1. Chương 16: Mở rộng tầm mắt
Sau khi kiểm điểm xong, mấy vị đại thần đứng dậy tản ra như chim sổ lòng. Kiếm nước uống, đi vệ sinh, hoạt động gân cốt, trong nháy mắt phòng huấn luyện liền trống không.
Diệp Tu đứng ở đầu cầu thang hút hết điếu thuốc nhìn vào phòng tổ tư liệu bên cạnh, thấy một nhóm tuyển thủ đang đeo tai nghe nhìn vào màn hình không chớp mắt. Hắn không quấy rầy mà nhấc chân đi vào phòng kỹ thuật.
Bộ phận kỹ thuật lại là một quang cảnh khác. Trước mặt bảng trắng ở cuối căn phòng, có chừng mười người chen chúc ngồi cạnh nhau, hơn phân nửa đều ăn mặc xuề xòa. Đa số là áo polo hoặc áo sơ mi ô vuông, thậm chí còn có người còn mang dép. Tóc tai thưa thớt khác nhau, vừa nhìn đã biết là chuyên nghiệp.
Những kỹ thuật viên này đều là kho báu mà các câu lạc bộ giấu giấu diếm diếm, bình thường sẽ không cho một ai biết. Thật sự không biết bằng cách nào Phùng Hiến Quân gọi điện cả ngày không ngừng moi nhóm người này ra cứu viện gấp.
Tóm lại, Phùng chủ tịch vất vả rồi...
Nhưng khi Diệp Tu thò đầu vào thăm dò, mấy kỹ thuật viên vốn tự hào về trình độ chuyên môn của mình giống y như học sinh ngoan, yên lặng ngồi bên dưới nghe giảng bài. Người đứng ở phía trên giảng bài chính là người quen của Diệp Tu, thành viên của chiến đội Hưng Hân cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp duy nhất trong bộ phận kỹ thuật - La Tập.
Vị sinh viên tài năng khoa Toán này đang đứng kế bên bảng trắng cầm bút nói chuyện liên miên không ngừng, đôi lúc viết vẽ lên bảng. Diệp Tu đứng đó nghe giảng tầm một phút thì nghe thấy mấy từ linh tinh như "mô hình toán học", "ma trận", "phần tử hữu hạn" lần lượt nhảy ra từ miệng cậu ta.
Diệp Tu lặng lẽ chuồn lẹ ra ngoài, trở về phòng huấn luyện, thở dài một hơi.
Thế giới của học bá thật sự không hợp với hắn.
Thiệt đó.
Diệp Tu bị đả kích học thức lặng lẽ trở về thế giới quan mà mình quen thuộc. Thời gian nghỉ ngơi mười phút chấm dứt, chẳng cần ai thúc giục, đội viên tự giác trở lại phòng huấn luyện. Nhân viên công tác đã sớm chỉnh xong máy chiếu, trên màn hình chiếu 80-inch ở cuối phòng huấn luyện là những folder chứa đầy replay rực rỡ sắc màu.
Nó được phân chia theo quốc gia, ngoại trừ đội tuyển Trung Quốc, replay thi đấu của 15 quốc gia tham dự được liệt kê rõ ràng; thi đấu theo mùa, giải đấu trong nước, cúp Châu Âu, cúp Châu Mỹ, giải đấu đa quốc gia theo lời mời, vân vân, tùy mọi người lựa chọn; phân theo 24 nghề trong Vinh Quang, mỗi quốc gia đều có folder tương ứng.
"Nhìn cái nào giờ?"
Diệp Tu hờ hững nhích chuột. Lẽ ra hiện tại thời gian cấp bách, mọi người sẽ xem replay với hiệu suất tương đối cao. Nhưng dù sao bây giờ tập huấn cũng chỉ mới bắt đầu, chẳng phải cả đội cùng nhau xem replay, trao đổi ý kiến sẽ giúp nuôi dưỡng tinh thần khẩn trương cho nhau sao.
Chẳng bất ngờ gì khi Diệp Tu vừa dứt lời, đám đại thần ngay lập tức nhao nhao như cái chợ, mỗi người một ý.
"Xem Châu Âu đi! Trận chung kết cúp Châu Âu!"
"6v6 có cái gì hay chứ! Xem cái gì mới mới đi, Nhật Bản và Hàn Quốc thi đấu theo lời mời!"
"Đừng có xem Nhật Bản! Muốn xem thì phải xem đội mạnh chứ!"
"Ông chưa từng xem qua, sao ông biết đội nào mạnh nhất hử?"
Mười ba người ngược lại có mười bảy mười tám loại ý kiến, càng tung hoành ngang dọc, tranh thủ ủng hộ, tranh giành lẫn nhau, đòi giơ tay biểu quyết, đòi bỏ phiếu kín, hồi lâu vẫn chưa yên. Diệp Tu chống tay lên bàn máy tính cười nhìn cả đám chín người mười ý tranh nhau nửa ngày, rốt cục cũng nhất trí: xem nước Mỹ!
Đội Mỹ, trận chung kết năm nay!
Không biết mấy đội khác có mạnh hay không, nhất là Canada và Úc, nhưng nước Mỹ nên là một đội mạnh.
