Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Chạm trán oán linh phân thây

Một tuần trôi qua, cảnh sát vẫn không điều tra thêm được bất kì manh mối nào liên quan đến vụ án nữa. Người dân cũng dần không còn chú ý đến vụ án mạng kinh dị đã xảy ra trong con ngõ nhỏ đó nữa. Mọi thứ lại quay trở về bình thường như chưa có gì xảy ra.

Nhưng lúc tưởng chừng như đã chẳng còn gì nữa, thì mọi thứ mới thực sự chính thức bắt đầu. Trong tháng sau đó, liên tiếp xuất hiện những xác chết bị xẻ bốn, xẻ năm. Cảnh sát vẫn mãi không tìm thấy manh mối gì, một chút tiến triển cũng không có. Dân chúng bắt đầu lâm vào cảnh sống trong lo sợ, không biết ngày mai liệu người bị giết có phải mình không.

Một buổi sáng đầu tuần lạnh giá, mọi người lục tục thức dậy đi làm đi học. Cô bé Tiểu Hi 16 tuổi trở lại trường sau một thời gian nghỉ đông. Trước khi ra cửa, mẹ dặn cô phải cẩn thận khi ra đường, kẻ giết người vẫn còn đang lẩn trốn ngoài kia, thật sự khiến bà không hết lo. Tiểu Hi cười nói mẹ yên tâm, đến trường cô sẽ ngay lập tức báo cho mẹ, vả lại trường cách nhà gần như vậy, không cần quá lo lắng.

............

Tiểu Hi đi bộ đến trường, có lẽ đi hơi sớm nên trên đường rất ít người, cũng đúng thôi, ai mà nguyện ý ra đường trong thời tiết buốt giá như vậy chứ.

Sương mù có vẻ hơi dày nhỉ, Tiểu Hi dần không nhìn rõ con đường trước mặt mình. Quái lạ, hôm nay dự báo thời tiết làm gì có sương mù đâu nhỉ. Tiểu Hi mò mẫm dè dặt từng bước tiến vào trong màn sương mù, đi con đường quen thuộc đến trường nhưng sao hôm nay đường xa đến lạ. Đi nãy giờ cũng đã được 15p, đáng lẽ cô bé phải đến trường rồi chứ.

Tiểu Hi dần mất phương hướng, lạc trong màn sương mù dày đặc, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng cô gái nhỏ. Cô sợ hãi lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho người nhà, nhưng rồi phát hiện điện thoại không có sóng. Không khí lạnh lẽo xung quanh xuyên qua lớp quần áo dần nhuốm lạnh cô. Đột nhiên có một tiếng động lớn, "bộp" một tiếng, như là tiếng rơi của một thứ đồ nặng nề nào đó. Tiểu Hi run rẩy dừng lại không dám bước tiếp, bởi tiếng động đó phát ra ngay phía trước cô.

----

Đinh Trình Hâm sáng sớm lại ra khỏi tiệm chạy bộ rèn luyện sức khỏe. Như thường lệ, anh sẽ chạy vài vòng loanh quanh nhà.

Mặc bộ quần áo thể dục trắng, kéo cao cổ áo khoác rồi ra khỏi tiệm, một cơn gió lạnh thổi tới làm bạn Đinh tỉnh cả ngủ, khẽ rùng mình một cái rồi chạy đi.

Chạy được vào vòng, rất nhanh chóng, Đinh Trình Hâm phát hiện có điều không ổn. Mặc dù sáng sớm nhưng cũng đến nỗi không có một bóng người nào trên đường chứ. Với lại, hôm nay sương mù có vẻ dày đến bất thường.

Đinh Trình Hâm dừng lại, màn sương mờ ảo dâng bao phủ lấy anh, móc điện thoại ra, thông báo điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng hiện lên. Đinh Trình Hâm cất điện thoại đi thở dài, xác suất vừa ra khỏi nhà đã gặp yêu ma quỷ quái của anh hình như lại thăng hạng rồi.

