Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Nối lại tình xưa.

Minh Dạ loay hoay một lúc vẫn chưa đứng lên được, đang không biết làm sao thì thấy Tang Tửu đang ngại ngùng quay lại.

-"Ta ...để ta đỡ chàng."

Tang Tửu rụt rè đỡ Minh Dạ vào trong lầu gác, cho y ngồi xuống rồi chậm chạp nhích dần sang, nhắm chừng khoảng cách đủ xa nàng mới chậm rãi ngồi xuống. Thấy Tang Tửu không còn dáng vẻ huyên náo như mọi khi, Minh Dạ có chút khó hiểu.

-"Nàng làm gì thế? Sao lại ngồi cách xa ta như thế?"

-"Không..........không có gì, ta sợ chàng ở gần ta thì........không...không vui."

- "Sao lại không vui?"

-"Không...không có gì, à bây giờ để ta.....xem vết thương cho chàng đã." Tang Tửu vội lảng sang chuyện khác.

Vừa nói nàng vừa vội vàng chạy đến sau lưng Minh Dạ, nàng vốn dịu dàng cẩn thận, nay lại luống cuống tay chân vụng về đụng chạm làm Minh Dạ bị đau.

-"Ta.......ta xin.........xin lỗi."

-"Nàng cứ từ từ thôi."

Một canh giờ sau, sau khi xử lí thương thế xong xuôi, Tang Tửu mới ngồi xuống bên cạnh Minh Dạ, nàng im lặng cúi gằm mặt như kẻ có tội sợ bị trách phạt, tay mân mê góc áo đến nhăn nhúm.

-"Tang Tửu, nàng sao thế."

Tang Tửu không đáp, nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

-"Nàng sợ ta à? Sao lại sợ ta không vui?"

-"Thiên Hoan nói với ta, chàng rất ghét có người làm phiền, ta sợ chàng chán ghét ta, chúng ta đã hòa ly rồi, ta không muốn tiếp tục làm chàng chán ghét thêm nữa."

Nhìn biểu cảm của Tang Tửu, cùng với những lời mới thốt ra từ miệng nàng làm Minh Dạ cảm thấy cực kì chua xót. Y thương nàng như thế, đau lòng cho nàng như thế, vậy mà qua miệng ả Thiên Hoan, lại thành mũi lao xiên thẳng vào trái tim Tang Tửu khiến nàng đau lòng.

Minh Dạ không muốn chần chừ thêm nữa, y vội nắm lấy tay nàng thanh minh.

-"Ta chưa từng ghét nàng, ta cũng chưa từng thấy nàng phiền phức, ta chỉ sợ......"

Tang Tửu ngẩng đầu lên nhìn Minh Dạ, thấy Minh Dạ mắt đỏ hoe đang cố gắng giải thích với nàng, trái tim nàng quặn lên đau nhói.

-"Ngày đó, khi ta hỏi chàng, chàng có từng.....có từng có chút tình cảm nào với ta không? Chàng đã bảo rằng.......không có. Thế nên......"

-"Khi đó đại chiến Thần Ma cận kề, ta sợ rằng sẽ có chuyện xấu xảy ra, không muốn nàng vì ta mà phải sống góa bụa cả đời nên ta mới hòa ly. Ta chỉ là...sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm."

Tang Tửu yên lặng,  nàng nhìn  bàn tay Minh Dạ đang siết chặt tay mình khẽ nói.

-"Nhưng chúng ta đã hòa ly rồi."

-"Bây giờ Ma thần đã chết, Tam giới cũng đã yên bình. Tang Tửu nàng có thể tha thứ cho ta được không?  Có thể một lần nữa gả cho ta không?"

Hai người ngồi đó yên lặng nhìn nhau, một lúc sau Tang Tửu mới thốt ra được một câu.

-"Nhưng ta đã không có Tiên Tủy lâu lắm rồi, hơn nữa còn bị yêu khí cắn trả, ta với chàng một Tiên một Yêu làm sao có thể?"

-"Yêu khí cắn trả nàng sao? Bao lâu rồi?"

-"Ba....ba..năm rồi."

Minh Dạ tức tốc kéo tay áo Tang Tửu lên, dấu vết thâm đen ngoằn nghèo bò trên cánh tay trắng nõn làm y cảm thấy cực kì đau lòng. Bất giác nàng thấy nước mắt y đột ngột tuôn rơi.

Đây là lần đầu tiên Tang Tửu thấy Minh Dạ khóc, và cũng là lần đầu tiên nàng biết Minh Dạ đang đau lòng cho nàng. Tang Tửu vội rụt tay lại, vụng về kéo tay áo xuống che đi vết tích kia.

-"Không..không sao đâu, ca ca vẫn luôn điều hòa ma khí giúp ta, chàng đừng lo quá."

Đến tận lúc này Tang Tửu vẫn như trước, cố gắng dấu đi những đau đớn, oan ức mà bản thân phải chịu đựng. Nỗi đau trong lòng Minh Dạ liền dâng lên, cào xé quặn thắt tâm can đến ngạt thở.

-"Tang Tửu, đi theo ta."

Minh Dạ một bước kéo nàng vào phòng đóng cửa lại, Tang Tửu có chút giật mình, trong đầu nàng liền hiện ra vài dòng suy nghĩ không được trong sáng, nàng vội giật tay ra ngại ngùng.

-"Chúng ta đã hòa ly rồi, không thể làm loại chuyện này được." Nàng xấu hổ né tránh.

-"Sao mà không được? Nàng ngồi xuống đây."

-"Hả?"

Minh Dạ ấn nàng ngồi xuống giường.

