Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Biệt phủ Mã gia

Đi một lúc cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng một tứ hợp viện lớn ở bên sườn ngọn núi bên cạnh núi Bách Hồ.

"Tứ hợp viện trên núi sao?" Tống Á Hiên lẩm bẩm, giàu đến mức nào cơ chứ.

Trên đường đến đây, Đinh Trình Hâm để ý có không ít dơi đang treo mình dưới những tán cây. Chúng lẩn vào bóng chiều tà, chỉ để lộ ra con mắt đỏ như máu theo dõi từng bước chân của bọn họ.

"Đến rồi!" Tiếng Mã Gia Kỳ vang lên.

Đinh Trình Hâm liếc mắt nhìn đến chiếc cổng được làm từ gỗ đàn hương, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng toả ra từ bên trong. Trên đầu còn treo một tấm biển chữ nhật được khắc hai chữ Mã gia, như một sự đánh dấu chủ quyền.

Theo chân Mã Gia Kỳ đi vào bên trong, ba người Đinh Trình Hâm không khỏi suýt soa trước khung cảnh sáng loáng mùi tiền trước mặt. Trong vườn có một hồ cá koi lớn, con nào con nấy to khủng bố, nhìn qua là biết sống sung sướng nhường nào, những đường hành lang dài quanh co dẫn đến các toà lầu to lớn. Nội tâm Đinh Trình Hâm thầm buồn bực, sao mấy tên này lắm tiền vậy, phú nhị đại sao? Lại không quên khóc thầm cho cái nghèo đã làm hạn chế trí tưởng tượng của anh.

"Trong nhà có chút bừa bộn, mong mọi người bỏ qua nhé!"

"Được mời đến làm khách là vinh dự lắm rồi, chúng tôi không dám chê trách gì đâu!"

"Mã ca!" Chu Chí Hâm chạy đến, phát hiện ra còn có thêm mấy người mới.

"Á cậu....là cái người hôm đó!" Hạ Tuấn Lâm nhìn mái đầu đỏ rực như lửa trước mặt, kí ức không ngừng ùa về.

"Là cái tên mà cứ dính lì ở tiệm chúng ta với Tô Tân Hạo lúc chúng ta đi vắng đấy hả?" Đinh Trình Hâm nhếch mày.

"Haha....lại gặp nhau rồi! Tôi là Chu Chí Hâm"

"Em họ của tôi!" Mã Gia Kỳ bên cạnh âm thầm bổ sung.

"Àaaa" Tống Á Hiên ngâm một tiếng thật dài.

"Tôi có chút việc, xin phép mọi người đi trước nha." Chu Chí Hâm nói rồi lách mình qua đoàn người đi về phía khác.

Mắt thấy cũng sắp đến giờ, Mã Gia Kỳ dẫn bọn họ đến phòng khách rồi đi đến nhà bếp làm cơm, theo đó là Đinh Trình Hâm nhất quyết muốn giúp với lí do đã được ăn nhờ ở đậu thì phải biết góp sức làm việc. Hắn cũng không từ chối nổi nên để anh đi với mình. Còn hai người Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm thì kì kèo mãi cũng kêu được Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn dẫn đi tham quan xung quanh.

Trời trở tối, những chiếc đèn lồng trong sân bắt đầu sáng lên, làm khung cảnh càng trở lên xinh đẹp hơn bao giờ hết.

"Wa, Hiên nhi nhòm đồng loại của cậu kìa! Béo núc ních tròn vo trông mắc cười quá trời. Hahaha!" Hạ Tuấn Lâm cười nắc nẻ trước thân hình quá cỡ của mấy chú cá trong hồ nước.

"Sao cậu lại body shaming nó? Bộ không dễ thương sao?" Nghiêm Hạo Tường đứng bên cạnh làu bàu.

Hạ Tuấn Lâm nghe thế cũng không tiện cười nữa, đành nín nhịn trả lời:

"Dễ thương dễ thương. Bộ tôi có nói nó không dễ thương sao?"

Bốn người lại đi dạo vòng quanh biệt viện mấy vòng nữa, lại khiến cho Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm mở mang tầm mắt thêm nhiều lần về độ giàu có này.

"Ở đây có nhà to quá trời, sao các anh vẫn phải lặn lội đến T thị sinh sống làm gì cho cực khổ vậy?" Tống Á Hiên thắc mắc.

"Ờmm...mở rộng thị trường ấy mà!"

"Với lại đây là nhà riêng của Mã ca, lâu lâu bọn tôi mới về đây một lần coi như để nghỉ dưỡng thôi!"

Trò chuyện một lúc thì trời bắt đầu đổ mưa, cả bọn đành phải trở vào nhà, cũng vừa lúc Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm nấu xong bữa tối.

"Chu Chí Hâm đâu? Gọi cậu ấy đến ăn cơm đi!"

"Kệ nó đi, lúc nó bận việc không thích bị người khác làm phiền. Chúng ta cứ ăn trước, khi nào đói nó sẽ biết tự mò xuống ăn thôi!" Lưu Diệu Văn vừa nói vừa xếp bát đũa xuống bàn.

Nghe vậy bọn họ cũng không nói gì thêm nữa, yên tĩnh ngồi xuống bắt đầu bữa cơm.