Trình Hâm cũng không hoảng loạn gì. Phải tìm đường ra thôi, hai đứa kia còn ở nhà chờ mình mua đồ ăn về.

Anh khẽ bước về phía trước, tiến vào màn sương mù vô định, không thể nào biết trong đó có thứ gì nguy hiểm hay không.

Đình Trình Hâm vừa đi vừa khẽ liếc nhìn xung quanh, có vẻ anh bị cuốn vào ảo cảnh rồi. Trong làn sương mờ ảo duỗi tay ra cũng không thể thấy rõ năm ngón này, Trình Hâm vừa phát hiện trên mặt đất rải rác vài mẩu...chân tay con người thì phải.

Dần dần, càng ngày càng nhiều mấy cánh tay cẳng chân rớt trên đất, trên đó vẫn còn đọng lại vũng máu đỏ thẫm còn chưa khô. Đinh Trình Hâm khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, làn sương mờ ảo vẫn chắn mất tầm nhìn của anh. Hết cách rồi, đôi mắt Đinh Trình Hâm khẽ sáng lên, lần này thì nhìn rõ rồi. Đi được một lúc, anh liền nhìn thấy một người sống, chính xác là một cô bé. Nhìn tuổi có vẻ không lớn lắm, có lẽ đi học liền bị lạc vào đây.

"Cô bé"

Đinh Trình Hâm khẽ gọi, cô bé kia giật bắn mình, run rẩy đứng tại chỗ. Anh nhẹ nhàng tiến đến gần, gõ ngón tay vào bả vai đang run rẩy kịch liệt kia.

Tiểu Hi hết sức sợ hãi, cô bé bị lạc vào đây một lúc, tinh thần đã hoảng loạn đến cực độ rồi. Chân cũng đã không còn sức lực nữa, ngồi xụp xuống đất, khóc nức nở:

"Xin anh...xin anh tha cho tôi...."

Đinh Trình Hâm giật mình, anh còn chưa kịp làm gì mà. Lúng túng lên trước mặt cô gái, ngồi xuống :

"Bạn nhỏ, tôi...tôi còn chưa làm gì em mà"

Người trước mặt vẫn khóc không ngừng, Đinh Trình Hâm bất lực thở dài, tinh thần căng thẳng trong thời gian dẫn đến cảm xúc bị ức chế, cô bé không ngừng được nước mắt. Đinh Trình Hâm đành thả ra một chút hương xoa dịu cảm xúc của đối phương. Tiểu Hi ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, dần dần lấy lại bình tĩnh.

Lúc này cô mới dám ngước mặt lên, trước mặt cô bây giờ là một chàng trai, thật sự là...đẹp trai quá. Tiểu Hi cứ thế mà ngẩn ngơ ngắm người ta một lúc, đến khi Đinh Trình Hâm khua tay trước mặt mới làm cô tỉnh lại, sự xấu hổ làm mặt cô bé đỏ lên nhanh chóng. Con gái mới lớn mà, Đinh Trình Hâm cũng không nghĩ nhiều, nhan sắc của loài hồ ly như anh thường được tán thưởng như vậy đấy, quen rồi.

"Anh... anh hình hư là chủ quán cà phê gần đây đúng không?"

"Ừ, mà sao em lại ở đây?"

"Em đi học, rồi đột nhiên không biết tại sao...lại bị lạc vào đây"

Tiểu Hi nói xong lại chực chờ như sắp khóc, Đinh Trình Hâm vội vàng dỗ dành, trước tiên phải dẫn cô bé này ra ngoài đã rồi anh mới quay lại tìm thứ đang lẩn trốn trong màn sương kia được.

"Đừng khóc, đừng khóc. Anh đưa em ra khỏi đây"

"THật ạ?

"Ừm, đi thôi, cẩn thận một chút"

Đinh Trình Hâm dẫn Tiểu Hi rẽ sương trở ra ngoài, sau một lúc thì cuối cùng cũng quay lại con đường quen thuộc trước mắt. Tiểu Hi cuối cùng cũng thở phào một hơi, quay lại do dự nhìn phía sau:

"Anh...vậy nơi kia..."

