Sixty-four
Chiều tối hôm sau Trương Chân Nguyên và Nghiêm Hạo Tường hoàn thành công việc nhanh chóng trở về nhà cất đồ đạc rồi lên công ty.
Qua cánh cửa hai người nhìn vào, mấy vị này chắc vừa nhảy xong nhỉ? Vài người vẫn đang rũ tóc ướt kìa.
" Trương ca, Tường ca về rồi" Á Hiên thấy lên tiếng đầu tiên khi hai người vào.
"Tiểu Lam Nhi đâu rồi?" Hạo Tường
" Em ấy vừa ra ngoài, cũng không nói là đi đâu" Gia Kỳ
" Ò"
" Có mang ít quà về cho mọi người này" Trương Chân Nguyên đặt cái túi trên tay xuống
" Woa~ Tốt vậy sao?" Trình Hâm
" Là của tiền bối tặng đó" Hạo Tường "Em đi tìm bạn gái nhỏ của đây"
Hạo Tường vừa ra ngoài, sắc mặt mọi người liền thay đổi, ánh mắt nhìn theo có chút căng thẳng
" Này, mọi người sao thế, sao đột nhiên nhìn căng quá vậy?" Trương Chân Nguyên bị hoang mang, Diệu Văn lên tiếng " Trương Ca... "
[.......]
----------------
Nghiêm Hạo Tường cứ đi mãi trên hành lang dài cuối cùng thấy cô và Tô tỷ đang trong phòng nghỉ, anh vui vẻ đi đến định mở cửa thì bỗng dừng tay ở tay cầm khi nghe được tiếng nói của người bên trong
" Tiểu Lam Nhi, em đúng là cao tay thật, có thể để Hạo Tường si mê em đến vậy, lại còn để cậu ta yêu em lâu như thế"
" Đương nhiên, em sao có thể yêu anh ta chứ, anh ta thật dễ dãi mà, sau mấy năm không xuất hiện ở giới giải trí lưu lượng của em giảm đi" Cô xoay người qua cửa sổ, giọng nói pha lẫn đắc ý "Lúc đó Nghiêm Hạo Tường chẳng phải là người em dễ lợi dụng nhất sao, anh ta chiều em như vậy"
" Đúng ha, Nghiêm Hạo Tường, giá trị nhân khí câu ta cao như vậy giờ cậu ta đắm chìm vào lưới tình của em, chúng ta thật quá hời"
" Giờ cảm thấy diễn xuất của em tốt thật, thú vị ghê a~"
Cạch!
Hai người giật mình quay lại nhìn ra cửa
" Những gì em vừa nói...là thật ư?" Nghiêm Hạo Tường như không tin vào tai mình, cố gắng xác định lại.
Lam Nhi nhìn Hạo Tường im lặng không lâu rồi cười khẩy lên tiếng
" Ô~là Hạo Tường ca ca sao? Về mà sao không báo cho em một tiếng vậy ca ca~" Lam Nhi chớp chớp mắt, giọng nũng nịu.
" Triệu Lam Nhi, em nói đi!" Hạo Tường lớn tiếng.
Lam Nhi lập tức bỏ đi dáng vẻ vừa này, nghịch nghịch móng tay, giọng nói lười biếng" Nếu anh đã nghe thấy hết rồi thì chính là như vậy đấy"
Nghiêm Hạo Tường tay nắm chặt lại, giọng nói tăng thêm phần lạnh lẽo" Tiểu Lam Nhi, tôi không ngờ em lại là người như vậy, tôi yêu em sâu đậm như thế, đây là tình yêu em trao cho tôi sao?"
" Đúng vậy đấy...Nghiêm Hạo Tường, anh tỉnh táo lại mà nhìn nhận thực tế đi, tôi xinh đẹp như vậy, tôi còn trẻ như vây sao có thể trói mình, thu hẹp mình bên anh chứ. Anh nổi như vậy còn dễ lợi dụng như vậy tôi không nhắm vào anh thì nhắm vào ai đây" Lam Nhi nhướng mày
Nghiêm Hạo Tường nghe xong, cười chua xót "Haha...thì ra là vậy, em không lợi dụng những người kia chỉ vì tôi dễ dãi sao?"
" Bingo!" Lam Nhi thản nhiên vỗ tay một cái.
"Tôi thật không ngờ em là người như vậy. Lam Nhi, em biết không? Trước đây trong mắtt tôi em xinh đẹp đáng yêu, luôn quan tâm đến người khác và là con người vô cùng thật thà, khi yêu em tôi còn ngỡ tôi chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này"
Nghiêm Hạo Tường cười chua xót
"...vậy mà giờ tôi mới biết thì ra em lại mưu mô, gian xảo như vậy. Triệu Lam Nhi, em nghe đây, nếu giờ phải lựa chọn giữa em và Trần Tử Vy thì tôu thà chọn Tử Vy chứ không chọn em!"
Tôi thà chọn Trần Tử Vy chứ không chọn em...
