Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

VỤ ÁN 1: KẺ MỔ BỤNG TRONG HẺM TỐI (Chap 9)

Chẳng qua là, sự kinh ngạc của bọn họ tuy rằng không hiện rõ trên mặt, nhưng sự nhạy bén như cũ của tên tiểu nhị cảm giác được không khí trong căn phòng chớp mắt liền nặng nề hơn rất nhiều.

Thông minh như hắn liền có thể đoán ra được những người này e rằng không phải chỉ đơn giản muốn tìm tên Đằng Cương bán thịt, mà là có mục đích khác.

Nhưng mà, hắn biết rằng thân phận của bản thân như thế nào, nên không dám hỏi nhiều. Trên mặt của hắn trước sau vẫn luôn treo một nụ cười, nói: "Các vị khách quan đây có còn muốn biết gì nữa không?"

"Không cần nữa." Biết được những thứ này cũng đủ rồi, Mã Gia Kỳ lắc đầu cười, sau đó liếc mắt nhìn sang Tống Á Hiên đang lặng lẽ uống trà ở bên cạnh.

Nhận được ánh mắt của Mã Gia Kỳ, Tống Á Hiên bĩu môi, lấy ra một thỏi bạc từ hầu bao treo bên người, đưa cho tên tiểu nhị trước mắt một cách đầy đau khổ: "Đây."

Tên tiểu nhị nhìn thấy thỏi bạc hai mắt ngay lập tức sáng lên.

Những người này quả nhiên là quý nhân, ra tay lại hào phóng như vậy! Nhanh chóng đưa tay ra nhận lấy thỏi bạc trên tay Tống Á Hiên.

Sau khi nhận được hai thỏi bạc, tên tiểu nhị ngàn vạn lần cúi đầu cảm tạ, hơn nữa còn vô cùng tỉ mỉ mà đóng cửa phòng lại giúp họ.

Lúc đó, hai mắt Tống Á Hiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào....thỏi bạc trong tay tên tiểu nhị, cảnh tượng đó có thể được gọi là trên khuôn mặt xinh đẹp chứa đầy sự luyến tiếc và đau lòng không thôi. Mãi đến khi cửa đóng lại, vẫn là một mặt tiu nghỉu nhìn cánh cửa dần dần đóng lại.

Cứ như vậy, những người bên cạnh xem đến không nhịn được cười.

Trương Chân Nguyên không nhịn được cười nói: "Tống huynh nếu như ta nhớ không nhầm, người là ông chủ đứng sau của tửu lầu Huyên Nhã, sao lại tiếc chút tiền này vậy?" Tống Á Hiên người này thứ không thiếu nhất chắc phải là tiền chứ nhỉ?

Tống Á Hiên quay lại nhìn Trương Chân Nguyên, lắc đầu nói: "Thần y không biết đó thôi, tiền cái thứ này là không chê nhiều được, huống hồ..." Nói rồi, trong ánh mắt hiện lên vài phần hờn tủi, quay đầu nhìn sang Mã Gia Kỳ.

"Vương gia, mỗi tháng tiền tiến cống của ngài cũng không ít mà nhỉ..." Còn muốn hắn trả tiền...

Mã Gia Kỳ vẻ mặt bất lực nhìn hắn: "Được được, tháng sau bên biên giới mang đồ sang tiến cống, đến lúc đó đệ đến phủ ta tùy ý lựa chọn."

Tống Á Hiên thu lại vẻ mặt u ám, thích thú ve vẩy chiếc quạt gấp trong tay, mặt mày rạng rỡ nói: "Ây da, như vậy thì ngại biết bao nhiêu, Vương gia muốn tiền, còn muốn bao nhiêu, bao nhiêu bổn công tử đây cũng đưa hết!"

Mỗi năm bên biên giới đều sẽ tiến cống, nhiều thì là các loại kỳ trân dị bảo khác nhau, những bảo bối hiếm khi nhìn thấy một lần, Mã Gia Kỳ thân là đệ đệ duy nhất của đương kim thánh thượng, những bảo vật được ban thưởng kì thực không hề ít.

Đến lúc đó hắn đi qua...nhất định phải lựa chọn cho thật kĩ! Nghĩ đến việc này, đôi mắt của Tống Á Hiên sáng lên rõ ràng, giống như lúc này bản thân hắn đang ở Vương phủ, trước mặt chất đầy những bảo bối khác nhau.

