Chương 12 : Giấc mơ có thật.
Thật may là, sau khi đón được Tang Tửu về Ngọc Khuynh Cung, Minh Dạ không bị nàng cấm cửa. Lời đồn "yếu sinh lý" kia cũng đã được minh oan, không còn mấy ánh mắt nhòm ngó, cùng những điệu cười khúc khích lén lút xung quanh Thần vực nữa. Hai người họ đã trở lại trạng thái bình thường, quấn quýt, yêu thương nhau. Tất nhiên là chuyện phòng the thì vẫn đều đặn, bọn họ khá hòa hợp trong chuyện này. Minh Dạ đúng như lời hứa, cũng không dám lặp lại sự vụ đêm tân hôn thêm một lần nào nữa.
Mặc dù hiện tại Tam giới yên bình, nhưng việc tập luyện với thiên binh thiên tướng vẫn diễn ra, và những công việc thường nhật ở Thần Vực Thượng Thanh vẫn do một tay Minh Dạ xử lý. Quả thực là rất bận, nhưng Tang Tửu rất hiểu cho phu quân của mình, nên nàng chưa từng ca thán. Ngược lại còn rất vui vẻ cùng đám tiên tì trồng cây, chăm hoa, và hái quả trong vườn. Những lúc rảnh rỗi thì luyện kiếm, bắn cung. Vui hứng lên thì bay khắp nơi thăm thú đây đó. Hiển nhiên việc tu luyện cũng chiếm kha khá thời gian, nên căn bản Tang Tửu cũng không buồn chán đến mức cả ngày phải ngồi không chờ Minh Dạ.
Nhưng mà đó là chuyện của mấy tháng trước đó, chứ không phải là của hiện tại.Hiện tại Minh Dạ nhận thấy, hình như Phu nhân của hắn gần đây trở nên cực kì bám người. Mỗi sớm thức dậy nàng đều quyến luyến ôm chặt lấy hắn mà không muốn rời ra. Nhiều lúc còn hay nhõng nhẽo, nói là hắn bận việc chẳng thèm thương nàng nữa. Có những hôm hắn dù có là về sớm hay về muộn, thì nàng cũng đều phụng phịu không nghe.
Thấy vậy nên Minh Dạ đã gọi vài tiên tì hay đi chơi cùng Tang Tửu để hỏi chuyện.
-"Dạo này ta thấy Phu nhân rất kì lạ, các ngươi có thấy nàng có biểu hiện gì lạ không?"
-"Dạ bẩm, dạo này Phu nhân rất hay có thái độ buồn chán ạ."
-"Buồn chán sao?"
-"Vâng. Người ấy dạo gần đây hoa cỏ cũng không buồn chăm sóc."
-"Cũng không thấy người tập kiếm hay bắn cung nữa."
-"Còn có, táo tiên người mọi khi rất thích ăn, có lúc còn ăn được hẳn ba bốn quả. Vậy mà dạo này người không động đến. Còn cho nô tì rất nhiều nữa ạ."
-"Cả táo tiên cũng không ăn?"
-"À, còn có....."
-"Có gì?"
-"Phu nhân hay ngồi vu vơ, thở dài, rồi nói rằng Chiến thần.......người.......hết yêu Phu nhân rồi."
-"Cái gì? Nàng nói như thế à?"
-"Vâng ạ."
-"Các ngươi có biết là vì sao đột nhiên nàng lại như vậy không?"
-"Dạ chúng nô tì không biết ạ."
-"Chúng nô tì cũng chỉ mới tới Thần vực này trước Phu nhân có vài năm. Ngoài Thánh nữ Thiên Hoan thì cũng chưa từng hầu hạ nữ chủ nhân nào. Nên chuyện này quả thực rất khó ạ."
-"Ừ thôi được rồi. Các ngươi lui đi."
-"Vâng ạ."
Chuyện này quả thực rất kì lạ, Tang Tửu vốn rất hiền lành, và nàng cũng rất hiểu chuyện, không có lý gì mà lại thay đổi tâm tính đột ngột như vậy được.
Vì quá lo lắng cho thê tử của mình, Minh Dạ liền gác chuyện ở doanh trại lại, nghỉ phép vài ngày để về chăm sóc Tang Tửu. Thế nhưng lại đúng vào mấy ngày này, phu nhân bé bỏng của hắn lại ham ngủ tới quên cả chồng. Nàng ngủ li bì suốt cả ngày, khi dậy thấy hắn thì lại ôm lấy hắn mà tiếp tục say sưa.
