Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Say - Bẫy

Ma thần vài ngày sau sẽ không đến rừng trúc ngủ cùng Minh Dạ hay nhìn cách mà y múa kiếm cho lão xem, lão bận phải chuẩn bị mọi thứ chu toàn cùng thành thân với tiểu giao long rồi. Chỉ đành để Minh Dạ một mình ở rừng trúc thôi, lão thượng cổ cũng rất nhớ y.

Minh Dạ khi không có Ma thần bên cạnh vô cùng yên tĩnh, vô cùng thoải mái khi không có ai chiếm tiện nghi, lão thượng cổ chỉ lãi nhãi rồi động tay động chân với y, dù muốn dù không y cũng không làm lão phật lòng được, y còn kế hoạch riêng chưa làm.

Minh Dạ sau khi ở rừng trúc, linh lực liền hồi phục nhanh chóng, y bắt đầu vận nội lực trong người, cố gắng truyền âm gọi Tắc Trạch một lần nữa.

" _ Tắc Trạch!

_ Ta nghe Minh Dạ?

_ Ba ngày Hoang Uyên sẽ mở Ma thần sẽ sơ xuất khi đại hôn diễn ra, lúc đó thần quân cùng Sơ Hoàng đến chi viện cho ta!

_ Được, ta và các vị thần cùng giúp sức cho thần quân! "

Minh Dạ sau đó tìm đâu ra hai ba vò rượu được cất ở đâu trong nhà trúc, liền đem ra uống, thứ rượu nhạt nhẽo này chã ngon bằng ở thần vực gì cả. Y ngồi ở cửa sổ, vừa uống vừa ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, xem xem thứ được gọi là sự giam cầm không lối thoát.  Y uống đến rượu trong vò đều cạn hết. Y dựa người vào ghế, tay chóng trán, mắt lim dim nhìn thân người mờ ảo đi tới, miệng lẩm nhẩm cái gì đó rất nhỏ phải ghé sát thì mới nghe được.

Mấy vò rượu thì nằm lăn lóc dưới sàn nhà. Ma thần không hiểu sao, nay có hứng liền xuất hiện ở rừng trúc bất chợt lúc y say, vừa bước vào cửa đã cau mày, bộ dạng khó coi như lão già mà đi về phía Minh Dạ say khướt.

_ Sơ Đại...Sơ Đại!
Minh Dạ lẩm nhẩm trong miệng vài chữ.

_ Ta đây, tiểu giao long bé nhỏ của ta!
Ma thần khụy đầu gối một bên xuống, thì thầm vào tai y.

Ma thần cư nhiên nhất bỗng y lên, đem tiểu giao long bé nhỏ thân nhiệt đã lạnh ngắt ngồi ngoài hiên vào giường nằm.

_ Vì sao bỏ mặc ta ở rừng trúc! Ta rất buồn, ngươi thật sự không cần ta nữa!
Mắt Minh Dạ thì nhắm, nhưng miệng vẫn còn rất linh hoạt mà trách móc lão thượng cổ.

Chiến thần Minh Dạ cao cao tại thượng, y cũng có lúc đáng yêu lại còn làm nũng trước Ma thần.

_ Ta mới đi có vài ngày, tiểu giao long đã nhớ rồi sao? Minh Dạ, chờ ta ba ngày, ba ngày sau ta đến đón ngươi về ma cung làm ma hậu của Sơ Đại này!
Ma thần ngồi ở mép giường, tay còn xoa xoa lòng bàn tay y cho ấm lên.

Lão kéo chăn lên cho y xong, liền không nán lại mà đi ngay, Minh Dạ thấy không còn động tĩnh gì nữa mới chầm chậm mở mắt, miệng cười nhếch lên.

_ Tạm biệt, Ma thần!
Minh Dạ buông một câu, xem như lời cuối cùng với lão thượng cổ.

" _ Ma thần yêu y đến thế sao? Minh Dạ có động lòng không nhỉ?
Đàm Đài Tẫn đứng ngoài cửa nhìn Minh Dạ. "

......

Đại hôn.

Tự Anh được lệnh đến rừng trúc giúp Minh Dạ thay y phục hỷ, chuẩn bị cho việc thành thân. Minh Dạ khoác lên người bộ y phục sáng màu, vấn tóc, đạo cốt tiên phong.

"_ Minh Dạ thật sự là tuyệt sắt, khí chất tiên nhân, Ma thần đúng là có mắt chọn người!
Đàm Đài Tẫn nhìn gương mặt y phán xét. "

_ Thần quân, mời!
Tự Anh có phần lễ độ vì y sắp làm ma hậu, cúi người xuống thấp hành lễ, mời y lên long xa bay thẳng đến ma cung ở Hoang Uyên.