Cơn mưa mùa xuân vỗn dĩ đến nhanh cũng đi nhanh, nhưng xui rủi thế nào trận mưa này mãi vẫn chưa dứt, thậm chí còn có xu hướng to hơn. Đinh Trình Hâm còn có thể nhìn thấy phía xa xa loé lên từng hồi sấm chớp.

"Cơn mưa lớn như vậy e rằng không thể tạnh ngay lập tức đâu! Chi bằng tối nay ba người cứ ở lại đây đi, sáng sớm mai trở về cũng chưa muộn!" Mã Gia Kỳ mở lời.

"Như vậy, có phiền các anh quá không?" Đinh Trình Hâm nói.

"Phiền gì chứ, đều là bạn bè với nhau cả mà!"

À thì ra bây giờ bọn họ cũng được tính là bạn bè rồi à!

Đinh Trình Hâm định nói thêm vài lời nhưng đều bị Mã Gì Kỳ ngăn cản, thôi thì chủ nhà đã có lòng rồi thì mình cũng có dạ, ở lại đây một tối vậy!

Ăn cơm xong, Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm liền tranh phần rửa bát. Đinh Trình Hâm thấy vậy cũng không ngăn cản làm gì, quyết định ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm, đi theo đó chính là chủ nhân của toà biệt viện này.

Đinh Trình Hâm đi vòng vòng dọc theo dãy hành lang ngắm vườn cây đẫm trong màn mưa lớn, gió thổi khiến mấy chiếc đèn lồng cũng lắc lư theo từng đợt, tiếng mưa rơi rả rích lại làm tăng thêm phần thơ mộng, làm anh nhớ lại khoảng thời gian khi bé dạo chơi trên núi Bách Hồ.

"Trình Hâm có thích nơi này không?" Tiếng Mã Gia Kỳ vang lên làm anh hơi giật mình, thoát khỏi dòng hồi tưởng.

"Thích chứ!" Đinh Trình Hâm dứt khoát trả lời.

"Thích là được rồi!"

Đinh Trình Hâm hơi hỏi chấm nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, tiếp tục dạo bước trên hành lang, để rồi đôi mắt anh va phải một cái cây ở trong sân. Thân cây đứng sừng sững giữa màn mưa nặng hạt, dưới ánh sáng vàng ấm áp của đèn lồng từng chiếc lá vàng va chạm với nhau kêu lên mấy tiếng vô cùng hấp dẫn.

"Đó....đó là vàng thật sao!!"

Mã Gia Kỳ nhìn theo hướng Đinh Trình Hâm chỉ, khẽ cười:

"À, cái cây đó trước bị Lưu Diệu Văn chăm cho rụng hết lá. Trông nó trống vắng quá nên tôi treo tạm mấy lá vàng lên cho đỡ trống trải ấy mà!"

Đinh Trình Hâm cạn lời, chỉ biết bật ngón cái cho Mã Gia Kỳ, khó khăn thốt ra lời khen ngợi. Trong lòng lại đem tư bản là phỉ nhổ mấy trăm lần. Người có tiền thật là biết chơi quá đi mà, huhu.

Đinh Trình Hâm đi vào vòng quanh biệt viện, được Mã Gia Kỳ giới thiệu cho không ít thứ thú vị, làm anh tăng thêm hiểu biết về cách tiêu tiền của người giàu. Bọn họ quay trở lại phòng khách, nơi bốn con người kia đang tụ tập làm gì đó.

"Đinh ca, lại đây xem nè!" Tống Á Hiên vẫy vẫy cánh tay nhỏ kêu gọi Đinh Trình Hâm đến nhập bọn.

Đinh Trình Hâm thắc mắc, theo tiếng gọi của Tống Á Hiên đi đến xem bọn trẻ đang làm gì. Tưởng có gì thú vị lắm, hoá ra là đang chơi trò chơi sao!

Tại biệt phủ Đinh gia, đôi mắt Tô Tân Hạo lại bất chợt sáng lên một lần nữa, từng hình ảnh lướt qua não cậu làm cậu đứng hình vài giây. Chuyện này tất nhiên không thể lọt khỏi mắt Hồ mẫu đang ngồi đối diện, bà không nói gì chỉ im lặng chờ Tô Tân Hạo hồi thần lại.

"Con lại vừa nhìn thấy!"

"Ta biết! Có vẻ năng lực của con đang dần dần mạnh lên đấy!"

"Thật vậy ạ!" Tô Tân Hạo vui mừng.

"Năng lực tiên tri của Tô gia, nếu con biết sử dụng tốt sức mạnh của mình, con sẽ trở thành một hồ ly vô cùng mạnh mẽ đấy!"

"Nhưng hãy nhớ, có những việc chỉ nên giữ cho một mình mình biết, đừng để lộ sức mạnh của con cho những người con không biết rõ. Họ sẽ biến con thành công cụ để làm việc xấu đấy!"

"Vâng ạ!"

"Ăn cơm đi!" Hồ mẫu mỉm cười. Đứa nhỏ này ngoan quá, không giống thành nhóc nhà mình chút nào, từ nhỏ đã bướng bỉnh không nghe lời rồi.

..............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com