Hai ngày đầu thì Minh Dạ còn chăm cho nàng ngủ, qua đến hết ngày thứ ba thì bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Tang Tửu đã ngủ nguyên cả một ngày không chịu ăn uống gì, khiến cho Minh Dạ vô cùng lo lắng. Hắn là Thần thì không cần ăn, nhưng nàng thì vẫn chỉ là Tiên, chuyện ăn uống không thể bỏ qua được. Nghĩ vậy Minh Dạ liền cho người chuẩn bị ít điểm tâm nhẹ, rồi đem vào phòng gọi Tang Tửu dậy ăn.
-"Tang Tửu, Tang Tửu, mau dậy nào."
Minh Dạ lay lay nhẹ thân hình mảnh mai còn đang cuộn tròn trong chăn.
-"Ưm."
-"Nào, dậy ăn chút gì đi, không được bỏ bữa."
-"Ưm, ta không ăn đâu."
-"Nàng sao thế? Cả mấy ngày nay đều ngủ ly bì cả. Có mệt ở đâu không?"
-"Ta không mệt đâu, ta chỉ buồn ngủ thôi. Chàng cho ta ngủ thêm chút nữa đi."
-"Không được ngủ nữa, mau dậy ăn chút điểm tâm đi. Ăn xong rồi ta lại cho nàng ngủ."
-"Ưm, không ăn đâu."
-"Ngoan nào."
Minh Dạ ôm Tang Tửu lên, để cho nàng dựa vào ngực mình, dịu giọng dỗ dành.
-"Nàng ăn một chút thôi, nhịn ăn thế này sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu."
-"Ưm. Minh Dạ."
-"Sao thế?"
-"Chàng đem món gì vào thế?"
-"À. Có ít bánh hoa đào. Với ít bánh đậu xanh thôi. Nàng muốn ăn cái nào để ta đút cho nàng."
-"Ừm vậy ăn bánh đậu xanh đi." Tang Tửu nũng nịu.
Trước giờ Minh Dạ chưa thấy Tang Tửu làm nũng bao giờ, nên bây giờ thấy nàng như vậy, thật có chút đáng yêu. Hắn cầm lấy một chiếc bánh đậu xanh còn ấm, đem tới bón cho Tang Tửu. Những tưởng nàng sẽ ăn ngon lành vui vẻ, vì nàng rất ưa đồ ngọt. Nhưng miếng bánh chỉ vừa mới vào miệng, Tang Tửu lập tức vùng dậy nhoài người ra mép giường nôn khan.Minh Dạ bị Tang Tửu doạ đến hoảng, vội vã lao theo giữ lấy nàng cho khỏi ngã. Vừa xoa lưng cho nàng vừa hỏi han dồn dập.
-"Tang Tửu, nàng sao thế?"
-"Không......không....biết....oẹ..."
Mất một lúc Tang Tửu mới cảm thấy đỡ hơn, vì chưa ăn gì cả ngày nên nàng cũng chẳng nôn ra cái gì. Bây giờ Minh Dạ mới để ý hình như mặt mũi nàng dạo này có hơi xanh xao.
-"Tang Tửu, đỡ hơn chưa? Có còn khó chịu ở đâu không?"
-"Bây giờ thì không, nhưng mà chàng đem chỗ bánh ấy đi đi, ta nuốt không nổi."
-"Ừ được rồi."
Minh Dạ phất tay, đĩa bánh liền biến mất. Minh Dạ lại ôm Tang Tửu vào lòng, vừa xoa tay nàng vừa thầm thì nho nhỏ.
-"Nàng chắc chắn không khó chịu chỗ nào chứ? Nàng như vậy ta lo lắm."
-"Minh Dạ."
-"Ta đây."
-"Ta muốn ăn mơ chua."
-"Mơ chua?"
-"Ừm. Hồi còn ở Mặc Hà, ta hay tới khu vườn trồng mơ gần bờ sông, ở đó có rất nhiều mơ chín. Ta có vào xin một ít, nhưng vì chua quá nên không ăn được. Sau đó ca ca ngâm đường thì ta mới ăn được á. Bây giờ ta lại thèm thèm cái vị chua đó rồi."
-"Vậy thì sáng sớm mai, ta đưa nàng về Mặc Hà, chúng ta cùng đi xin mơ nhé."
-"Vâng ạ."
Chỉ vài giây sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Tang Tửu lại chìm vào giấc ngủ, hơi thở phả đều đều, cả thân hình bé nhỏ nằm trong lòng Minh Dạ. Ôm Tang Tửu được một lúc, khi chắc chắn nàng đã ngủ say, Minh Dạ liền sử dụng Thần lực dò xét toàn bộ cơ thể nàng.
Minh Dạ nhíu mày khi thấy có gì đó khá kì lạ, có một dòng linh lực rất yếu đang len lỏi chảy trong người Tang Tửu. Dường như để duy trì dòng linh lực này ổn định, nàng đã tốn khá nhiều sức lực. Minh Dạ thấy vậy có hơi không vui, liền nhanh chóng thăm dò xem nguồn linh lực kia từ đâu mà có. Thì đột nhiên khuôn mặt hắn đang từ khó chịu, dần trở nên ngạc nhiên, rồi có chút bàng hoàng.
