VỤ ÁN 2: YÊU TINH DƯỚI ÁNH TRĂNG (Chap 19)
Một đoàn người đi ra khỏi nha môn
Lương Hàng Sinh vốn chuẩn bị cho người sắp xếp xe ngựa, nhưng nhóm người Mã Gia Kỳ lại không có dự định này, hết cách, chỉ có thể ngoan ngoãn cùng Đường Sinh Hoa đi theo phía sau lưng bảy người họ.
Nhưng mà, vào khoảnh khắc bước ra khỏi cửa Lưu Diệu Văn câu môi hỏi: "Bổ đầu trong nha môn các người đâu? Tại sao không ở đây."
Tống Á Hiên nghe thấy vậy liền nhìn hắn, y nhớ, ngày hôm đó tuy rằng y đã bị Dương Uy hãm hại dẫn đến trúng độc, thế nhưng Dương Uy lại bị thương càng nghiêm trọng hơn.
Năm người còn lại còn có Liễu tướng quân cũng đều biết chuyện Dương Uy bị Lưu Diệu Văn đánh, đồng loạt nhìn về phía Lương Hàng Sinh, muốn xem thử cái người này làm sao giải thích.
Cả người Lương Hàng Sinh cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng treo lại nụ cười: "Hắn a, tên tiểu tử này vài ngày trước lúc đi bắt tặc, bị người ta đánh trọng thương rồi, bây giờ vẫn đang dưỡng thương ở trong phủ của hạ quan.
"Ồ?" Mã Gia Kỳ khẽ nhướng mày, "Vết thương nghiêm trọng không."
Trương Chân Nguyên nén cười: "Nếu như quá nghiêm trọng, tại hạ đây biết một chút y thuật, chi bằng muộn chút nữa xong việc, thì tới xem thử một chút."
Đồng tử Lương Hàng Sinh co rút, vội vã đáp: "Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng, thật sự không nghiêm trọng, tu dưỡng vài ngày, đã khỏe hơn nhiều rồi."
Tuyệt đối không thể được! Tên tiêu tử thối đó không biết cân nhắc, tuyệt đối không thể bị lộ!
"Không nghiêm trọng sao? Vậy thì càng phải để tiểu Trương Trương đi xem thử rồi," Hạ Tuấn Lâm như cười như không, "Đi xem rồi thì vết thương mới có thể khỏi càng nhanh hơn nữa, để hắn nhanh chóng sang đây giúp đỡ."
"Cái này..." Lương Hàng Sinh cảm giác mồ hôi lạnh phía sau lưng của bản thân đều sắp rơi xuống cả rồi.
Đinh Trình Hâm thu sự hoảng loạn trong ánh mắt của hắn vào trong tầm mắt mình, ý cười nơi khóe môi càng đậm hơn: "Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, đợi chúng ta đi thăm hỏi người thân của những đứa trẻ kia xong, tiểu Trương Trương lại đến phủ Thứ Sử một chuyến đi."
Ánh mắt Trương Chân Nguyên đều là ý cười, khẽ gật đầu, đáp: "Được."
Lương Hàng Sinh:...
Căn bản là không cho hắn cơ hội để từ chối!
Sắp chết rồi sắp chết rồi!
Lưu Diệu Văn thấy kết quả mong muốn của mình đạt được rồi, trong mắt liền lóe lên vài tia trào phúng, nói với Lương Hàng Sinh: "Lương đại nhân, mau dẫn đường đi."
"Được, được..." Lương Hàng Sinh gượng cười, đi ở phía trước dẫn đường.
Lưu Diệu Văn đi ở phía sau, ánh mắt nhìn Lương Hàng Sinh ngày càng trở nên lạnh lẽo, hắn cho rằng, giấu Dương Uy đi là xong à? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Dương Uy cái tên súc sinh này, y, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nghiêm Hạo Tường đi ở phía bên cạnh hắn, thu ý lạnh trong ánh mắt kia vào mắt mình, hơn nữa, y còn mơ mơ hồ hồ nhận thấy ý hận trong đấy.
Cái này y rất quen thuộc, bởi vì, giống hệt với y. Hơn nữa, từ đủ các loại biểu hiện của hắn cũng có thể nhìn ra được, hắn cũng là ôm theo ý hận để đến đây.
