Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhận Ra Trái Tim Muốn Gì


_ Nhiệt Ba, tôi thật sự rảnh rỗi quá mức mới đi thích cô

Đứng ngoài cửa nghe câu nói này, trái tim Lộc Hàm đánh thịch một cái, Lý Hoành Nghị tỏ tình với Tiểu Địch rồi sao? Không hiểu sao trong lúc này, anh rất muốn biết câu trả lời của Tiểu Địch là thế nào.

_ Nhiệt Ba! Tôi đây tốt với cô như vậy, cô chỉ cần trả lời một câu thôi, có hay không thôi

Lộc Hàm không nhìn thấy hành động của hai người bên trong nhưng qua thanh âm này toàn thân anh cảm thấy rất ngứa ngáy chỉ muốn tung cửa nhìn xem sự tình là thế nào.

_ Lý Hoành Nghị, cậu....- Giọng nói của Nhiệt Ba vang lên, phảng phất chút do dự và chần chừ.

_ Nếu như cô từ chối tôi, cô cũng đừng nói ra. Tôi biết cô thích tên trúc mã kia của cô, nhưng người ấy có thích cô đâu. Tại sao cô cứ phải cố chấp như vậy. Cái gì anh ta cho cô, tôi cũng có thể cho cô. Chuyện anh ta không thể làm cho cô, tôi vẫn có thể làm cho cô. Nhiệt Ba, hà cớ gì cô cứ phải khăng khăng đi thích một người không hề thích cô?

Lộc Hàm sững người "Tiểu Địch thích anh sao? Nghe những lời của Lý Hoành Nghị, anh ngẫm lại những lời Tiểu Địch đã từng nói với mình, bàn tay anh nắm lại thành quyền. Sao anh lại có thể đần độn tới mức này, lại không phát hiện ra tâm tư của Tiểu Địch. Anh hơi kích động, pha chút lo âu, bởi lúc này người tỏ tình không phải là anh mà là Lý Hoành Nghị"

"Vì vậy nếu có cơ hội phải ra tay liền nếu không sẽ hối hận"

Câu nói của Cao Nguyên không hiểu sao lại vang lên trong đầu anh. Lộc Hàm bối rối đi đi lại lại trước cửa phòng. Nhiệt Ba có đồng ý tên tiểu tử thúi này không? Lỡ Nhiệt Ba đồng ý anh phải làm sao đây?

_ Lý Hoành Nghị, cậu nói rất có lý...tôi....- Âm tyanh của Nhiệt Ba nhàn nhạt vang lên

_ Có lý chỗ nào chứ - Lộc Hàm đột nhiên đẩy mạnh cửa, ánh mắt đầy tức giận nhìn chăm chăm hai người đang ở trong phòng. Nhiệt Ba ngồi bên cạnh giường, trên tay đang cầm dao gọt táo. Lý Hoành Nghị ngồi xếp bằng trên giường nhìn Nhiệt Ba.

_ Anh Lộc Hàm, sao anh lại đến đây? - Nhiệt Ba kinh ngạc đứng lên xoay người hướng về phía Lộc Hàm đang đứng ở cửa.

Gương mặt Lộc Hàm tối xầm đi đến giật quả táo và con dao trong tay Nhiệt Ba đặt vào tay Lý Hoành Nghị:

_ Có tay có chân không tự gọt ăn được sao?

Nhiệt Ba không kịp ngăn cản, món đồ đã bị Lộc Hàm giật mất

_ Anh Lộc...

Lộc Hàm trừng mắt nhìn cô

_ Em im lặng cho anh, đến thăm cậu ta, xác nhận không sao là tốt rồi. Không quen không biết còn ở lại chăm sóc cậu ta làm gì?

_ Nhưng...không phải bên anh tổ chức tiệc ăn mừng sao, em đâu phải người trong tổ, đi làm gì? - Nhiệt Ba chớp mắt nhìn Lộc Hàm

_ Cái gì mà không phải? - Trái tim Lộc Hàm đột nhiên nhói đau, Nhiệt Ba về nước lâu như vậy, bên cạnh anh cũng đã lâu như vậy nhưng vẫn chưa có chút cảm giác an toàn sao

_ Thám tử Lộc Hàm, nơi đây là phòng bệnh riêng, anh tự tiện xông vào cắt ngang lời tỏ tình của tôi, anh làm vậy coi được sao? – Lý Hoành Nghị nói như đang khiêu khích Lộc Hàm

Lộc Hàm hừ lạnh nói thầm trong bụng "chính là tôi muốn cắt ngang đó"

_ Là phòng bệnh riêng của cậu, vậy tôi không nán lại lâu. Nếu cậu không sao rồi, vậy tôi đưa Tiểu Địch về trước, cậu nghỉ ngơi cho khỏe. Còn chuyện cậu tỏ tình, nên giấu kín trong lòng đi bởi cậu không có cơ hội đâu - Lộc Hàm nói một tràng, sau đó kéo tay Nhiệt Ba ra khỏi cửa.