"À, không sao đâu. Thời tiết bây giờ nó cứ thật thường như thế ấy mà, sau này ra ngoài nhớ cẩn thận né mấy chỗ như này ra nha. Đi đi kẻo muộn học bây giờ"

"Dạ, cảm ơn anh đã dẫn em ra ngoài"

"Không có gì, anh bảo này..."

"Dạ?"

Đinh Trình Hâm đột ngột đi đến trước mặt cô gái, đôi mắt hồ ly khẽ sáng lên ánh sáng đỏ, miệng khẽ nói:

"Quên hết mọi chuyện vừa xảy ra đi nhé, sáng nay em chỉ đến thẳng trường rồi về nhà thôi. Không có gặp chuyện gì hết"

"Sáng nay em chỉ đến trường rồi về nhà thôi, không gặp chuyện gì hết"

Tiểu Hi vô thức lặp lại lời nói của Đinh Trình Hâm, rồi mơ mơ hồ hồ quay đầu đi đến trường của mình. Sau khi vào lớp, cô bé nghi hoặc, cảm tưởng như mình đã quen mất thứ gì đó, nhưng không thể nhớ ra là quên gì.

....

Đinh Trình Hâm lại một lần nữa tiến vào màn sương mù vô định kia. Anh đứng yên tại chỗ, gương mặt không một gợn sóng, cất giọng:

"Ra đây đi, chờ đến bao giờ nữa"

Từ phía xa xa dần dần xuất hiện một bóng người phụ nữ, mái tóc đen dài xoã rũ rượi, ướt nhẹp. Khuôn mặt trắng bệch, từng mảnh da bong tróc, thỉnh thoảng lại có vụn da rơi xuống. Trên người mặc bộ quần áo rách rưới lấm lem vết bùn. Tay chân ngoặt nghẹo, cử động cứng nhắc như con rối vậy.

Cô ta từng bước lê gần đến phía Đinh Trình Hâm, cổ họng phát ra vào tiếng gầm gừ. Khung cảnh muốn có bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu.

"Mày, tại mày..."

Vốn dĩ nó đã dụ được con mồi rồi, chính là kẻ trước mặt này phá đám. Không thể tha thứ.

"Kẻ gây ra mấy vụ phanh thây là cô đúng không?"

"Khà...khà....thì sao chứ. Chúng nó đáng chết, chúng nó đáng chết!!!!"

Giọng thét chói tai vang lên, âm thanh sắc nhọn như đâm thẳng vào màng nhĩ khiến Đinh Trình Hâm nhăn mặt.

"Con gái của cô....cũng là nạn nhân của vụ giết người phanh thây như vậy đúng không?"

Không thấy câu trả lời, Đinh Trình Hâm lại nói tiếp:

"Hung thủ...là chồng cô đúng không?"

Đinh Trình Hâm lại tiếp tục đặt câu hỏi, người phụ nữ bắt đầu lại điên cuồng gào thét, lao đến phía Đinh Trình Hâm. Anh nhẹ nhàng né sang một bên, giọng vẫn đều đều như đang kể lại một câu chuyện nhạt nhẽo.

"Con gái của cô sinh ra bởi một lần cô lỡ ngủ với người khác, sau này liền tìm một người đàn ông để kết hôn rồi sinh đứa bé ra. Nhưng không may a~~"

"CÂM MIỆNG, MÀY CÂM MIỆNG LẠI!!!"

