào lồng ngực mình . Ánh mặt trời phản chiếu xuống làn sóng vỗ lăn tăn , nó cảm nhận được mùi mặn chát của biển , mùi nước giặt của anh và vị nước mắt của nó .
Nó ngước lên nhìn anh, nhìn đôi mắt anh ướt nhoà trong ánh chiều tà chập choạng . Nó thấy anh cúi đầu xuống, hôn lên trán nó rồi dập dìu lướt xuống đôi môi . Nó thấy bờ môi anh bật máu, vì có lẽ anh đã nín nhịn để không bật khóc từ nãy giờ . Nó cảm nhận được vị tanh tanh của máu trong miệng, nhưng Trần Gia Huy không quan tâm . Nó vồ lên ôm anh, chộp lấy bờ môi rỉ máu .
Nó hôn anh như mọi ngày, nhưng không còn sự hạnh phúc và cảm giác của mầm giống tình yêu chớm nở trong lòng . Nụ hôn của sự vĩnh cửu , cũng như lời chào tạm biệt của nó dành cho anh . Cháy bỏng như ngọn lửa nổi loạn, nhưng cũng dịu dàng tựa dòng sông lặng lẽ .
Tiếng gió gào rít bên tai nó như lời cảnh tỉnh của sự kết thúc, nó vẫn đắm chìm trong nụ hôn vĩnh biệt . Tiếng nấc nghẹn bị bóp nghẹt giữa hơi thở dồn dập , nó siết chặt lấy anh như sợ anh sẽ tuột ra khỏi tay nó . Anh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó , đáp lại cái ôm chặt bằng cử chỉ dịu dàng .
Nó lặng lẽ buông anh ra, nước mắt lăn dài bên gò má . Nó không còn khóc tức tưởi, chỉ lặng lẽ thút thít tuyệt vọng . Nó với lấy tay anh, đan từng ngón tay vào như sợ anh lạc trong làn nước lạnh lẽo . Mắt anh nhoè đi trong tiếng sóng vỗ rì rào của biển, anh mỉm cười thật tươi, nụ cười đẹp nhất nó từng thấy .
Môi nó không còn dính chặt lấy môi anh, răng lợi không còn lẫn lộn nhưng nó biết, chút máu loang lổ nơi khoé miệng sẽ là thứ gắn chặt lấy hai ta . Ánh mắt nó chạm anh, nó thấy khao khát tình yêu đích thực thật nhảm nhí của anh, thấy sự ngây thơ, hồn nhiên của tuổi thiếu niên trong đôi mắt ấy . Bỗng , mắt nó cũng mờ đi . Bởi , ta mới nói , tình yêu là thứ làm mờ con mắt . Nó ôm chặt lấy anh, để cảm nhận sự ấm áp cuối cùng trước khi thực tại khốc liệt kéo chúng nó về mặt nước lạnh lẽo .
- " Đi với em nhé . "
Nó chỉ kịp nói nốt câu ấy, trước khi chiếc lưỡi nhớp nháp của mặt biển đen kịt phía dưới nuốt đi nó và người nó yêu . Biển lạnh buốt như băng giá tồn đọng, nhưng nó không buông tay . Nó chỉ mỉm cười , nhìn anh thì thầm chữ yêu vào bên tai trái . Ánh sáng đỏ rực của hoàng hôn vỡ vụn trên những con sóng đen đặc gặm nhấm anh và nó, như tấm màn hạ kịch .
Tất cả chỉ còn lại sóng yên biển lặng, mặt trời không còn náo nhiệt mà im lìm lau vội giọt nước mắt thương xót cho cuộc tình bỡ ngỡ của hai ta .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com