Dường như phát giác được ánh nhìn của Nghiêm Hạo Tường, Lưu Diệu Văn quay đầu, đối mắt với hắn, có chút bất ngờ nói: "Nhìn ta làm gì, ta đẹp lắm à?"
Nghiêm Hạo Tường cong khóe môi, thu lại ánh nhìn, nhìn về phía trước, khẽ nói: "Ta chỉ là không ngờ đến, đệ cư nhiên cũng có thù phải báo."
Lưu Diệu Văn khẽ hừ một tiếng, thấp giọng: "Cần huynh quản." Qua một hồi lâu, y đột nhiên phản ứng trở lại, kinh ngạc nhìn hắn.
"Ông trời ơi, huynh vừa nãy là cười đấy à?"
Tuy rằng độ cong rất nhỏ, nhưng mà y vẫn có thể nhìn ra được, hơn nữa y thậm chí còn cảm giác được trên người này có vài phần khí tức người sống, không giống dáng vẻ âm u chết chóc như trước đây.
Đây là chuyện gì vậy? Bị đoạt xá rồi?
Nghiêm Hạo Tường khẽ nhướng mày: "Ta không thể cười à?"
"Không phải, chỉ là thấy sợ khủng khiếp." Lưu Diệu Văn rụt cổ.
Nghiêm Hạo Tường: ..... (Đấm em nó đi Tường, chứ nóa thiếu đánh quá)
Tiếp sau đó, hai người cũng không tiếp tục nói chuyện, Nghiêm Hạo Tường ngước mắt, ánh mắt không kiềm được mà dừng lại trên người Trương Chân Nguyên.
Tại sao lại vậy? Bởi vì bây giờ y phát hiện, bản thân không chỉ có một mình nữa rồi.
Nhóm người càng đi càng xa, mãi đến khi thân ảnh của bọn họ dần dần biến mất trên đường, một người ăn mặc như nha dịch đi ra khỏi nha môn, vội vàng rời khỏi.
Chỉ thấy tên đó chạy qua hai con đường, chưa qua được bao lâu, liền đến một phủ đệ cực lớn, chính là phủ Thứ sử của Lương Hàng Sinh.
Nha dịch đó, vội vã đi vào trong phủ Thứ sử.
"Ngươi là nói, lệnh bắt giữ bảy tên kia, trở thành lệnh tìm kiếm bọn họ rồi?"
Trong một căn phòng của trung viện phủ Thứ Sử, Huyền Minh tiên nhân cau mày, nhìn tên nha dịch vừa tới thông báo.
Nha dịch gật đầu: "Đúng thưa tiên nhân, hơn nữa còn là bảy vị đại nhân kia tìm ra điểm đáng ngờ, làm giảm hiềm nghi của bọn họ. Bây giờ đại nhân cùng với sư gia đưa bọn họ ra ngoài tra án rồi. Chỉ là...bọn họ đột nhiên nhắc dến Dương bổ đầu, nói muộn một chút sẽ đến trị bệnh cho Dương bổ đầu."
"Muốn tới trị bệnh cho Dương bổ đầu?" Huyền Minh tiên nhân khẽ nheo mắt, "Trong số bảy người bọn họ có người biết y thuật?"
Nha dịch gật đầu: "Đúng vậy."
Huyền Minh tiên nhân càng cau mày chặt hơn, hắn nghe Dương Uy nói, trong số bảy người kia cũng có người biết y thuật, thậm chí còn có thể chữa khỏi bệnh điên của Phương Phương. Hơn nữa, đồng dạng đều là bảy người...
Con ngươi mắt lóe lên, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Nhưng, Lương Hàng Sinh không hề nhận ra họ, nói rõ chắc chắn không phải cùng một người, trừ phi, trong số bảy người bọn họ có người biết dịch dung. Nhưng mà tin từ đô thành tới, không hề nói là có người biết dịch dung.
Thật sự là trùng hợp sao.
Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không thể tới gặp Dương Uy, vậy nên...
