Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Chương 23: Khi đại thần thả bay bản thân

Mặc dù lấy cuộc di cư động vật trên thảo nguyên Đông Phi làm gốc, cảnh tượng trong game vẫn không thể chật kín động vật giống như trong hiện thực. Ít nhất, các nhân vật vẫn có chỗ để đặt chân.

Với lại không thể để nhân vật trên sân hai bên cộng lại thành mười hai Ma đạo học giả được, cũng không thể vừa nhảy vừa đánh giống như Bách Hoa Liễu Loạn.

Lấy đường trung tâm của bối cảnh làm ranh giới, nửa trên thượng nguồn bên bảng A, có một  bầy linh dương đầu bò lưng đen đan nhau óng ánh như một tấm thảm. Còn nửa dưới hạ nguồn bên bảng B, nếu nhìn từ trên không xuống sẽ thấy một đám vằn san sát nhau — thật sự là đám vằn, đám vằn trên thân ngựa vằn không gọi là đám vằn thì gọi là cái gì — nhúc nha nhúc nhích làm người ta hoa cả mắt. 

Hai đội đi về phía nhau, vừa quan sát vừa đi. Vương Bất Lưu Hành bay vòng trên không trung, mắt nhìn tám hướng, gian nan tìm kiếm hai Kỵ sĩ một Mục sư cộng thêm một Thích khách đi trước dò đường giữa đám vằn kia. Sau đó, tiếng kỹ năng vang lên, đánh dấu sự khởi đầu cho trận chiến.

Trận chiến bắt đầu rồi?!

Băng Vũ lóe lên tia sáng lạnh, Dạ Vũ Thanh Phiền như một con sư tử săn mồi lao tới, đánh đến vui vẻ...

Hải Vô Lượng khiêu khích một con linh dương con, hiện tại đang bị một nhà linh dương truy đuổi...

Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc đối diện đang nhấp nhô nhảy lên nhảy xuống trên lưng ngựa vằn để đi qua ...

Vương Kiệt Hi tỏ vẻ mệt tâm.

Mấy người tới để đấu đoàn đội hay là tới để kiểm tra bản đồ hay chỉ là đơn thuần muốn thả bay mình chơi game thế?

Sau một hồi suy nghĩ, hắn điều khiển Vương Bất Lưu Hành bay bên trên đàn bò lớn nhất, dùng tay ném vỡ một cái Bình Thủy Tinh Dung Nham.

Rồi sau đó bay đi!

"Móa móa móa móa đàn bò xông tới kìa! Chạy lẹ!"

......Thật ra, người mệt tâm nhất hôm nay hẳn là Trương Tân Kiệt.

Trận náo nhiệt này chấm dứt ở khu vực đặc biệt nhất của bản đồ. Cửa sông Mara, thiên quốc chi độ, cao mười lăm mét... nói đúng hơn là cao mười lăm ô, ngang năm mươi sáu mươi ô, vách đá gần như thẳng đứng. Bầy gia súc đã hợp lại thành đàn ào ào lao xuống.

Chúng nó kề sát nhau tựa như một bức tường đen đang mọc lên ở phía chân trời, chậm rãi xông tới nghiền ép mọi thứ. Người thường áp sát vào vách đá để giữ thăng bằng trượt xuống tim đều nhảy tới họng, mà chúng nó lại cúi đầu, toàn lực lao xuống. Xông về phía đáy vực, xông về phía dòng nước chảy xiết, xông về phía cá sấu đang há miệng, quyết chí tiến lên!

Dạ Vũ Thanh Phiền, Hải Vô Lượng, Thạch Bất Chuyển.

Độc Hoạt, Phong Cảnh Sát, Tiếu Ca Tự Nhược.

Bất kể là tổ đội tuyển quốc gia hay là tổ bồi luyện, từng nhân vật đều bị đàn bò chạy như điên bao vây, xô đẩy rồi bị lôi xuống vực một cách vô tình. Sức mạnh vĩ đại của thiên nhiên ai cũng không dám chống lại, một nhân vật có bao nhiêu máu chứ, chưa tính việc chạy theo, một hai muốn ngăn cản mấy con bò này, không sợ bị giẫm chết sao?

Đừng nói việc ngăn cản, chỉ cần đi sai một bước té một cái thôi cũng đủ để bị lũ bò giẫm nát bấy.