Thái độ này thay đổi rồi, những người xung quanh nhìn mà khóe miệng khẽ giật, Mã Gia Kỳ lại là một mặt bất lực.

Cái tên mê tiền này.

"Khụ khụ, vậy thì tiếp sau đây," Hạ Tuấn Lâm đột nhiên ho hai tiếng, kéo sự chú ý của mọi người về lại trên án tử, "Chúng ta đi tìm Vương Thực, hay là Đằng Cương?"

"Hay là..." Lưu Diệu Văn mắt sáng lên: "Chúng ta trực tiếp bắt bọn họ lại, sau đó đánh bọn họ một trận, ta không tin..."

Lời còn chưa nói xong, Lưu Diệu Văn liền cảm thấy phía sau gáy của bản thân bị ai đó đánh mạnh vào một cái, vừa quay đầu nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nghiêm Hạo Tường, và bàn tay chưa kịp hạ xuống của hắn, chớp mắt liền tức giận.

"Nghiêm Hạo Tường huynh đánh ta làm gì!"

Nghiêm Hạo tường lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngu ngốc."

"Cái gì!" Lưu Diệu Văn tức đến chút nữa là nhảy bổ ra.

"Hahahahahahaha, Nghiêm huynh nói đúng lắm!" Hạ Tuấn Lâm ngay tức khắc liền vô cùng vui vẻ, ai kêu cái tên này vừa nãy dám bảo ta ngốc? Đây gọi là cái gì, thời thế thay đổi a!

Đã! Thật sự là quá đã luôn!

Nhìn thấy Lưu Diệu Văn tức đến sắp bốc khói rồi, Đinh Trình Hâm khẽ ho một tiếng, giải thích nói: "Về hai người Vương Thực và Đằng Cương, chúng ta chỉ là nghi ngờ, lúc này không hề có một chứng cứ xác định nào chứng minh bất cứ ai trong bọn họ là hung thủ, làm sao có thể tùy tiện bắt người?"

Mã Gia Kỳ bổ sung: "Huống hồ chúng ta không thể nào nghiêm hình bức cung được."

Hai người dịu dàng giải thích, cơn giận của Lưu Diệu Văn cũng vơi đi một nửa. Chẳng qua điều đó không có nghĩa là hắn không ghi thù, đợi sau khi án tử kết thúc nhất định phải cùng Nghiêm Hạo Tường, còn có Hạ Tuấn Lâm hai tên tiểu tử thối đó đánh một trận cho ra hồn.

Hừ hừ..

Quay đầu, hắn xoa mũi, nghẹn giọng nói: "Vậy không thể bắt người, tiếp sau đây phải làm thế nào?"

Mắt Mã Gia Kỳ chợt lóe lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói trầm xuống: "Vậy thì...phải xem tối nay rồi."

Tối nay, dựa theo thói quen của tên hung thủ, hôm nay nhất định sẽ có một kỹ nữ già bị hại. Dựa theo kế hoạch trước đó, tối nay thủ hạ của Tống Á Hiên sẽ cải trang thành một kỹ nữ già, thu hút kẻ sát nhân.

Đương nhiên, bọn người Đằng Cương cũng không thể bỏ qua, nhất định phải đi đến nhà hắn để tra thám, chẳng qua là phải lặng lẽ qua đấy, không thể đánh rắn động cỏ.

Nói đến đây, Lưu Diệu Văn giơ tay, cười hihi nói: "Chuyện theo dõi thì làm sao có thể thiếu ta được?"

Mã Gia Kỳ khẽ gật đầu, Lưu Diệu Văn với khinh công xuất sắc quả thực là sự lựa chọn tốt nhất để lẻn vào nhà Đằng Cương và Vương Thực, thế là gật đầu nói: "Được, chẳng qua là không thể để đệ đi một mình được."

Ánh mắt Lưu Diệu Văn chuyển động, nhìn một vòng những người xung quanh, bĩu môi nói: "Thật ra ta nghĩ một mình ta..."

Đinh Trình Hâm đột nhiên mở miệng: "Tiểu Trương Trương, đệ đi với đệ ấy đi."

Trương Chân Nguyên đột nhiên bị gọi tên nên có chút ngây người, sau đó gật đầu nói: "Được."