Huyền Minh tiên nhân vẫn còn đang trầm tư, tên nha dịch đợi rồi lại đợi, nhưng lại không thấy hắn nói gì. Nuốt nước bọt, xoa cổ tay, nhịn không được liền hỏi: "Tiên...tiên nhân, bạc kia..."
Nghe thấy giọng nói của hắn, Huyền Minh tiên nhân nhanh chóng bừng tỉnh, nhìn dáng vẻ mê tiền của hắn, cười, từ trong tay áo lấy một đĩnh vàng.
Nha dịch vừa nhìn thấy vàng, ánh mắt ngay lập tức sáng rực lên, nhìn chăm chăm vào thỏi vàng kia.
"Cầm lấy đi." Huyền Minh tiên nhân ném thỏi vàng cho hắn.
"Cảm ơn tiên nhân, cảm ơn tiên nhân!" nha dịch nhận lấy thỏi vàng, bỏ vào miệng khẽ cắn thử, nhìn thấy dấu răng xuất hiện bên trên, mặt mày rạng rỡ nói: "Vậy tiểu nhân xin phép cáo lui."
Huyền Minh tiên nhân gật đầu, nha dịch liền gấp rút lui ra ngoài.
Trong phòng, lại trở nên yên tĩnh.
Nụ cười trên mặt dần dần biến mất, chỉ còn lại sự âm u, nham hiểm như một con rắn, tay đặt trên bàn, ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn, một cái rồi lại một cái, phát ra âm thanh "Cộc, cộc, cộc"
Tuy rằng tất cả đều có lý do để giải thích tất cả các hành vi của bảy người này đến từ Đốc Tra Ti, nhưng hắn chung quy vẫn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Khẽ nheo mắt, đột nhiên, đứng dậy, đi ra khỏi căn phòng.
Hắn, phải đi gặp mặt bảy người họ.
Nha dịch đi ra khỏi phòng của Huyền Minh tiên nhân, nhưng lại không đi ra ngoài, mà là đi ngược ra sau hậu viện.
Đến hậu viện, cũng không dừng lại, đi xuyên qua vài cái hậu hoa viên, hắn trực tiếp đi đến nơi sâu nhất của phủ Thứ Sử.
Đi đến một con đường đầy đá cuội, rất nhanh, phía sau khu vườn bí mật có trồng đủ loại cây cỏ kia, xuất hiện một viện lạc.
Mà việc lạc này, chính là nơi mà Mã Gia Kỳ và Hạ Tuấn Lâm trước đó đã lén vào!
Đi đến một góc bên ngoài viện lạc, nha dịch đi vào trong căn phòng, còn chưa mở cửa, bên trong đã truyền đến tiếng nam nữ cười đùa. Khẽ nhướn mày, hắn vươn tay gõ cửa.
Âm thanh bên trong dừng lại đột ngột, tiếp theo đó, truyền đến giọng nói của Dương Uy.
"Vào đi."
Nha dịch lúc này mới đẩy cửa ra, nhìn thấy một màn vô cùng ướt át ở bên trong, trêu chọc nói: "Bổ đầu, ngài thật sự là biết hưởng thụ quá nhỉ."
Hơn nữa không chỉ có một nữ tử, mà là có tới tận ba nữ tử.
Vết thương của Dương Uy rất nặng, trên cơ bản thân người đều được quấn vải trắng, nhưng cho dù là như vậy, bên cạnh vẫn có ba nữ tử xinh đẹp đang đợi hầu, hơn nữa...ăn mặc rất hở hang, xác thịt trắng nõn nà đó khiến hắn nhìn một phát thì cả người nóng hết lên.
Đến cả bản thân Dương Uy, quần áo trên người cũng ít đến đáng thương.
Thật sự là một tên háo sắc, bị thương nặng như vậy rồi vẫn còn có thể hưởng lạc.
Dương Uy nằm trên giường, nhìn hắn, nhạt giọng: "Ngươi đến đây làm gì."
Nha dịch không giấu giếm, kế hết toàn bộ sự việc trong phủ nha môn cho Dương Uy.
Dương Uy nghe xong, khẽ cau mày, phất tay, ba nữ tử liền ngoan ngoãn rời đi khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, đôi chân của Dương Uy đã khỏe hẳn, hắn bước xuống giường, đi đến bên cạnh nha dịch: "Muốn tới xem bệnh cho ta?"