Trương Tân Kiệt rất cố gắng để duy trì thăng bằng cho Thạch Bất Chuyển. Bên tai là tiếng vó ngựa hỗn loạn, trên màn hình là bụi vàng bay tứ tung, thị giác cùng thính giác cơ hồ đều bị che đi. Thạch Bất Chuyển vừa mới đứng lên trên một bụi cây ở giữa vách đá, bên cạnh đột nhiên phát ra một luồng sáng lạnh.

"Coong!"

Vũ khí giao nhau.

Thích khách, Blink Đâm, Kiếm khách, Đỡ Đòn!

Phong Cảnh Sát không biết từ đâu xuất hiện, ngửa ra sau theo lực của Đỡ Đòn, trở mình leo xuống dưới bụng bò.

Hoàng Thiếu Thiên bóp cổ tay. Hắn vừa mới điều khiển Dạ Vũ Thanh Phiền lặng lẽ lẻn đến bên cạnh người Thạch Bất Chuyển, vừa hay thay Mục sư ngăn một kích. Hắn muốn đuổi theo không rời nhưng nhìn sang bên cạnh, Đường Tam Đả bị ngăn cách chỗ này hai ô, còn đang trượt xuống...

Nước xa không cứu được lửa gần!

Lỡ Dạ Vũ Thanh Phiền chạy đi, tên Thích khách khác lại đến thì sao?

"Lão Dương học xấu Phương Duệ khi nào vậy chứ."

Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm, cam chịu khiến Dạ Vũ Thanh Phiền dừng bước, thủ hộ bên cạnh Thạch Bất Chuyển.

Tổ hợp hai Thích khách thật đáng ghét.

Ngươi sẽ không biết khi nào hắn cho ngươi ăn Liều Mình Một Hit!

Phán đoán của Hoàng Thiếu Thiên quả nhiên cực chuẩn. Ánh sáng lạnh đột nhiên lóe lên, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc không biết chui ra từ góc nào bị Đường Tam Đả ngăn lại. Hai người trong nháy mắt đánh nhau kịch liệt. Trong khi trượt xuống dọc theo giốc đứng, họ vừa đánh vừa né. Trên vách đá, khói bụi mù mịt, tia lửa tung tóe.

Cũng chỉ có đại thần bậc này mới đánh được như vậy. Ngay cả khi tuyển thủ chuyên nghiệp suýt chút nữa nhưng không đến mức mất thăng bằng thì công kích vẫn sẽ lệch ra ngoài, khiến quái không chủ động bên cạnh cũng bị khiêu khích theo. Cho nên cảnh tượng cực kỳ huyên náo.

"Bằng bằng bằng bằng bằng!"

Bách Hoa Liễu Loạn nhảy lên cao. Liên tiếp xả đạn xuống Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc, Vương Bất Lưu Hành cũng bay tới, ném Băng Khô Mưa Axit rồi bắn Sao Xạ Tuyến. Vừa mới ra chiêu, Triều Tịch đột nhiên xông lên giơ khiên nghênh đón, là Thuẫn Phản của Kỵ sĩ.

Bách Hoa Liễu Loạn lập tức Chuyển Hỏa. Hải Vô Lượng liền hạ người lăn một vòng, chui xuống dưới Ánh Bạc Sinh Mệnh, lao thẳng tới chỗ Tiếu Ca Tự Nhược. Vương Bất Lưu Hành cũng bay vòng lại, cùng Hải Vô Lượng tiến về cùng một hướng, vừa bay vừa nhìn bốn phía, Triều Tịch ở bên cạnh Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc, Độc Hoạt đã trượt tới gần mặt nước, Muội Quang... Muội Quang đâu?!

Trong cát bụi mịt mù, bóng dáng Pháp sư triệu hồi Muội Quang không biết ẩn đi đâu, chỉ để lại một con Sói Băng. Sau khi vòng qua khiên Kỵ sĩ, Mục sư Tiếu Ca Tự Nhược của tổ bồi luyện chỉ còn lại một con Sói Băng để bảo vệ ở bên cạnh.

Cơ hội tốt!

Hải Vô Lượng chạy như bay về phía trước, Vương Bất Lưu Hành cũng ấn đầu chổi xuống, từ trên vách đá nhanh chóng lao xuống. Mắt thấy Tiếu Ca Tự Nhược sắp bị tấn công, một tiếng gầm đột nhiên vang lên dưới chân hắn từ xa!

