Chap 2: Vòng lặp
*Ting Ting*
Vậy là chiếc đồng hồ của Mã Gia Kỳ điểm đúng 00:00 giờ ngày hôm sau, họ cũng đã di chuyển trên xe được 2 tiếng sau hơn nửa ngày ở khách sạn Royal Reed, dường như tất cả đều rơi vào một suy nghĩ vô định sau khi yên vị trên chiếc xe do Mã Gia Kỳ cầm lái.
Nhìn lên chiếc kính chiếu hậu, ánh mắt của 6 con người kia được đặt đều ở những khung cửa kính cạnh họ, bầu không gian yên tĩnh khiến người đội trưởng là anh có chút ngột ngạt.
Hy vọng tất cả có thể thân thiết với nhau nhỉ...
Anh nghĩ xong, liền cảm thấy suy nghĩ ấy thật chính xác, anh từ trước tới nay đã trải qua cả trăm nhiệm vụ, điều đó khiến Mã Gia Kỳ nhận ra rằng tình đồng đội trong mỗi cuộc chiến đều là quan trọng nhất !
" Tại sao mọi người lại nhận nhiệm vụ này ?". Bỗng dưng, Đinh Trình Hâm-người anh cả của nhóm lại quay lại cười cười rồi hỏi những người em của mình.
Đặc biệt, điều đó lại làm Mã Gia Kỳ nhướn mày ngạc nhiên, vốn dĩ anh tưởng Đinh Trình Hâm sẽ là người khó bắt chuyện nhất, nhưng anh lại đánh giá sai mất rồi...Có lẽ, cậu bạn đồng niên này sẽ có thể cùng anh gắn kết bọn họ lại đây !
" Không phải đều có chung mục đích sao ? Em nghĩ là số tiền thưởng lần này quá kinh khủng nha". Tống Á Hiên tháo chiếc kính râm, tay sờ nhẹ lên hàng chữ trên tấm thiếp đen...
Bảy triệu USD, dường như làm việc đến kiệt sức cả cuộc đời, cũng chẳng thể nào kiếm một 1/3 số tiền này !
" Thực ra em cũng nghĩ giống Á Hiên". Trương Chân Nguyên-anh chàng cùng nụ cười hiền lành nhất lên tiếng. Mọi người cũng dần dần bật cười, có lẽ, ai cũng nghĩ thế.
" Đừng cho rằng ai cũng thực dụng giống mấy người". Thanh âm trầm thấp từ anh chàng cuối dãy vang lên, đó là Lưu Diệu Văn. Vô tình, điều này khiến Tống Á Hiên tức giận.
" Em nhỏ nhất, ăn nói cho đàng hoàng".
Lưu Diệu Văn không đáp lại, tặng cho Á Hiên một cái nhìn sắc lẻm rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
" Này thằng nhóc kia !". Trần đời, Á Hiên rất ghét ai tỏ thái độ ấy với mình mà thằng nhóc con này dám...Cậu định đứng lên cho Lưu Diệu Văn một trận thì bị Hạ Tuấn Lâm bên cạnh ôm lại.
" Được rồi, được rồi, bình tĩnh". Hạ Tuấn Lâm kéo cậu ngồi xuống rồi đưa cho Á Hiên chai nước, " Dần dần chúng ta cũng sẽ thành đồng đội của nhau lâu dài mà".
" Ai thèm làm đồng đội với tên nhóc đó". Tống Á Hiên lườm Lưu Diệu Văn rồi nói khẽ với Hạ Tuấn Lâm làm cậu bạn này chỉ biết cười khổ.
" Không muốn nhưng về sau cũng sẽ phải là đồng đội thôi, mấy đứa phải tập làm quen đi". Mã Gia Kỳ đang lái xe cũng chen xuống một câu, anh lại nhìn qua gương chiếu hậu rồi khẽ cười, tuy không thân thiết hơn nhưng gọi là cũng nói chuyện được với nhau rồi !
" Các em nghỉ ngơi đi, đường còn rất dài". Đinh Trình Hâm quan tâm nhắc nhở đám nhóc của mình phía sau đang mệt mỏi nhưng vẫn cố mở mắt kia. Anh rất thích đám trẻ này, chúng mang lại cho anh cảm giác vui vẻ, giống như nơi anh từng sống.
Cả bọn phía sau nghe đại ca nói vậy cũng rũ chăn ra rồi ngủ, chiến dịch còn dài, nghỉ ngơi chút đã nào !
Đinh Trình Hâm thấy thế cũng vui vẻ theo, liếc nhìn chiếc đồng hồ vừa vặn đã là 1h30 sáng, nhận ra Mã Gia Kỳ hôm nay đã không được nghỉ ngơi nhiều do phải đi nghe dặn dò từ chỉ huy sau đó còn phải cầm lái. Đinh Trình Hâm vỗ vai Mã Gia Kỳ, nhỏ giọng.