Long xa đưa Minh Dạ bay trên không trung, Ma thần từ bao giờ xuất hiện bên cạnh y không một tiếng động. Minh Dạ lạnh lùng nhìn lão.

_ Không vui sao? Ta đã chuẩn bị long xa hoành tráng thế này cho ngươi đó Minh Dạ!
Ma thần cổ quái cười, nói.

_ Thích! Ta cũng đặt biệt muốn dành tặng cho ngươi một món quà đại hôn!
Minh Dạ phong thái thanh nhã nói.

_ Ồ! Hahaha! Vậy có thể nói cho ta biết trước không?
Ma thần đứng sát lại y, tay không tự chủ động eo, cái eo mềm mại nhìn là muốn sờ vào.

"_ Ma thần lại dỡ chứng nữa à? Đang ban ngày đấy?
Đàm Đài Tẫn khuôn mặt đông cứng. "

_ Sau khi đại hôn, ta nói cho lão nghe, hấp tấp gì chứ!
Minh Dạ lắc đầu.

Gần đến ma cung, Ma thần ngõ ý đưa tay ra muốn Minh Dạ nắm, y cũng nhiệt tình đặt lên, theo lão thượng cổ bay xuống dưới ma cung, rời khỏi long xa.

Đây là lần thứ hai y đặt chân đến ma cung, nhưng cảm giác lại khác với lần trước, cảm xúc trong lòng luôn thay đổi lẫn lộn. Y đang mong chờ thứ gì, y muốn hôn lễ này, hay là muốn diệt Ma thần. 

Phong cảnh ở ma cung lúc này, nhìn vào chỉ cảm thán một câu ma mị, hoành tráng biết bao, khiến Tự Anh đứng một bên cũng phải ngưỡng mộ, ganh tị với y.

Một cặp hồng y, sánh đôi cùng nhau, tay trong tay bước vào cửa ma cung, vũ cơ bay lượn, múa hát chúc mừng ngày đại hôn của Ma quân. Náo nhiệt biết bao, nhưng sẽ không lâu nữa nơi này sẽ thành mớ hỗn độn.

Minh Dạ từng bước từng bước nặng nề tiến vào cùng Ma thần, đến giữa chánh điện thì dừng lại.

_ Cung chúc chủ thượng và phu nhân vĩnh kết đồng tâm!
Tự Anh, Kinh Diệt, Đế Miên cùng nhau quỳ rạp xuống hành lễ.

_ Đứng lên hết đi!
Ma thần phẩy tay.

Hai người họ sau đó làm lễ, cùng nhau uống rượu giao bôi, Minh Dạ được Ma thần bế cả người lên về tẫm điện, nơi mà cả hai từng mây mưa một đêm.

Ma thần không đợi nổi nữa, liền vồ lấy đôi y, hưởng thụ lại hương vị ngọt ngào ấy, lão hết cắn rồi mút lấy mật ngọt trong khoang miệng y, đôi bên đều tiếp nhận nhau. Tuyến nước bọt dường như hòa với nhau, lão thượng cổ nhiệt tình hôn y như sau này sẽ không được hôn vậy. Tiếng thở dốc của Minh Dạ phát lên liên hồi.

Ngồi trên giường, Ma thần một tay đặt sau gáy y, một tay luồng xuống eo, vừa hôn vừa kéo dây thắc ngay y phục xuống một nữa của Minh Dạ. Y chặn tay lão lại, thanh thoát nhẹ nhàng cười khi nghe tiếng có người vào.

_ Chủ thượng, trụ thần và vũ thần lại ngang nhiên xong vào ma cung rồi!
Tự Anh nói.

Ma thần quanh thân ma khí đáng sợ nhìn Minh Dạ, rồi lại nhẹ nhàng nói với y.

_ Minh Dạ, chờ ta giết hai người họ, sẽ quay về cùng ngươi!

" _ E rằng lão sẽ không có cơ hội đó nữa!
Minh Dạ nhìn lão. "

......

_ Thật náo nhiệt, không biết hai vị thần quân đến là để chúc mừng hay có ý gì khác?
Ma thần xuất hiện chớp nhoáng ở ma cung.

_ Đến diệt yêu ma, trừ hại cho tứ châu tam giới!
Tắc Trạch nói.

_ Tìm chết!
Ma thần lấy ra kiếm Trảm Thiên, kiếm đỏ như máu, uy lực tràn ngập ma cung.

Ma thần đánh với Tắc Trạch, còn đám thuộc hạ thì đánh với Sơ Hoàng. Chấn động cả ma cung khi những nguồn sức mạnh va chạm vào nhau.

Minh Dạ lúc này đã khôi phục thể trạng, mặc lên chiến giáp, tay cầm thần kích, tiết tháo khiên định, quyết đoán bay đến chi viện cho hai thần quân.