Dưới sự trợ giúp của hệ thống, tiếng gầm này vang dội khác thường giữa tiếng kêu của lũ bò và vó ngựa đầy trời. Tiếng gầm vừa lọt vào tai, Hải Vô Lượng không tự chủ được xoay người bỏ chạy, nhưng Sói Băng lại nhào tới cắn chặt mắt cá chân của hắn.

Kỹ năng của Kỵ sĩ: Gầm Rú.

Cưỡng chế mục tiêu trong phạm vi Gầm Rú tấn công người dùng một lần.

Bất kỳ người nào trong hai Kỵ sĩ từ tổ bồi luyện ra chiêu đều có thể kéo Hải Vô Lượng và Vương Bất Lưu Hành trở về.

Không phải không có cách giải Gầm Rú, Chuyên Chú của Mục sư hay Khí Định Thần Nhàn của Khí công sư đều có thể miễn dịch với hiệu quả của Gầm Rú. Chẳng qua mỗi lần Chuyên Chú chỉ có thể dùng cho một người, mà Khí Định Thần Nhàn...

Đó là một kỹ năng ngâm xướng.

Sói Băng vừa cắn xé vừa phun ra khí lạnh, quấn chặt lấy Hải Vô Lượng. Sát thương của nó không tính là cao nhưng thành công ngăn không cho Hải Vô Lượng ngâm xướng. Vương Bất Lưu Hành ngược lại phản ứng cực nhanh, bắn Đạn Ma Pháp về phía Kỵ sĩ sau khi xác đính được vị trí, đồng thời muốn tiếp tục tấn công Tiếu Ca Tự Nhược, ai ngờ giữa không trung đột nhiên có một tiếng chim ưng kêu lên.

Màn hình Vương Kiệt Hi tối sầm, tầm mắt bị che khuất hơn phân nửa, chỉ còn tia sáng le lói chiếu qua.

Ném Cát? Phía đối phương không có Lưu manh. Dùng Tường Thuẫn che tầm nhìn? Không đủ cao. Đây là... 

Chỗ triệu hồi của Lôi Ưng quá xảo quyệt rồi! Dùng cánh chim che mặt là cái thao tác quái quỷ gì thế hả!

Phía bên kia, Dạ Vũ Thanh Phiền và Thạch Bất Chuyển ở trong phạm vi Gầm Rú không tự chủ được nhanh chóng trượt xuống theo Độc Hoạt.

Trương Tân Kiệt lâm nguy không loạn, giơ gậy phép lên dùng Chuyên Chú cho Dạ Vũ Thanh Phiền. Bên đối thủ có hai Kỵ sĩ, Dạ Vũ Thanh Phiền phải tự do di chuyển mới có thể bảo vệ mục sư.

Chính Trương Tân Kiệt cũng không ngừng trượt được, ngày càng gần Độc Hoạt. Cũng may lực di chuyển của Mục sư không cao nên khi Dạ Vũ Thanh Phiền dùng Tam Đoạn Trảm mở đường liền chen tới trước người hắn. Giữa hai người cách nhau ba ô, lúc Băng Vũ đánh xuống Thành Lũy Thở Than, thân hình Thạch Bất Chuyển đột nhiên dừng lại!

Ma Giới Chi Hoa bỗng nhiên mọc lên cuốn lấy bắp chân của hắn!

Pháp sư triệu hồi ra tay rồi! Diệp Tu ra tay rồi!

Bằng bằng bằng bằng!

Bách Hoa Liễu Loạn rốt cuộc cũng không để ý đến việc chói mù mắt nữa, liên tục xả đạn vào Ma Giới Chi Hoa. Trong khi thay băng đạn, Trương Giai Lạc vội vàng xoay góc nhìn, bất ngờ nhìn thấy Muội Quang đang bị Rồng Con Biết Bay nắm chặt hai vai treo giữa không trung, không hề hoang mang ngâm xướng.

Thì ra đây là cách ông không bị lũ bò đâm đó hả?

Màn đạn bay trong lòng Trương Giai Lạc còn nhanh hơn viên đạn. Vừa muốn Chuyển Hỏa thì Muội Quang đã ngâm xướng, gậy phép chỉ vào hắn.

Sau đó...

"Cái con mẹ nó!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com