_ Lý Hoành Nghị, cậu nghỉ ngơi đi nhé - Nhiệt Ba vội vàng quay đầu lại căn dặn.

Lý Hoành Nghị nhìn theo bóng lưng Nhiệt Ba và Lộc Hàm rời đi, anh ta thở hắt ra một cái, sau đó ngã xuống giường nhìn trần nhà trắng toát, sóng mũi cay cay, trong lòng thầm nói "Nhiệt Ba, tôi chỉ có thể giúp được em đến đây thôi, nếu người đàn ông đó vẫn chưa chịu giác ngộ, không biết quý trọng em, tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực cướp em về. Cho dù tôi không thể cho em một tương lai tốt đẹp nhưng tôi sẽ cố gắng. Hi vọng tôi sẽ không có cơ hội theo đuổi em"

Lộc Hàm im lặng kéo tay Nhiệt Ba ra xe, Nhiệt Ba khó hiểu nhìn vào mắt anh

_ Anh Lộc Hàm, anh đang tức giận sao?

Lộc Hàm không nói lời nào, xoay người nhìn Nhiệt Ba. Đôi mắt cô rất đẹp, ánh mắt long lanh, trong vắt, lúc nào cũng phản phất ánh sáng chiếu rọi trái tim Lộc Hàm. Tim anh đập nhanh hơn, không biết trời xui đất khiến thế nào anh lấy tay che hai mắt cô lại.

_ Em nhìn sai rồi, anh không tức giận - Lộc Hàm trả lời. Anh tức giận là thật nhưng anh giận chính mình, sau đó trong lòng anh lại dấy lên cảm giác sợ hãi, nỗi lo sợ ấy không thể diễn tả được.

Trước mắt đen kịt một màu, Nhiệt Ba mở miệng hỏi

_ Anh Lộc Hàm che mắt em làm gì?

Đôi mắt Nhiệt Ba chớp chớp, lông mi dài phe phẩy trong lòng bàn tay anh, ngưa ngứa, giống như đang cọ vào trái tim anh. Lộc Hàm ho nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không buông tay. Anh không quên Nhiệt Ba đọc được lòng người, vì vậy, anh không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này.

_ Anh muốn hỏi em mấy vấn đề, anh muốn em thành thật trả lời – Lộc Hàm nghiêm túc

Lúc này trong xe bầu không khí vô cùng căng thẳng, tiếng hít thở đều nghe rõ mồn một.

_ Được, anh hỏi đi

_ Vừa...vừa rồi có phải Lý Hoành Nghị tỏ tình với em không?

_ Chắc là vậy

_ Nếu như anh không xuất hiện, có phải là em sẽ đồng ý với cậu ta? - Đây chính là điều Lộc Hàm muốn biết nhất.

_ Không...Em không đồng ý đâu

Nghe câu trả lời này, Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm nhìn cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, trong lòng anh lại đan xen cảm xúc cực kỳ phức tạp

_ Tiểu Địch - Anh hạ giọng.

_ Sao ạ?

_ Em...- Bầu không khí trong xe lại thay đổi, mang theo chút ám muội, Lộc Hàm cảm thấy thở không nổi, hơi thở anh trở nên dồn dập, muốn mở miệng hỏi nhưng không thể thốt nên lời, không biết bắt đầu từ đâu. Anh đang sợ, anh sợ mình hiểu lầm.

_ Anh Lộc Hàm sao vậy, anh khó thở sao?_ , tuy đôi mắt không nhìn thấy nhưng đôi tai cô khá nhạy bén, cô nghe thấy thanh âm thở dốc của Lộc Hàm văng vẳng bên tai mình.

_ Tiểu Địch! Có phải...có phải em thích anh không? Mấy lời Lý Hoành Nghị nói với em anh đều nghe thấy cả rồi, em thích anh đúng không?

Không gian chìm trong im lặng, Nhiệt Ba không hề lên tiếng, Lộc Hàm cũng không nhìn thấy rõ vẻ mặt của Nhiệt Ba lúc này. Anh bỏ tay ra, đặt lên vai cô, hỏi lại lần nữa

_ Tiểu Địch, em thích anh đúng không?