"Đợi một chút," Lưu Diệu Văn cau mày, "Không phải huynh ấy học y sao, một tên thư sinh..."

"Ai nói ta chỉ là một tên thư sinh?" Trương Chân Nguyên khẽ nhếch mày: "Khinh công của ta tuy không bằng huynh, nhưng cũng không quá yếu. Hơn nữa, huynh chớ có xem thường một y giả."

"Y độc không phân, ta có thể chữa khỏi bệnh cho huynh, đương nhiên cũng có thể độc chết huynh."

Lưu Diệu Văn cứng họng.

Khiếp, thần y bây giờ đều đáng sợ như vậy sao!

Đầu mùa hạ, mãi đến giờ Dần hai khắc (5 giờ 30 đến 7 giờ 30 chiều), sắc trời mới dần dần tối đi.

Chẳng qua, bởi vì huyết án xảy ra liên tiếp nhiều ngày trong đô thành, còn chưa đến giờ Dần, trên con đường vốn vô cùng náo nhiệt liền trở nên yên tĩnh. Bọn họ vào khoảng giờ Thân hai khắc (3 giờ 30 đến 5 giờ 30 chiều) liền thu dọn hàng quán, trở về nhà.

Đằng Cương cũng là trong khoảng giờ Thân ba khắc dọn dẹp hàng quán, đem những phần thịt chưa bán được để lại vào trong giỏ tre mà tự mình mang theo, đặt lên trên xe đẩy. Kéo chiếc xe đẩy, liền quay trở về nơi mình sinh sống.

Quẹo sang vài cái ngã quẹo, Đằng Cương đột nhiên dừng chân, quay đầu, cau chặt mày nhìn về phía sau.

Lúc này người trên đường dường như đều đã tản về cả rồi, con phố nhộn nhịp ban đầu vắng tanh không một bóng người.

Ảo giác?

Trong mắt Đằng Cương lóe qua một tia hoài nghi, sau đó tay nắm chặt tay cầm, khẽ dùng lực, liền tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, hắn quẹo vào bên trong một cái hẻm, đẩy cửa ra, đi vào trong một cái sân.

Cái sân tuy rằng không lớn lắm, nhưng cũng chất đầy những thứ đồ đạc linh tinh. Hắn dừng xe đẩy ở một góc trong sân, nhấc cái giỏ tre chứa đầy thịt lên, lại đi ra khỏi sân, đi qua cái sân ở bên cạnh.

Chỉ nhìn thấy hắn khẽ gõ cái cửa, rất nhanh, một tên nam nhân vóc dáng gầy ốm hơn nhiều so với Đằng Cương xuất hiện ngay trước cửa, hai người trò chuyện vài câu, Đằng Cương liền đi vào trong sân của tên nam nhân đó.

Chẳng qua đi vào không được bao lâu, hai người lại đi ra khỏi căn phòng, rời khỏi nơi này.

Bên trong sân lại trở nên yên tĩnh, có hai thân ảnh lặng lẽ đến gần, dừng lại ở trong sân.

Hai người này, chính là Lưu Diệu Văn và Trương Chân Nguyên.

Vừa đáp đất, Lưu Diệu Văn cau mày nhìn về phía Trương Chân Nguyên, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy nói: "Không ngờ là khinh công của Trương thần y cũng không tệ nhỉ."

Tuy rằng tốc độ không bằng hắn, nhưng lại có thể theo sát hắn không mất dấu, điều này khiến hắn khá kinh ngạc.

Huống hồ, hắn còn là cố ý tăng thêm tốc độ.

Trương Chân Nguyên ngước mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng phí lời nữa, chúng ta nhanh chóng đi vào xem thử đi." Vừa rồi bọn họ nhìn thấy người đi ra chính là Vương Thực, chứng tỏ Vương Thực và Đằng Cương không đơn giản chỉ là hàng xóm, mà chỉ cách nhau một vách tường!

Với lại vừa nãy nhìn thấy Đằng Cương đem những phần thịt chưa bán hết đến chỗ của Vương Thực bên này, thế này thì có thể thấy được rằng, quan hệ giữa hai người này không kém.

Trương Chân Nguyên nói xong, liền nhanh chóng đi đến trước căn phòng bị khóa, Lưu Diệu Văn nhún vai, nhanh chóng đi theo.