"Đúng vậy." Nha dịch gật đầu.
"Cái này không được," Dương Uy cau chặt mày, "Ta không thể gặp bọn họ."
Chỉ cần gặp là toang ngay, hơn nữa, cũng không thể để bọn họ phát hiện ra nơi này.
Kì lạ, tại sao bọn họ lại nhắc đến hắn?
Vậy nên...
Ánh mắt Dương Uy khẽ lóe lên, đột nhiên xoay người, muốn đi ra khỏi phòng.
Nha dịch nhanh chóng ngăn cản hắn: "Ngài muốn đi đâu? Đại nhân từng nói ngài không thể đi ra ngoài!"
"Ta nhớ, hai lão đầu đó có không ít tử sĩ." Trong mắt Dương Uy lóe qua vài tia u ám.
"Quả thật là vậy..." đột nhiên, hắn nghĩ đến gì đó, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngài là muốn ám sát bọn họ?"
Dương Uy trầm mặc, không nói chuyện.
***
"Vương gia, ngài thấy không? Căn bản là không hỏi ra được bất cứ thứ gì."
Từ lúc vừa bước ra khỏi nhà dân, Lương Hàng Sinh vẫn liên tục nói với nhóm người.
Bọn họ đi ra, đã đi qua nhà của năm sáu hộ dân có con bị mất tích rồi, câu trả lời của họ không khác mấy so với những ghi chép trên hồ sơ. Trừ một vài đứa trẻ trước đó vào lúc đi chơi ở bên ngoài không thấy nữa, sau này, đa số trẻ em đều là lén chạy ra ngoài.
Suy cho cùng đều là những đứa trẻ bảy tám tuổi, những đứa trẻ ở cái tuổi này thích nhất là được chơi.
Nhưng mà, có một điểm chung, có vài hộ gia đình từng có, từng nhìn thấy thân ảnh của đạo sĩ bên trong Huyền Minh đạo quán.
Đi ra khỏi nhà dân, nghe thấy lời của Lương Hàng Sinh, Đinh Trình Hâm cười lạnh một cái.
"Vậy thì ngươi có từng điều tra khu vực Huyền Minh đạo quán chưa?"
Lúc này, không phải là Lương Hàng Sinh trả lời, mà là bách tính tiễn họ ra cổng mở lời.
"Đại nhân a, mọi người không biết đó thôi, tiên nhân là người tuyệt đối sẽ không làm ra việc như thế này đâu."
"Phải đó Vương gia," Lương Hàng Sinh tiếp lời, cười nói, "Hạ quan có quan hệ tốt với Huyền Minh, hắn làm bất cứ việc gì, hạ quan chắc chắn đều biết rõ. Hạ quan có thể đảm bảo, hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này."
"Hờ hờ."
Lúc này, Lưu Diệu Văn truyền đến một tiếng cười giễu cợt.
Nét mặt Lương Hàng Sinh cứng đờ, nhìn sang Lưu Diệu Văn, có chút bất mãn: "Đại nhân tại sao lại cười?"
Lưu Diệu Văn xoa mũi: "Không có gì không có gì, nghĩ đến chuyện vui mà thôi, đừng để ý nhé Lương đại nhân."
"Hóa ra là như vậy." Lương Hàng Sinh gật đầu, nhưng trong lòng lại dấy lên sự cảnh giác.
Trương Chân Nguyên ôn hòa nói: "Nhưng mà, ta cảm thấy vẫn không thể hoàn toàn loại trừ hiềm nghi của Huyền Minh đạo quán, ta thấy chúng ta vẫn nên đi xem thử mới tốt."
"Ta cũng cảm thấy vậy." Đinh Trình Hâm gật đầu, sau đó nhóm người đồng loạt nhìn về Mã Gia Kỳ.
Mã Gia Kỳ gật đầu: "Ừm, Lương đại nhân, vẫn là nhờ ngươi dẫn đường."
Huyền Minh đạo quán, lần này bọn họ nhất định phải đi vào một cách quang minh chính đại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com