" Hay cậu xuống chỗ tớ nghỉ một lúc đi, tớ lái xe cho, hôm nay cậu đã nghỉ được nhiều đâu". Giọng điệu ân cần của anh khiến Mã Gia Kỳ vui vẻ.
" Tớ ổn mà". Anh đáp lời Đinh Trình Hâm, đổi lại là một cái nhíu mày từ cậu bạn đồng niên.
" Cậu hôm nay ngủ được có hơn 30 phút chứ đâu, không nghỉ ngơi thêm là không có sức chỉ huy chúng tớ đâu, đỗ xe dưới cái cây kia rồi xuống để tớ lái cho". Đinh Trình Hâm quả quyết, Mã Gia Kỳ thấy thế cũng lưỡng lự một chút rồi đồng ý, anh đỗ xe rồi ngồi vị trí phó lái, Đinh Trình Hâm cũng chạy qua ghế lái, thắt dây an toàn rồi di chuyển.
Đinh Trình Hâm lấy ra một chai nước nhỏ đưa cho Mã Gia Kỳ ngồi cạnh, " Cậu uống đi này".
" Gì thế ?". Mã Gia Kỳ tròn mắt nhận lấy, nhìn trong chiếc chai nhỏ dòng nước hơi sóng sánh.
" Nước sâm ngâm, buổi tối mệt thì tớ uống để lấy sức, cậu uống rồi ngủ một lát đi".
Mã Gia Kỳ gật đầu rồi uống hết chai nước, " Cảm ơn cậu nhé, mệt thì gọi tớ dậy lái xe cho".
" Được rồi, nghỉ ngơi đi".
Mã Gia Kỳ sau ấy cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có lẽ thật sự ngày hôm nay anh rất mệt.
Đinh Trình Hâm ngồi lái xe, đôi mắt anh đảo xung quanh như truy quét gì đó. Đinh Trình Hâm có một giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy bén, anh cảm nhận được một chút gì đó không ổn. Hạ kính xe, Đinh Trình Hâm ló đầu ra ngoài rồi lấy đèn pin soi xung quanh.
Thật sự không có gì ?
Mặc dù không yên tâm, anh vẫn khởi động xe chạy tiếp.
Càng đi, Đinh Trình Hâm càng cảm thấy bất ổn. Chưa đến đoạn đường sở chỉ huy yêu cầu cơ mà ? Tại sao lại lạ vậy nhỉ ?....
Bỗng dưng ánh đèn xe của anh soi trúng một cái cây, điều đó khiến Đinh Trình Hâm ngỡ ngàng vội khựng xe lại, đây là...
Đoạn đường ban nãy cơ mà ?
* Ting Ting*
Chiếc đồng hồ kêu vang, điểm đúng 03:15 phút, chiếc biển báo bên đường vô tình loé sáng do một tia chớp...
Vô tình, biển báo đó lại là ghi là: " Con đường số 0315" , anh sững sờ, vội nhìn lên trời. Quái lạ ! Không có một biểu hiện nào của việc trời sắp mưa... Tia chớp đó ở đâu ra ?
Anh vội bật công tắc đèn trong xe," TẤT CẢ DẬY MAU".
Cả đội giật mình bật dậy nhìn quanh, thấy trời vẫn tối om liền đau khổ kêu lên.
" Anh ! Còn sớm mà gọi bọn em cái gì ?". Nhưng lại im bặt ngay lập tức vì gương mặt nghiêm nghị cùng của Đinh Trình Hâm.
" Sao thế ?". Mã Gia Kỳ đặt tay lên vai anh, lo lắng hỏi khi nhìn nét mặt của Đinh Trình Hâm.
" Mã Gia Kỳ, cậu nhìn theo ánh đèn phía trước đi".
Mã Gia Kỳ khó hiểu nhưng cũng cũng nhìn theo, anh liền ngỡ ngàng.
" Cậu không di chuyển à".
" Đây là vòng lặp, tớ đã đi 2 tiếng đồng hồ rồi nhưng điểm đến vẫn là đoạn đường này !". Đinh Trình Hâm nói, làm ai nấy vô cùng hoang mang. Anh thấy thế liền bảo mọi người yên vị rồi tiếp tục lái xe.
Đi hơn 30 phút, cái cây và biển báo đó vẫn là đích đến cuối cùng !
" Đoạn đường này là một vòng lặp, có lẽ không chỉ con đường luân hồi là một bí mật rồi". Nghiêm Hạo Tường ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mọi người.
" Mọi người, đối diện đường....". Tống Á Hiên khẽ run rẩy chỉ tay vào đoạn đường đối diện.
———————————————
Đố mng Á Hiên thấy gì ?
Tôi bỏ bê em này hơi lâu thì phải=))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com