Sân của Vương Thực và sân của Đằng Cương lớn nhỏ như nhau, chẳng qua sân của Vương Thực không có lộn xộn như sân của Đằng Cương, rất là sạch sẽ, chỉ có một cái cây trụi lá được trồng ở cạnh cửa.

Đi đến trước sân, Trương Chân Nguyên phát hiện trên cửa có một ổ khoá cửa bằng đồng, khẽ cau mày, bàn tay to lớn cầm trọn cái khóa. Nội lực dồn lại trên lòng bàn tay, chưa qua được bao lâu, chỉ nghe tiếng răng rắc một cái, cái khóa bằng đồng bị hắn bóp nát rồi.

Bên cạnh, Lưu Diệu Văn nhìn thấy động tác của hắn, khẽ nhếch mép cười: "Thần y cũng sẽ có hành vi cường đạo như thế à?" Thật ra hắn là muốn nói, hắn có kĩ năng mở khóa, không ngờ rằng người này vậy mà trực tiếp bóp nát cái khóa rồi.

Thật sự là, đơn giản thô bạo.

Chẳng qua, từ đây có thể nhìn ra được, nội lực của Trương Chân Nguyên không tệ.

Trương Chân Nguyên chỉ cười không đáp, chỉ cầm cái khóa đồng đã bị bóp nát trong tay vứt sang một bên, đưa tay đẩy cửa đi vào trong.

Ngay lập tức, một mùi hôi thối khó chịu từ bên trong phòng truyền ra.

Đây là một mùi vị bao gồm nhiều mùi hỗn tạp khác nhau, Trương Chân Nguyên cau mày cẩn thân phân biệt một chút, trong số những mùi hỗn tạp này gồm có mùi của chất bẩn được bài tiết ra ngoài, mùi thức ăn sau khi thối rữa, mùi chua của mồ hôi trên cơ thể người, ngoài ra...trong này còn có pha lẫn một ít mùi máu tanh!

Nhưng mà, đối với một tên đồ tể mà nói trong nhà có mùi máu tanh là chuyện bình thường.

Trương Chân Nguyên còn có thể kiềm chế, nhưng Lưu Diệu Văn ở bên cạnh vốn là người sảng khoái có gì nói đó, vừa ngửi thấy mùi này, ngay lập tức liền bịt chặt mũi và miệng của mình .

"Ôi mẹ ơi, cái người này sống trong đống rác đấy à, làm sao mà hôi dữ vậy!"

"....Chúng ta vào trong xem thử đi."

Lưu Diệu Văn nghe thấy lời của Trương Chân Nguyên, thiếu chút nữa là giậm chân tại chỗ.

"Thối như thế này! Cái này...Trương huynh, gừng lần đó của huynh có còn không?" Lưu Diệu Văn cắn chặt răng, ở đây đi vào nhưng lại không thể đi vào, và rồi, hắn nhớ đến miếng gừng khi nghiệm thi ở Đốc Tra Ti lần trước.

Trương Chân Nguyên gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một cái túi nhỏ, vừa mở túi ra, thân thủ Lưu Diệu không thể đợi được mà ngay lập tức đưa tay vào, lấy ra một miếng gừng nhét ngay vào trong miệng.

Ngay tức khắc, vị cay của lát gừng xộc lên mũi, trực tiếp xông lên đầu não, Lưu Diệu Văn cay đến viền mắt trong phút chốc liền đỏ lên. Nhưng mà, mùi hôi thối phảng phất đầu mũi đã tan đi rất nhiều rồi.

Bên này, Trương Chân Nguyên cũng cầm lấy một lát gừng cho vào miệng, sau đó hai người bèn tiến vào bên trong căn phòng của Vương Thực.

Không ngờ rằng căn phòng của Vương Thực vô cùng ngăn nắp, vừa bước vào, là một cái bàn, bên trên có bày một bộ bình trà, còn có vài cái bát sứ. Ngoài ra còn có một vài cái ghế, mà ở bên trái là một cái rèm.

Trương Chân Nguyên đi qua vén tấm màn lên, bên trong không gian không quá lớn, nhưng lại bố trí hai cái giường, còn có tủ quần áo, có thể thấy đây là phòng cá nhân.

Nhưng

Hai người cùng lúc cau mày.

Nhìn vào ngăn nắp như vậy, vậy thì cái mùi hôi này từ đâu truyền tới?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com