"Chồng của cô lại phát hiện đứa bé không phải con của anh ta, anh ta chỉ là người đổ vỏ cho người đàn ông khác thôi, từ đó anh ta liên tục đánh đập hai mẹ con cô. Mà cô, một con người nhu nhược, một người mẹ không thể bảo vệ con gái của mình, lại không thể li hôn, chỉ có thể chịu đựng qua ngày. Rồi đến một ngày..... con gái của cô bị đánh đập tàn bạo, đã không thể qua khỏi cuối cùng...Cô tận mắt nhìn cơ thể con gái mình bị người đàn ông kia chia năm xẻ bảy rồi mang đi phi tang, mình lại không thể làm gì. Người chồng vũ phu của cô sau đó cũng giết cô rồi làm y như vậy. Linh hồn chứa đầy oán hận của cô lại không thể siêu thoát, mang theo mối thù này biến thành oán linh . Cuối cùng cũng tìm thấy người chồng độc ác kia, cô cũng đã giết được hắn. Vốn dĩ cô giết hắn sau nếu an an ổn ổn rời đi, tôi cũng sẽ không để tâm làm gì, bởi vì loại người ấy sớm muộn gì cũng sẽ chết. Nhưng sau đó cô lại liên tục giết người, đúng là tự tạo nghiệp a~~"

Đinh Trình Hâm nói một lèo đến khô cả cổ, những chuyện trên đều do anh điều tra được. Anh không ngờ oán linh này có quá khứ tang thương đến vậy. Nhưng tang thương đến đâu, đều không phải là cái cớ để cô ta lạm sát người vô tội như vậy

Người phụ nữ trước mặt vặn vẹo, sáng sớm mà xung quanh lại âm u tăm tối, Đinh Trình Hâm biết mình bị lôi vào không gian của ả ta rôi. Anh vẫn nhàn nhạt, biểu tình lãnh đạm cách thứ trước mình một khoảng. Thật ra Đinh Trình Hâm có thể nhanh chóng giải quyết oán linh này, những tính xấu của hồ ly lại nổi lên, muốn chơi đùa một chút xíu.

"Cô gặp được người đàn ông như vậy có lẽ là một điều bất hạnh không đáng, nhưng cô không thể bảo vệ được con gái mình đó là lỗi của cô"

Vừa dứt lời, oán linh chận tay vặt vẹo được bao phủ bởi một làn khói đen, nộ khí ngút trời làm Đinh Trình Hâm nhíu mày. Người mẹ chính mắt nhìn thấy con gái mình bị hành hạ rồi giết chết, quả thật có thể biến thành loại lệ quỷ bậc cao như vậy. Anh không chơi nữa, hai tay chấp thành một kí tự cổ, khẽ lẩm nhẩm vài câu, một luồn ánh sáng đỏ dần bao quanh lấy thân thể anh. Từ phía sau lưng, 9 chiếc đuôi đỏ dần dần hiện ra, ngoe nguẩy trong không khí.

Đinh Trình Hâm nhảy đến chỗ oán linh, dường như nó cũng cảm thấy sự nguy hiểm liền lùi lại. Trên tay Đinh Trình Hâm dần hiện ra một thanh kiếm toàn thân màu đỏ chói, trên thân kiếm được bao trùm những kí tự cổ khắc nổi.

Một kiếm bổ xuống, oán linh khiếp sợ nhìn một vệt dài bị chém nứt trên mặt đất. Vết nứt dần dần lan rộng đến nơi oán linh đang đứng, nó càng lùi về phía sau vết nứt lại càng lan rộng ra. Người phụ nữ này gào thét dữ dội, bắt chấp lao đến chỗ Đinh Trình Hâm đứng, bàn tay đã mọc ra móng vuốt màu đen sắc nhọn, đâm thẳng đến Đinh Trình Hâm. Anh nhẹ nhàng né tranh, bàn tay cầm kiếm nhẹ nhàng lướt một đường, chặt đứt đi bàn tay của oán linh. Ả ôm tay đầy đau đớn, kiếm của Đinh Trình Hâm có thể giết được linh hồn.

