VỤ ÁN 2: YÊU TINH DƯỚI ÁNH TRĂNG (Chap 5)
"Đệ đến Kinh Châu làm gì?"
Tống Á Hiên nhìn hắn một cách hiếu kỳ, cứ cảm giác cái người này không có ý gì tốt.
Lưu Diệu Văn làm sao mà không nhìn ra được ẩn ý bên trong ánh mắt của Tống Á Hiên? Chẳng qua là hắn không thèm để ý, bộ dạng lười biếng mà ngáp một cái: "Huynh quản ta làm gì, dù sao thì cũng là ba ngày sau mới đi đúng không? Đến lúc đó mọi người nhớ đợi ta đó."
Nói xong, không đợi sáu người còn lại kịp phản ứng, Lưu Diệu Văn quay người mở cửa sổ bên cạnh ra, bước lên cửa sổ, một phát nhảy ra ngoài.
Sáu người đều đồng loạt kinh ngạc, nhanh chóng đi qua xem, lại nhìn thấy thân ảnh hắn đáp xuống một nơi gần đó, rồi lại nhảy vọt lên mái hiên đối diện, lặp lại vài lần như vậy, chỉ trong chớp mắt, liền biến mất ngay trong tầm nhìn của mọi người.
Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy bóng lưng Lưu Diệu Văn rời đi ánh mắt khẽ lóe lên, cái người này, làm sao lại đột nhiên muốn đi Kinh Châu?
Chẳng lẽ, hắn ở trong Tàng Thư Các đã nhìn thấy thứ gì đó?
"Cái tên này lúc nào cũng kì quặc như vậy." Tống Á Hiên cầm chặt quạt gấp trong tay, miệng không khỏi lẩm bẩm.
Bên cạnh, Đinh Trình Hâm khẽ cười: "Nếu như Lưu huynh đã muốn đi, chúng ta cũng không có lý do gì để từ chối cả." Nhưng mà, điều càng khiến y tò mò hơn là, vị Tống công tử đây rốt cuộc là làm sao kết thân được với loại người tính cách tùy tiện như vậy cơ chứ.
Vị Tống công tử này rất rõ ràng là đã làm việc cho triều đình rồi, đối với những người tính cách tùy ý ngẫu hứng như này mà nói, điều khiến họ chán ghét nhất chính là những chuyện vụn vặt trong triều. Cho dù là bây giờ quốc gia vô cùng thịnh vượng và ổn định, nhưng cũng khó tránh khỏi việc có vài con chuột nhân cơ hội gặm nhấm chút ít.
Giống như ở trên triều đường, khó tránh khỏi sẽ có những người có ý kiến tương phản dẫn đến xung đột lẫn nhau, vì vậy bất luận là ở trong thời đại yên bình như thế nào đi nữa, triều đình vĩnh viễn luôn là nơi phức tạp nhất. Loại người giống như Lưu Diệu Văn, chắc hẳn là không thích bị cuốn lẫn vào mới đúng.
Dường như phát giác được ánh mắt Đinh Trình Hâm nhìn mình có chút gì đó không đúng, Tống Á Hiên chuyển mắt nhìn sang hắn, cau mày hỏi: "Đinh huynh vì sao lại nhìn ta như vậy?"
Đinh Trình Hâm thu lại ánh mắt của mình, tùy ý cười trả lời: "Không có gì, chỉ là cảm giác Tống công tử thật sự rất đẹp."
Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng Trương Chân Nguyên còn có Hạ Tuấn Lâm đứng ở bên cạnh Đinh Trình Hâm không hẹn mà nhìn nhau.
Đinh ca làm sao có thể vì nguyên nhân này được?
Khẳng định là nhìn ra cái gì đó rồi.
Tống Á Hiên thì lại không nghĩ nhiều như vậy, nghe thấy người khác khen mình, lông mày trong chốc lát nhướng cao lên, quạt chiếc quạt gấp trong tay một cách vui vẻ, cười hehe đáp: "Đinh huynh quá khen rồi, chẳng qua là, vẻ bề ngoài của bổn công tử ta quả thật rất tuyệt, thu hút không biết bao nhiêu là thiếu nữ rồi, ha ha ha ha!"
"Đệ được rồi đấy," Mã Gia Kỳ lắc đầu cười, "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ta cũng phải về phủ có chút việc, mọi người đều giải tán cả đi."
Nói xong, nhìn sang Nghiêm Hạo Tường, lại hỏi: "Nghiêm huynh, mấy ngày này huynh..."
Mã Gia Kỳ còn chưa nói xong, Nghiêm Hạo Tường đã tiếp lấy lời: "Những ngày này ta muốn đi."
Mã Gia Kỳ gật đầu: "Được, ta biết rồi, ta sẽ nói trước với người canh giữ Các."