-"Ta đã dạy nàng cách hợp tu rồi, nàng còn nhớ không?"

-"Ta....nhớ."

-"Được rồi, nàng ngồi ngay ngắn vào, chúng ta bắt đầu thôi."

-"Nhưng chàng đang bị thương."

-"Chút thương tích này không đáng kể, nàng đừng lo."

Nhận ra không phải là loại chuyện xấu hổ kia, Tang Tửu mới ngoan ngoãn nghe theo lời Minh Dạ cùng y hợp tu.

Một canh giờ sau, yêu khí đã được áp chế kha khá, Tang Tửu dù sao cũng chỉ là Trai tinh tu vi thấp kém, dù Minh Dạ đang bị thương nhưng linh lực cũng dồi dào, áp bức nàng đến choáng váng. Tang Tửu bị sốc tạm thời, nàng gục luôn lên ngực Minh Dạ, bất tỉnh.

Cảnh tượng này đã từng xảy ra rồi, ngày trước y chỉ ngồi lặng lẽ cho nàng dựa vào mà không dám động chạm gì, rung động nhẹ chỉ lướt qua hời hợt. Nhưng hôm nay thì khác, người y yêu đang nằm gọn trong vòng tay, không tận dụng cơ hội này thì quả là uổng phí.

Minh Dạ cẩn thận chỉnh lại cơ thể cho nàng thoải mái hơn, rồi ôm nàng từ từ nằm xuống. Y vuốt ve mái tóc nàng, thơm lên trán nàng. Hít hà mùi hương trên người nàng rồi mỉm cười mãn nguyện.

Đêm đã muộn, Tang Tửu bụng đói cồn cào, nàng khẽ cử động rồi choàng tỉnh. Nàng nhận ra còn chưa cho Minh Dạ ăn cơm, liền hoảng hốt tính dậy chuẩn bị. Nhưng giờ nàng lại đang bị ôm chặt cứng, Tang Tửu quay sang thì thấy Minh Dạ đang ôm lấy mình, hơi thở phả đều đều vào mặt nàng.

Thoáng chốc mặt Tang Tửu đỏ bừng lên, nàng chỉ mới hợp tu thần thức với Minh Dạ, vì quá choáng ngợp nên ngất đi, sao bây giờ lại thành nằm ôm nhau rồi?

-"Minh Dạ, Minh Dạ...chàng tỉnh lại đi."

Minh Dạ nghe thấy tiếng Tang Tửu gọi mình thì từ từ mở mắt ra.

-"Ưm Tang Tửu, sao thế?"

-"Minh Dạ, chàng buông ta ra có được không."

Minh Dạ thấy Tang Tửu đang đỏ bừng mặt nằm trong vòng tay mình, thì ngại ngùng mà vội buông nàng ra.

-"Sao chàng lại ....ôm ta thế?"

Nhận thấy hành động của mình trong lúc Tang Tửu không biết gì quá thô lỗ, Minh Dạ lắp bắp không nói lên lời.

-"Ta..ta xin lỗi...tại vì lúc đó........"

-"Ta còn chưa cho chàng ăn cơm nữa, để.....ta đi chuẩn bị." Tang Tửu vội cắt ngang lời Minh Dạ.

-"À ừ."

Bữa cơm đêm đó thật gượng gạo, họ lặng im ngồi ăn không dám nhìn thẳng vào mặt đối phương. Cả hai đều nhanh chóng ăn hết phần của mình, rồi không ai bảo ai mỗi người ngồi một góc phòng né tránh.

Minh Dạ ngồi trên giường, không dám ngủ, cứ ngồi đó chờ đợi Tang Tửu. Tang Tửu ngồi ở bàn, cũng ngại ngùng không dám tiến tới, nàng nhủ thầm tối nay thà ngồi đây ngủ còn hơn lên giường. Một lúc sau nàng cảm thấy người khá mỏi, Minh Dạ nhìn thấy nàng cử động chậm chạp có vẻ rất khó chịu, liền cất giọng làm hòa trước.

-"Tang Tửu, nàng mau lên giường ngủ đi."

-"Ta...ta không lên giường đâu, chàng cứ ngủ trước đi."

-"Nhưng không có nàng thì ta không ngủ được."

Tang Tửu đang cúi gằm mặt nhìn xuống bàn, không biết rằng Minh Dạ đã tiến tới sát phía sau lưng nàng rồi. Thoắt một cái Tang Tửu thấy mình được bế bổng lên cao, Minh Dạ bế nàng lên chậm rãi đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống. Ánh mắt y nhìn nàng dịu dàng đến mê hoặc.

-"Không có nàng, ta thật sự không thể ngủ được."

Nói rồi Minh Dạ cúi  xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng. Mắt Tang Tửu mở to, nàng ngượng đến quên cả thở, mặt nàng đỏ bừng, cả cơ thể cứng đờ. Thấy Tang Tửu không phản kháng, Minh Dạ càng tham lam hơn, y hướng môi nàng hôn xuống, rồi từ từ gặm nhẹ.

Đến lúc này Tang Tửu mới giật mình, theo phản xạ đẩy mạnh Minh Dạ ra, vội vã quay mặt vào trong, nàng luống cuống kéo chăn lên che thân mình.

-"Ngủ...ngủ đi Minh Dạ, ta buồn ngủ rồi."

Minh Dạ mỉm cười, gì cũng đã làm rồi, sao còn ngại ngùng như thế, thật đáng yêu. Y nằm xuống kéo chăn tranh với nàng, vẻ mặt rất mãn nguyện vì trêu được thê tử nhà mình.

-"Ngủ ngon nhé Tang Tửu."

-"Ngủ...ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com