Tô tỷ ngồi bên nghe là cũng sững sờ, không ngờ cũng có ngày cô thấy Nghiêm Hạo Tường dứt khoát nói một câu như thế.
Lời Hạo Tường vừa dứt trong bỗng chốc khiến tâm cô chết lặng, tim cô như bị bóp nghẹt lại đến khó thở, chưa bao giờ cô nghĩ...Nghiêm Hạo Tường tại sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Mà cũng phải thôi, những gì cô đã làm Nghiêm Hạo Tường tức giận như vậy cũng phải thôi.
Trái tim Nghiêm Hạo Tường trong lúc ấy cũng đau lắm, nó như bị hàng ngàn con dao đâm vào vậy, thì ra từ trước đến giờ cô chỉ là lợi dụng, là trêu đùa tình cảm anh, còn anh thì sao? Tim anh đã hoàn toàn trao cho cô rồi...nhưng cuối cùng cô đã làm gì đây? Chính cô lại là người bóp nát nó, những điều anh không muốn nghĩ đến vậy mà lại phát ra từ chính miệng cô gái anh yêu, tại sao lại như vậy?!
" Tôi cuối cùng đã nhìn ra bộ mặt thật em rồi vậy thì từ giờ chúng ta chỉ là thành viên trong nhóm với nhau, không hơn không kém, tôi và em tiwf đây chia tay, chúng ta từ giờ là người dưng" Nghiêm Hạo Tường lạnh nhạt đáo lại
" Được thôi, đây chính là câu nói tôi muốn nghe nhất từ anh đấy, Hạo Tường ca ca~"
Nghiêm Hạo Tường sắp mất kiểm soát rồi, anh không muốn nhìn thấy cô nữa, cô trong mắt anh bây giờ đã là một con người khác rồi, Nghiêm Hạo Tường thẳng thừng quay người bỏ đi, sự tức giận hiện rõ qua tiếng đóng cửa.
Lam Nhi vẫn đứng đó giữ nguyên tư thế cao ngạo ban nãy...nhưng nó cũng đã hoàn toàn sụp đổ khi Đinh Trình Hâm và Tống Á Hiên sau đó chạy vào
" Tiểu Lam Nhi!"
Chân cô như không còn sức ngã khụy xuống, Lam Nhi cười nhạt
" Tô tỷ, Đinh ca, Hiên ca...có phải em rất lợi hại không? Diễn xuất của em thật tốt đúng không?"
"......."
" Em đã để anh ấy nói những lời đó, em đã kết thúc nó rồi, haha"
"......."
Nước mắt cô rơi xuống như thác đổ cùng với nụ cười cô cố nặn ra khiến ba người nhìn Lam Nhi mà trong lòng xót xa đến thấu tâm can.
Đinh Trình Hâm ôm cô, để đầu cô dựa vào lòng mình nhỏ giọng, nói:
" Em không cần nhịn nữa, ở đây chỉ có anh chị của em, cứ khóc đi"
Đinh Trình Hâm nói xong cảm xúc cô như được giải phóng, cô khóc nức nở lên như đã nhịn rất lâu.
Tường, em xin lỗi, xin lỗi anh nhiều lắm...
------- Vài phút trước -------
"Chút nữa chị chỉ cần tiếp lời em tự nhiên là được"
" Được...Tiểu Lam Nhi, em ổn chứ?"
Cô không nói gì chỉ cười nhạt một cái
" Cái đó không còn quan trọng nữa, em còn không quan tâm chọ nói đến làm gì"
Tô tỷ nhăn mày thở dài, sao em tôi lại phải dằn vặt bản thân thế này. Tô tỷ ngó ngó đầu ra ngoài
"Tường đến rồi"
" Bắt đầu thôi"
Tô tỷ đóng cửa vào rồi ngồi trên ghế đối diện Lam Nhi và chờ Hạo Tường đi tới.
.........
" Tường Ca, tìm thấy Tiểu Lam Nhi..."
Nghiêm Hạo Tường không nói gì trực tiếp đi qua đám Mã Gia Kỳ, Trương Chân Nguyên, Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn đến chỗ loa bật nhạc
" Hôm nay em rất có hứng nhảy solo, mọi người ra ngoài được không?" Hạo Tường cười, nụ cười như muốn đánh người.
" Nghiêm Hạo Tường..." Tuấn Lâm
" Mọi người ra ngoài đi, em giờ chỉ muốn một mình"
Hạ Tuấn Lâm nhìn sang Mã Gia Kỳ, anh phát hiện ra được sự khác thường, nhanh chóng kéo ba người ra ngoài. Vừa ra ngoài tiếng nhạc bên trong đã nổi lên, nó lớn đến mức giờ kể cả 7 người có dùng cái loa âm lượng lớn nhất cũng không thể gọi được người bên trong.
Cả bốn người vội vàng chạy đi, những gì vừa xảy ra họ biết nguyên nhân, bao gồm cả thái độ của Nghiêm Hạo Tường họ cũng biết sẽ xuất hiện.