Lập tức Minh Dạ rụt tay lại, hắn siết chặt vòng tay, như muốn xác nhận rằng Tang Tửu vẫn đang yên vị trong vòng tay mình, sau đó mới nín thở run run nắm lấy cổ tay nàng. Sau khi đã xác nhận thật cẩn thận tới vài lần, Minh Dạ mới dám thở ra một hơi, khuôn mặt hắn bây giờ tràn ngập hạnh phúc. Vòng tay ấy càng lúc càng siết chặt thân hình bé nhỏ kia nhiều hơn.
-"Tang Tửu, cảm ơn nàng." Minh Dạ khẽ thì thầm.
Một nụ hôn nhẹ rơi xuống trán Tang Tửu, nàng vẫn đang ngủ say, môi khẽ mỉm cười, trông vô cùng thoải mái.
----------------------------------------
Mới sáng sớm, Trai Vương và Tang Hữu còn đang dùng bữa sáng. Thì Minh Dạ cùng Tang Tửu đột ngột xuất hiện ở Trai Cung làm cả hai vô cùng ngạc nhiên. Nhưng còn ngạc nhiên hơn nữa ấy là, Tang Tửu đang được quấn trong một tấm áo choàng lông, vùi vào ngực Minh Dạ ngủ say.
-"Minh Dạ, Tang Tửu sao thế này?"
Tang Hữu luống cuống, ngay lúc này trông đầu hắn lại văng vẳng từng câu từng chữ của cuộc nói chuyện ngày hôm đó. Lập tức mặt hắn tái mét, liền một tia sắc lạnh ném về phía Minh Dạ.
-"Làm sao? Bảo bối của ta làm sao đây?"
-"Suỵt, Phụ Vương, ca ca, yên lặng chút, nàng đang ngủ."
-"Ngủ?"
Minh Dạ gật đầu.
Sau khi đã đặt Tang Tửu nằm gọn trên giường và ghém chăn lại cẩn thận. Minh Dạ mới cùng hai người ra ngoài.
-"Được rồi, bây giờ con nói đi, con bé sao lại ngủ ly bì thế?"
-"Đúng đấy Minh Dạ, có phải Tang Tửu bị ốm rồi không? Hay là đệ lại bắt nạt muội ấy thế?"
Vẻ mặt vô cùng nghi ngờ của hai cha con Trai Vương làm Minh Dạ không khỏi bối rối.
-"Phụ Vương, ca ca, thực ra Tang Tửu có thai rồi."
-"Hả?"
-"Có thai?"
Cả Trai Vương và Tang Hữu đồng thanh hét lên.
-"Suỵt...Hai người nói nhỏ thôi. Tang Tửu còn chưa biết đâu."
Nghe vậy hai người liền hạ thấp giọng xuống, cả ba chụm đầu vào với nhau như đang bàn chuyện gì đó vô cùng mờ ám vậy.
-"Sao con bé còn chưa biết thế?"
-"Con cũng mới biết hôm qua thôi. Mà nàng ngủ nhiều quá nên con chưa nói được."
-"Thế sao tự nhiên cả hai về đây?"
-"Là Tang Tửu nói thèm mơ chua nên con đưa nàng về đây. Ngày mai sẽ tới bên bờ sông xin ít mơ của người dân cho nàng ăn."
-"À..à..được rồi."
Trai Vương bây giờ mới sực nhớ ra, ông liền quay sang hỏi Tang Hữu.
-"Mà này, có phải ta sắp trở thành ông ngoại rồi không?"
-"Vâng, đúng rồi ạ."
-"Tốt rồi, tốt quá rồi."
Trai Vương vui mừng tới run cả tay, ông lắp bắp một lúc rồi đột nhiên ngã lăn ra đất.
-"Ối Phụ vương." Minh Dạ hốt hoảng.
Thôi, lại ngất nữa rồi. Tang Hữu thật sự đã quá quen với cảnh này rồi, hắn bình thản nhìn Minh Dạ.
-"Đệ chăm sóc cho Tang Tửu đi, ta đưa Phụ Vương về phòng."
-"Vâng."
Tang Hữu cùng đám nô tài dìu Trai Vương đi. Đợi bọn họ đi khuất rồi, Minh Dạ mới vào phòng, hắn ngồi xuống giường nhìn Tang Tửu đang cuộn tròn trong chăn ngủ say, Minh Dạ cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau cả mấy trăm năm tu luyện và chiến đấu không ngừng nghỉ, cuối cùng Minh Dạ cũng đã có gia đình nhỏ cho riêng mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com