_ Minh Dạ!
Tắc Trạch và Sơ Hoàng mừng rỡ khi thấy y.

_ Sao ngươi lại mặc chiến giáp, tiểu giao long?
Ma thần ngừng đánh.

_ Dù ngươi có tốt với ta, nhưng bản tính Ma thần sẽ không thay đổi ngươi sẽ lại mở Đồng Bi Đạo, ta chỉ một lòng muốn diệt ngươi cứu chúng sinh!
Minh Dạ nhìn thẳng vào đồng tử Ma thần, trầm mặc hồi lâu nói.

_ Ngươi gạt ta thành thân, nới lỏng cảnh giác của ta, thực hiện kế hoạch diệt ta?
Ma thần giọng vừa nhẹ, điểm theo chút ma mị lạnh lẽo.

_ Minh Dạ, ta và Sơ Hoàng cầm chân đám thuộc hạ của Ma thần giúp huynh!
Tắc Trạch nói.

Minh Dạ, Ma thần xong vào đánh nhau, giống chuyện gia đình lục đục, liền lôi ra đánh đấm xem ai thắng ai bại. Minh Dạ thủ ấn biến ra chân thần của mình, Ma thần vung kiếm Trảm Thiên luồng khí tức bẩn liền đánh tan. Hiện lên sau đó là bản thể văn tôn của Minh Dạ.

Ma thần có hơi đứng hình vài giây, rồi lại nỡ nụ cười nham hiểm chưa từng thấy qua của lão già này khi nhìn bản thể còn lại của Minh Dạ.

_ Minh Dạ, ngươi còn một bản thể nữa sao? Ta thật sự muốn có cả hai ngay lúc này đấy?

"_ Lại mất nết rồi!
Đàm Đài Tẫn hai mắt đảo. "

_ Khi nào lão chết rồi hãy mơ tiếp!
Minh Dạ nói xong, văn tôn liền thủ ấn tạo ra nhiều tia quang sáng chói bay tới, phóng về phía Ma thần.

" _ Già rồi mà né đòn ghê thiệt!
Đàm Đài Tẫn một nơi bình luận. "

Nhà của Ma thần và Chiến thần chưa êm ấm, đến nơi khác Đế Miên và Sơ Hoàng lại lục đục với nhau.

_ Sơ Hoàng, bây giờ nàng nghĩ kĩ lại đi, theo ta vẫn chưa muộn mà!
Đế Miên nói.

_ Phí lời!
Sơ Hoàng nói.

_ Tên ngán đường nhà ngươi, hôm nay ta sẽ giết ngươi!
Tự Anh một bên hung hăng nói.

_ Tới đi!
Tắc Trạch cao giọng.

Cứ tiếp tục đánh vô bổ như thế này mãi, thần tủy của hai người họ sẽ bị thiêu đốt, mất khả năng chiến đấu mất.

Hai bản thể văn tôn, võ tôn cùng nhau đánh Ma thần, nhưng vẫn không áp đảo được lão, còn bị lão chiếm thế thượng phong, đánh ở cự ly gần liền động tay động chân với y.

" _ Nhân lúc ta còn chóng đỡ được, ta sẽ nhấn chìm ma cung xuống, phong ấn nó!
Tắc Trạch nói.

_ Không! Tắc Trạch, đừng mà!
Minh Dạ mắt rũ xuống.

_ Ta làm thần cả đời rồi, giây phút cuối cùng ta vẫn muốn làm chút chuyện có ích!
Tắc Trạch thần sắc không ổn.

_ Tắc Trạch, trên con đường diệt ma này, ngài đi trước một bước, ta sẽ theo ngài ngay!
Sơ Hoàng mỉm cười.

_ Sơ Hoàng, Tắc Trạch hai người dừng tay!
Minh Dạ cánh môi hơi cong cong "  

Sơ Hoàng dùng thần lực còn lại của chính mình, cả người nàng rực lửa, hiện sau lưng là phượng hoàng lửa đang tức giận mà kêu lên. Ấn khí trên trán nàng phát sáng, chặn chân Đế Miên.

Tắc Trạch bay lên tụ lại thần tủy trong tay dù thần quân có thổ huyết vẫn không dừng tay. Quyết không bất phục trước yêu ma.

_ Tắc Trạch ta, đi trước các vị một bước! Dùng thân xác của ta, mãi mãi trấn thủ Hoang Uyên này. Phong ấn!

Một lồng giam được hiện ra, tạo thành kết giới vào không được thoát không xong, đè Hoang Uyên xuống từng tầng từng lớp dưới vực sâu bên dưới, mãi mãi nhấn chìm Hoang Uyên, không thể phá vỡ. Sau đó Tắc Trạch lẫn ma cung điều tan biến tích tắc. Chỉ còn đống bụi bặm bay lên.