Dù sao thì quy mô và sức mạnh kinh tế không phải đều bày ra đó sao.
Hình ảnh thay đổi trên màn hình. Không lâu sau, Hoàng Thiếu Thiên "ê" một tiếng đứng lên.
"Lão Diệp ông xem, chủ lực nhà bọn họ thế mà lại là pháp sư chiến đấu cầm gậy phép nè! So với ông thì sao thì sao thì sao? Ông thắng được không thắng được không thắng được không? Mà phải nói tình hình giao phối cận huyết bên bọn mình cực kỳ nặng, ông nào cũng toàn cầm mâu. Đúng là nên có thêm người dùng gậy để quậy chứ nếu không thì không vui gì hết..."
"Thật khó tin, Hoàng Thiếu Thiên mà cũng biết giao phối cận huyết nè."
Trương Giai Lạc ở phía sau thấp giọng khịa một câu. Lỗ tai Hoàng Thiếu Thiên cực thính, dù cho cả phòng đều vang giọng nói của bản thân cũng không ngăn được hắn nghe thấy ai đó nhắc mình. Nghe câu này, hắn lập tức quay đầu lại:
"Trương Giai Lạc ông có ý gì hả! Tui nói sai sao, ông xem Kiếm khách còn có trọng kiếm quang kiếm, còn Chuyên gia đạn dược thì ai ai cũng học lõm theo ông, ai không biết nhìn vô còn tưởng tất cả đều là hoa được nhổ từ ruộng nhà Bách Hoa."
"......Cho nên củ cải trong ruộng của Lam Vũ đều là củ cải đực sao?"
Cả đội cười to.
Tiêu Thời Khâm và Dụ Văn Châu ngồi cạnh nhau, vai sát sạt cười đến phát run. Đường Hạo phun thẳng nước bọt lên lưng Chu Trạch Khải đang ngồi phía trước, làm hắn hoảng hốt nhanh chóng đứng dậy để phủi. Tôn Tường vừa cười vừa phủi giúp đội trưởng nhà mình, bản thân lại không cẩn thận hắt nửa ly nước trong tay lên quần của chính mình, làm mọi thứ càng thêm loạn xì ngầu.
Sở Vân Tú ôm bụng nằm sấp trên người Tô Mộc Tranh, Phương Duệ đập đầu vào vai Lý Hiên, vừa lấy đùi hắn làm bàn mà đập tay, vừa đạp một cái vào ghế của Hoàng Thiếu Thiên phía trước. Ngay cả Vương Kiệt Hi luôn luôn đàng hoàng nghiêm túc cũng cười ra nước mắt, hắn lau khóe mắt rồi cười nói đứt quãng: "Hoàng Thiếu... củ cải đực... Đó gọi là sinh sản vô tính... Không phải giao phối cận huyết..."
"Rồi rồi rồi, cỏ là cỏ nhà ông trồng, ông toàn quyền quyết định..."
Mọi người lại cười lớn. Hơn nửa ngày cả đội mới yên tĩnh lại, Diệp Tu kéo chuột tua replay về lúc mà mọi người vừa mới bắt đầu cười phát tiếp. Ngay lập tức, mọi người im bặt khóa mắt trên màn hình.
Phòng huấn luyện lập tức ồn ào lên lần nữa.
"Ê, tên Đạo tặc chiến đấu như này thật hiếm thấy, Phương Duệ ông xem nè!"
"Chậc chậc, Thiện xạ chơi thành bắn tỉa, Barrett Bắn Tỉa bắn mỗi phát một chỗ. Cách chơi kiểu thật đau đầu..."
"Móa nó, đây là Cuồng kiếm sĩ sao? Sao mà cứ thấy hắn đi theo con đường của Trương Tân Kiệt thế nào ấy! Tính lượng máu như thần á!"
"Cách hắn ăn ý với Mục sư phía sau mới đáng nói..."
"Tên Chuyên gia đạn dược này và Trương Giai Lạc là hai từ trái nghĩa..."
"Cái này tuyệt đối không được để cho lão Hàn nhìn thấy. Thiệt tình, tại sao trên thế giới lại có Nhà quyền pháp chơi zâm chứ. Tôi cuối cùng cũng hiểu được nỗi lòng của Triệu Dương rồi, bữa đó ổng khóc lóc kể lể với tôi hết nửa tiếng đồng hồ..."
Trận chiến khốc tiếp tục diễn ra trên màn hình. Các thành viên đội tuyển quốc gia nghiêm túc nâng đầu nhìn, không ngừng thảo luận, đôi lúc trầm trồ. Từ Diệp Tu ra mắt thứ nhất đến Tôn Tường và Đường Hạo gia nhập Liên minh mùa thứ bảy, mắt ai cũng đều loé sáng như nhau.
Những lối chơi mới mẻ, những kỹ thuật lạ mắt. Từng thứ một, mang đến biết bao kinh ngạc, từng clip một, dẫn đường cho vô vàn ý tưởng.
Trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng. Ấy mới thực là thời đại rực rỡ nhất, phát triển nhất. Một thời đại tràn đầy sức trẻ.
Vinh Quang, chưa bao giờ là trò chơi của một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com