Trên khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Nghiêm Hạo Tường hiện lên một chút cảm kích, chắp tay đáp: "Đa tạ Vương gia."
"Không cần khách sáo." Mã Gia Kỳ vươn tay đỡ Nghiêm Hạo Tường lên.
Sau đó nhìn sang Tống Á Hiên còn có nhóm người Đinh Trình Hâm: "Vậy ta hồi phủ trước."
Tống Á Hiên lập tức nói: "Đệ đến phủ giúp huynh!"
Mã Gia Kỳ đương nhiên sẽ không từ chối, thế là cùng với Tống Á Hiên rời đi.
Những người còn lại cũng lần lượt đi ra khỏi phòng.
Trước mắt đã đến giờ cơm, Trương Chân Nguyên vốn dĩ muốn nói với Nghiêm Hạo Tường rằng có muốn cùng bọn họ dùng cơm tối không, nhưng mà còn chưa đợi y kịp nói, Nghiêm Hạo Tường đã quay người nhanh chóng rời đi, rất nhanh liền không còn thấy bóng dáng.
Trương Chân Nguyên bất lực lắc đầu: "Vị Nghiêm huynh này thật sự là một mình một ngựa, tự mình làm việc." Cũng không biết sau này khi bọn họ cùng làm việc với nhau, tương lai sẽ như thế nào đây.
Ngón tay Đinh Trình Hâm sờ vào cây sáo ngọc màu xanh biếc được treo bên eo, cười đáp: "Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, ta đói rồi đây này, chúng ta mau đi ăn tối thôi."
Vừa nhắc đến cơm tối, Trương Chân Nguyên lập tức lấy lại tinh thần, không sai, thứ mà vị thần y này yêu thích nhất, chính là ăn.
"Ây da, đệ cũng đói rồi, đi đi."
Trương Chân Nguyên cười nói vui vẻ, vừa quay lại , liền bắt gặp Hạ Tuấn Lâm đang đứng ngây ngốc ở nơi cuối hành lang, giơ tay vỗ vào vai Hạ Tuấn Lâm: "Đây là làm sao vậy, có tâm sự?"
Hạ Tuấn Lâm hoàn hồn, cũng không che giấu gì, thẳng thừng nói: "Kì lạ, đệ cảm thấy bóng lưng của Nghiêm huynh có chút quen mắt, thế nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi..."
Đinh Trình Hâm cùng Trương Chân Nguyên nhìn nhau.
Đinh Trình Hâm hạ giọng: "Có khi nào là người mà trước đây đệ từng gặp qua ở dưới đó không?"
Suy cho cùng thì những chuyện mà Hạ Tuấn Lâm làm trước đây, cũng không thể làm ầm lên được.
Hạ Tuấn Lâm lắc đầu: "Đệ không biết."
Thật sự rất kì lạ, y rõ ràng là có bản lĩnh nhìn qua một lần là không thể quên được, những người từng gặp qua đều chỉ cần một ánh mắt là có thể nhận ra ngay, nhưng y lại không thể nhớ ra bản thân đã gặp Nghiêm Hạo Tường vào lúc nào?
Vì vậy nên chắc chắn là chưa từng gặp qua, nhiều nhất cũng chỉ là y biết người này mà thôi.
Đinh Trình Hâm khẽ nheo mắt.
Xem ra, Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn hai người này, đều vô cùng thần bí, Nghiêm Hạo Tường này chẳng lẽ còn có liên quan đến quá khứ của tiểu Hạ?
Làm sao đây, hắn thật sự là càng ngày càng kì lạ rồi.
Nhưng mà, tò mò thì vẫn là tò mò thôi, vẫn là giải quyết cái bụng đói mới là quan trọng nhất.
Màn đêm ngày hôm nay lại tới sớm khác thường, còn chưa đến giờ Dậu, sắc trời đã hoàn toàn tối mù. Không chỉ như vậy, mây đen dày đặc, phía chân trời còn truyền đến tiếng sét đánh ầm ầm.
Chưa qua được bao lâu, những hạt mưa to như hạt đậu rơi ngày càng dày đặc, những người bán hàng trên phố nhanh chóng thu dọn quầy hàng của mình.
Đúng như Tống Á Hiên dự đoán, đêm này, đã có một cơn giông bão.
*****
Kinh Châu
Tiếng sấm rền vang khắp trời, từng đợt từng đợt sấm đánh sáng rực bầu trời đen, mưa to như trút nước, như muốn giội sạch mặt đất. Những giọt mưa rơi trên mái ngói, tạo thành những dòng nước, thuận theo mái ngói đổ xuống, giống hệt như những thác nước.
Trong sân, đầy những vũng nước đọng lại.
Bỗng nhiên, lại là một tia chớp xoẹt qua, chiếu sáng cả cái sân, đồng thời, cũng chiếu sáng cả một góc bên trong căn phòng.