Minh Dạ nước mắt lại trào ra nhìn chiến hữu ra đi nhưng không thể giúp được gì.

_ Minh Dạ, Tắc Trạch chết rồi, ngươi nên quay về với ta rồi!
Ma thần từ xa nói.

Minh Dạ mắt ngấn lệ, hận lão đến độ muốn bay đến giết lão bồi cho Tắc Trạch ngay lúc này.

_ Sơ Hoàng, thần quân mau rời khỏi đây, thần tủy của cô không trụ lâu được đâu!
Minh Dạ đỡ đòn thay nàng.

_ Minh Dạ, ngươi vì vũ thần chống ta, không ai có thể rời khỏi đây, đừng phí sức lo cho người khác! Trong lúc ta còn chưa giận dữ thì qua đây đi.
Ma thần triệu hồi ma khí Nỏ Đỏ thần xuất hiện trên bầu trời tăm tối, giáng xuống cùng với con mắt khổng lồ, con mắt kết nối với Ma thần, cùng nhiều mục tiêu của ma tiễn đang nhắm vào hai người.

_ Minh Dạ, trước khi Nỏ Đỏ thần phóng ra ma tiễn, ngươi còn không qua đây?
Ma thần vừa nói vừa nhắm mục tiêu.

Hàng ngàn con mắt xuất hiện trước mặt họ, Đế Miên nhìn Sơ Hoàng đang lâm vào thế khó, liền nhăn mặt, muốn bay tới chắn cho nàng nhưng hắn cũng sợ uy lực của nó.

Thời khắc Nỏ Đỏ thần phóng ra ma tiễn, thì lần lượt hàng ngàn lồng thời gian do Sơ Hoàng ép thần tủy tạo ra chóng đỡ thay Minh Dạ, sau đó nàng chuyển hết toàn bộ nhưng thứ đó nhắm vào cơ thể yếu ớt một vũ thần như nàng, sắc mặt không biến đổi, nàng gục xuống thả mình theo gió.

Phượng hoàng gục xuống rồi, lại thêm một chiến hữu nữa của y rời đi.

_ Sơ Hoàng!
Minh Dạ gằn giọng.

Đế Miên không lường trước được việc nàng sẽ làm vậy, đôi mắt vô hồn bay đến đỡ lấy thân thể đang dần tang biến của nàng đáp xuống mặt đất.

Người hắn yêu cuối cùng cũng chỉ còn lại là vụn vỡ đang dần tan biến trước mắt.

_ Ma thần!
Minh Dạ cầm Tam Xoa kích tiến về phía trước, lướt qua Ma thần cùng hàng ngàn ma tiễn, mục tiêu của y là mắt Nỏ Đỏ thần, y một kích đánh thẳng vào phá vỡ nó, những mảnh vỡ nổ tung khiến mắt y bị chói, Ma thần cũng không ngoại lệ, sau đó ma khí của lão rơi xuống hồ Nhược Thủy sâu không đáy.

Minh Dạ chuyển hướng sang Ma thần, y nóng giận thì sức mạnh cũng tăng theo, y không cần quan tâm lão thượng cổ và y cùng từng là gì của nhau, việc trước mặt y chỉ muốn diệt lão, đền mạng cho hai chiến hữu đã gục xuống.

Trời đất rung chuyển, họ đánh đến đâu liền chấn động nơi đó, Minh Dạ như mất đi lý trí, đánh Ma thần không thương tiếc, nhưng Ma thần lại thấy lạ vì sao kiếm Trảm Thiên của mình lại không làm y bị thương tổn cơ thể.

Thần kích đột nhiên nứt vỡ khi Trảm Thiên đánh vào, trên tay y không còn thần khí như rắn mất đầu. Liền bị Ma thần túm cổ, bốp chặt y lại.

_ Dù ngươi có kháng cự, thì ngươi vẫn bị ta tóm lấy, quay về với ta đi!
Ma thần cười lạnh.

_ Ma thần, ngươi biết món quà ngày đại hôn ta muốn tặng cho ngươi là gì không?
Minh Dạ cười khẩy, nhẹ giọng.

_ Tiểu giao long, ngươi nói xem, ta đang rất hào hứng nghe?
Ma thần hỏi.

_ Thứ mà ngươi muốn, ma thai nối nghiệp ngươi, đang nằm trong bụng ta, đợi sau khi ta diệt ngươi, ta cũng sẽ tự diệt mình, chết theo ma thai này! Lão thượng cổ, ngươi thích món quà này chứ?
Minh Dạ lạnh lùng gắt gao nói.

_ Minh Dạ, ngươi dám?
Ma thần không nói nên lời, nhíu mày.

_ Tạm biệt Ma thần, khai trận!
Minh Dạ dùng toàn bộ sức lực, hai tay nắm lấy tay Ma thần, hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com