Cạch!
Cánh cửa mở toang ra kèm theo một luồng gió từ nó.
" Lưu Diệu Văn, em không thể nhẹ nhàng được à?"
" Tống Á Hiên anh không thể nhẹ tay chút sao? Cốc đau như vậy, đầu em muốn lõm luôn rồi này!"
" Hai đứa nhỏ tiếng xem nào, suốt ngày trêu nhau, để em gái chị ngủ" Tô tỷ
" Đinh ca, em ấy thật sự...rồi?" Gia Kỳ
"...Ừm...cũng vì do kích động nên cơn đau vừa tái phát "
Trương Chân Nguyên ngồi xuống trên đầu giường đưa tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt cô.
" Tội nghiệp em tôi, phải chịu như vậy" Chân Nguyên
Ông trời rốt cuộc muốn chơi gì đây? Tại sao lại để hai đứa em họ phải đau khổ thế này, tụi này mà lên trời được nhất định phải nói đạo lý với ông một trận, không nói được thì dùng vũ lực!
...Reng reng reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Gia Kỳ vội vàng nhận cuộc gọi
" Tiểu Linh"
"Mã ca, cậu ấy sao rồi?"
"Em ấy đã nói rồi, khóc mệt mà ngủ"
"......."
"Em liên hệ được rồi, bác sĩ này là một người rất được tin tưởng, 3 ngày nữa em sẽ đưa cậu ấy sang Mỹ"
" Được, cần gì cứ bảo anh. Anh sẽ sắp xếp thời gian đi cùng em"
" Vâng, vậy em cúp máy đây"
" Được, bye em"
Mã Gia Kỳ cúp máy rồi quay qua nói với mọi người
" Ngày kia Ân Linh sẽ đưa em ấy qua Mỹ, anh cũng sẽ qua đó"
" Ngày kia em không có lịch trình, em đi cùng em ấy" Tuấn Lâm
" Em cũng rảnh" Á Hiên
" Hôm đó em lại không thể đi rồi, hôm đó em có một lịch trình quan trọng, tức chết em mà" Diệu Văn
" Chúng ta không nên đi quá đông, sẽ không hay, mà Lý Tổng cũng biết việc này rồi" Trình Hâm
" Phi ca biết rồi?" Chân Nguyên
" Ừm. Vì không để fan phát hiện Phi Tổng nói thời gian tới sẽ sắp xếp lịch riêng của chúng ta nhiều hơn chút, khi nào chúng ta muốn nói thì chú ấy sẽ tiết lộ, không muốn nói thì chú ấy nhất định sẽ giữ bí mật. Chú ấy tôn trọng ý kiến của chúng ta" Trình Hâm
"Được, chuyện ở công ty vậy tạm thời đã ổn định" Tuấn Lâm
" Chúng ta ra ngoài để em ấy nghỉ ngơi đi. Tô tỷ, lúc nào em ấy tỉnh thì đưa em ấy về nhà nhé" Trình Hâm
" Chị biết rồi" Tô tỷ
Sáu người ra ngoài, giờ trong phòng chỉ còn Tô tỷ và cô
"Bé của chị, tại sao em lại chọn cách này chứ?"
"Thà đau ngắn còn hơn đau dài"
"Tiểu Lam Nhi, em tỉnh lúc nào vậy?"
" Lúc Đinh ca nói Phi ca biết chuyện" Lam Nhi chống tay ngồi dậy" Để anh ấy đau bây giờ rồi qua một khoảng thời gian anh ấy sẽ quen thôi, nếu em không nói gì, không làm gì anh ấy sẽ hoang mang, lúc đó để Hạo Tường điều tra chẳng phải sẽ khó xử sao?"
"Mọi người đều cổ vũ, động viên để em lạc quan, vui vẻ nhưng sống chết không phải em quyết định, nếu thật sự không qua khỏi...mọi người cũng đừng buồn nha"
"Ngốc tử, em im đi, toàn nói lời xằng bậy" Tô tỷ
" Là hiển nhiên mà chị...Thật ra điều em hối tiếc và cảm thấy mất mát nhất cũng khiến em buồn nhất chính là sẽ phải rời xa sân khấu, nơi luôn khiến em được tự do, được làm bản thân bùng nổ, được hưởng thụ đam mê của mình...còn được cùng mọi người cố gắng...thật sự không nỡ đi chút nào a~" Lam Nhi nhìn lên trần nhà, thở dài.
"Không được nói thế, em còn quay lại mà"
Lam Nhi nhìn Tô tỷ mỉm cười rồi dang tay ôm " Tô tỷ, em cảm ơn chị nhiều lắm, vì em mà chị vất vả rồi"
" Con bé này, đừng nói lời đó, chị không muốn nghe đâu, xa lạ lắm"
" Được, vậy em sẽ không nói"
______________
*Đã đeo đồ bảo hộ*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com