Nhiệt Ba nhìn Lộc Hàm, cắn môi, sau đó gật đầu

_ Đúng

Lộc Hàm căng thẳng, trong lòng anh tự dưng cảm thấy rất vui, giống như một cậu nhóc con được tặng một món đồ chơi đã thầm mơ ước từ rất lâu. Nhưng anh không lộ ra mặt, chỉ im lặng nhìn Nhiệt Ba. Không thấy Lộc Hàm trả lời, Nhiệt Ba ngừng một chút rồi nói tiếp

_ Anh Lộc Hàm, thật ra em vốn luôn nghĩ thích anh là chuyện của riêng em, anh không cần phải quan tâm nhưng bây giờ anh biết rồi, nếu anh cảm thấy em làm phiền đến anh, vậy sau này em sẽ không như thế nữa, em sẽ dọn đi, không khiến anh cảm thấy khó chịu - Lùi một bước để tiến hai bước, Nhiệt Ba nở nụ cười khổ.

Lộc Hàm bàng hoàng, anh vội vàng ôm chặt Nhiệt Ba vào lòng, nói một cách nghiêm túc

_ Nhóc con, không phải em đọc được suy nghĩ của người khác sao, tại sao không đọc được tâm tư của anh?

Trước đây anh đã từng nghĩ đến nếu có một ngày Nhiệt Ba kết hôn, dọn khỏi nhà anh, không phải anh sẽ rất cô đơn sao? Sẽ không còn ai nấu sẵn cơm chờ anh tan ca về nhà. Anh còn lo lắng sau khi Nhiệt Ba lấy chồng, lỡ chẳng may ông chồng bắt nạt cô thì làm thế nào? Bây giờ kẻ xấu nhiều như vậy, trong nước Nhiệt Ba lại không có người thân, bị bắt nạt biết tâm sự cùng ai. Nhiệt Ba lập gia đình, mấy chữ này chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến anh khó chịu, trong lòng luôn có cảm giác đau xót. Lúc đầu anh chỉ nghĩ đơn giản vì anh coi Nhiệt Ba như là một cô em gái, thân là một người anh trai cảm thấy xót cho đứa em của mình cũng là chuyện bình thường, nhưng hình như không phải như vậy. Có người anh nào mà muốn em gái mình cả đời không lấy chồng không? Chỉ là anh không phát hiện trái tim của mình đã rung động. Thay vì anh lo lắng Nhiệt Ba gả cho người khác bị bắt nạt chi bằng gả cho anh, không phải mẹ anh cũng yêu thích Nhiệt Ba sao?

_ Bởi vì em không đọc được tâm tư của anh Lộc Hàm - Nhiệt Ba tựa người vào lòng anh, khóe môi không dấu được nụ cười. Cô nói tiếp

_ Thầy đã từng nói, ngàn vạn lần không được để mình động tâm với đối tượng nghiên cứu, nếu không sẽ không đọc được bất cứ điều gì

Hàm ý câu nói này rất lớn, trong chuyên ngành tâm lý học tội phạm, cái này được gọi là lòng trắc ẩn.

Lộc Hàm khẽ cười

_ Còn có bài học như vậy sao?

_ Đúng, nếu em động lòng, đứng trên mọi phương diện đều đưa ra những phán đoán chủ quan, khiến tất cả các kết quả đều bị sai lệch, thiếu mất sự khách quan - Nhiệt Ba nhẹ nhàng ôm lấy eo Lộc Hàm

_ Em không dám đọc tâm tư của anh Lộc Hàm, em sợ mình đoán sai, nếu vậy biết làm thế nào?

Lộc Hàm ngừng một chút, rồi hỏi

_ Vậy bây giờ anh hỏi em một câu hỏi cuối cùng

_ Được

_ Em đồng ý làm bạn gái của anh chứ? Lấy hôn nhân là điều kiện

_ ............

Thật lâu cũng không nghe thấy tiếng Nhiệt Ba trả lời, Lộc Hàm cảm giác như đã qua ngàn năm. Tim anh như ngừng đập, mặc dù anh biết rõ Nhiệt Ba thích anh, nhưng tại sao bây giờ cô lại không trả lời? Hay cô đổi ý rồi? Lộc Hàm buông Nhiệt Ba, nhìn vào đôi mắt cô, cặp mắt sáng lấp lánh như sao trên trời, mang theo một dự cảm xấu.

_ Em...

Lộc Hàm vừa tính hỏi, Nhiệt Ba đã nhanh nhanh chóng chóng gật đầu

_ Được, em đồng ý

Lúc này Lộc Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay quả là có nhiều kích động khiến tim anh không tài nào chịu nổi, bây giờ mới được thư thả một chút.

_ Em đợi anh đã nhiều năm như vậy, bây giờ anh mới chờ em có một chút thôi, em cảm thấy không công bằng chút nào

Vốn dĩ cô tính sẽ im lặng thật lâu, để thử xem cảm giác lo lắng của anh như thế nào? Lộc Hàm vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Nhiệt Ba

_ Nhóc con...từ lúc nào mà em kêu là đã qua nhiều năm? - Anh véo nhẹ mũi cô.

_ Bắt đầu từ năm em ra nước ngoài, anh Lộc Hàm...quả nhiên anh đã quên mất rồi... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com