Có thể nhìn thấy, có một thân ảnh nhỏ nhỏ đang co quắp lại trong một góc, không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt bé nhỏ trắng nõn kia, tràn ngập đầy sự sợ hãi.
Lại là một tia chớp xoẹt qua.
Lúc này, liền có thể nhìn thấy trong phòng bóng dáng của hắn.
Máu, khắp nơi đều là máu.
Không chỉ như vậy, trong không khí còn có mùi máu tanh nồng nặc, vô cùng hăng.
Cót két.
Bỗng nhiên, cánh cửa phòng bị mở ra, ngay sau đó chính là tiếng bước chân bước vào.
Tiếng bước chân từng đợt lại từng đợt, không nhanh không chậm, nhưng lại trùng trùng điệp điệp mà đánh vào trong trái tim hắn.
Nghe thấy tiếng bước chân, thân ảnh nhỏ nhỏ này lại càng rút sâu vào trong hơn, chưa được bao lâu, trong phòng đột nhiên xuất hiện ánh lửa.
Đến đây rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ, nơi này vậy mà lại là phòng bếp.
Là người đó đã châm đèn dầu, đèn dầu lúc sáng lúc tối, ánh nhìn của đứa nhỏ sau khi nhìn thấy ngọn đèn dầu trên bức tường bên cạnh, cái bóng bị phóng to ra đang dần dần tiến đến gần bản thân.
Không, không, đừng qua đây!
Rất nhanh có một cánh tay, nhanh chóng tiếp cận đứa nhỏ.
"A!"
"Ầm ầm!"
Trong phòng bếp, tiếng la hết thảm thiết hoàn toàn bị tiếng sấm lấn át.
*****
Ba ngày, chớp mắt liền tới.
Trong ba ngày này, Nghiêm Hạo Tường ngày ngày đều ở trong Tàng Thư Các, Mã Gia Kỳ thân là Vương gia, em trai duy nhất của thánh thượng, ba ngày sau lại phải rời khỏi đô thành, tự nhiên sẽ có rất nhiều việc cần xử lý.
Tống Á Hiên tất nhiên cũng phải trước khi rời đi, bàn giao tốt tất cả các công việc ở tửu lầu.
Vậy nên, trong ba ngày này những người rảnh rỗi nhất chỉ còn có Đinh Trình Hâm, Trương Chân Nguyên, Hạ Tuấn Lâm, còn có Lưu Diệu Văn cả ngày không thấy người đâu.
Đương nhiên, cũng chỉ có mỗi một mình Nghiêm Hạo Tường biết, Lưu Diệu Văn thật ra mỗi ngày đều là tới giúp y.
Chỉ là, hồ sơ thật sự quá nhiều rồi, hai người tìm kiếm liên tục ba ngày, vẫn không thể tìm thấy hồ sơ có liên quan đến vụ án năm đó.
Còn về ba người kia, vốn dĩ muốn đi dạo xung quanh bên trong đô thành, lại không ngờ được ba ngày này vẫn liên tục mưa như nước trút, căn bản không thể đi dạo ở bất cứ đâu.
Chỉ có thể mỗi ngày đều ngồi trong quán rượu của Thái Hồ thưởng thức quang cảnh Thái Hồ.
Cơn mưa này, mãi cho đến sau khi bọn họ tiến cung dùng xong yến tiệc mới ngừng lại, Đinh Trình Hâm cùng Trương Chân Nguyên oán hận a, ông trời này cũng thật sự là quá tuyệt rồi, làm sao mà cứ phải vào lúc bọn họ sắp rời đi, mới chịu ngừng mưa?
Quá đáng quá rồi!
Sau khi dùng xong cung yến, bọn họ liền phải rời khỏi đô thành, đi đến Kinh Châu tra án.
Hoàng đế cũng đặc biệt xuất cung đưa tiễn, nhìn bảy người ngay ngắn gọn gàng, mỉm cười với Lưu Diệu Văn: "Tiểu Lưu, ngươi thật sự không muốn gia nhập Đốc Tra Ti sao?"
Nhìn thấy bảy người họ đứng cùng với nhau, mỗi người đều tuấn dật bất phàm, bắt mắt làm sao, thiếu đi một người cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Hai vị đại nhân phía sau hoàng đế cũng cảm thấy như vậy.
Lưu Diệu Văn ho nhẹ một tiếng: "Được thánh thượng yêu mến, là phúc phận của ta, chỉ là, tiểu gia ta vẫn là thích những ngày tháng tự do tự tại hơn."
"Được thôi." Hoàng đế thở dài, nhìn sang đứa em của mình, vỗ vai y, "Mọi chuyện cẩn thận."
"Hoàng huynh yên tâm." Mã Gia Kỳ gật đầu.
"Được."
Sau đó, bảy người tự mình trèo lên bảy con ngựa to lớn, theo sau còn có một đội thị vệ, rời khỏi đô thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com