Cảm thấy tinh hình không ổn, oán linh toan bỏ chạy, Đinh Trình Hâm sớm đã nhìn thấy ý đồ của ả. Anh cắm thanh kiếm thẳng xuống đất, lại khẽ lẩm bẩm vài câu. Một hố đen từ trong không trung xuất hiện, từ trong hố đen một chiếc xích câu hồn khẽ bay ra, móc lấy cổ oán linh đang toan chạy trốn. Nó muốn giãy giụa, nhưng xích câu hồn lại càng siết chặt hơn, từ trong hố đen hai người một đen một trắng bước ra, bắt lấy linh hồn người phụ nữ đang gào thét đem cho quỷ sai đem về âm phủ chờ xét xử. Hắc Bạch Vô Thường tiến đến chỗ Đinh Trinh Hâm chấp tay cúi đầu hành lễ, Đinh Trình Hâm cũng cúi người đáp lại. Lúc này Hắc Vô Thường mới lên tiếng:

"Cảm tạ Đinh thiếu gia đã ra tay trợ giúp bắt oán linh lẩn trốn, công đức của ngài sẽ được ghi nhận"

"Không có gì, chỉ là tình cờ thôi"

"Đã lâu rồi ngài cùng Tống thiếu gia và Hạ thiếu gia không đến chơi, Trương đại nhân rất nhớ mọi người. Gửi lời mời có thời gian xin hãy đến chơi" Bạch Vô Thường khẽ lên tiếng, chúi chúi đằng sau Hắc Vô Thường

"Tiểu Bạch sao lại sợ ta đến vậy, mau ra đây nào"

"Không ra đâu, Đinh thiếu mỗi lần gặp đều sẽ trêu ta tới chết mất"

"Làm gì có đâu a~"

Hắc Vô Thường khẽ cười, lôi Bạch Vô Thường từ đằng sau sang bên cạnh. Đinh Trình Hâm nhìn bàn tay đang ôm rịt lấy Bạch Vô Thường liền mỉm cười đầy sâu xa.

"Đươc rồi không trêu ngươi nữa. Nhất định có thời gian sẽ đến"

"Được. Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước"

"Hai vị đi thong thả"

Bóng hình Hắc Bạch Vô Thường dẫn biến mất, Đinh Trình Hâm thu lại thanh kiếm của mình, khẽ xoay xoay cổ tay. Aizz lâu rồi không dùng đến kiếm, cầm một lúc mà nhức hết cả tay.

Sau khi oán linh bị bắt đi, làn sương xung quanh dần biến mất, anh lại được đưa về hiện thực. Nhìn thời gian trên điện thoại, Đinh Trình Hâm khẽ nhăn mày, chết rồi chết rồi, lỡ giờ mua đồ ăn sáng cho hai đưa kia rồi.

Anh vội vàng trở về nhà, vừa bước đến cửa tiệm đã ngửi thấy mùi mì thơm phức, Trên bàn đang bày ba bát mì, Hạ Tuấn Lâm từ trong bếp bê ra thêm mấy đĩa thức ăn nữa. Vừa nhìn thấy anh liền lên tiếng:

"Đinh ca về rồi, sao hôm nay lại đi lâu như vậy a~ Mau lại đây ăn sáng nào"

"Tống Á Hiên đâu, hai đứa lấy đồ ăn ở đâu vậy?

"Dì Minh cho đó, hôm nay dì ấy không mở quán tối hôm qua liền mang thức ăn sang bảo bọn mình sáng nay nấu ăn"

"Đinh ca mau lại đây ăn thôi, thức ăn nguội hết bây giờ" Tống Á Hiên vẫy tay, bày ba bộ bát đũa ra bàn.

Đinh Trình Hâm mỉm cười bước tới: "Tới đây, tới đây"

----------------------

CUT! Lại xuất hiện thêm một vị Trương đại nhân rồi nè, đoán xem ai nào.

Hế Nhô các bồ iu quý của tui nha~~~ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Soát chính tả dùm tui nhe, thén kiu very mắc.

Kiếm của Đinh lão đại trong tưởng tượng của tôi đại khái nó như này nè (Hình ảnh mang tính chất minh họa thôi nha, mọi người bỏ cái phần nhọn nhọn ở chuôi kiếm đi, bỏ thêm cái phần xanh ở lưỡi kiếm đi thì đó là kiếm của Đinh Đinh đó)

cre: pinterest

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com