Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Chương 9: Muốn giải phóng Ma Thuật Sư không?

Cả đội đánh xong ba lượt đối chiến.

Các tuyển thủ đờ ra đủ kiểu trong phòng huấn luyện, người nhắm mắt dưỡng thần, người xoay xoay cổ tay, người dựa lưng ghế, người nhoài ra bàn như bị rút hết xương. Bốn vị bậc thầy chiến thuật lại không có thời gian nghỉ ngơi. Họ chụm đầu lại một chỗ, một lời nhanh chóng thảo luận, bút chỉ chỉ trỏ trỏ vào sổ của đối phương, thỉnh thoảng nhỏ giọng bàn bạc.

Đôi lúc có người quay đầu lại nhìn. Những tuyển thủ bị liếc tới bất luận là ai đều rét run cả người theo bản năng.

"Này, ông có ngửi thấy không?" Phương Duệ huých khuỷu tay Hoàng Thiếu Thiên.

"Tui luôn cảm thấy không khí đầy mùi âm mưu ..." Lý Hiên bĩu môi.

"Tui thấy hơi lạnh..." Sở Vân Tú xoa xoa cánh tay.

"Em gái Tô, em xem có phải điều hòa chỉnh quá thấp hay không?" Trương Giai Lạc nói phong long một tiếng, bị lườm trắng mắt: "Ông cho rằng đây là Bá Đồ à?"

"Bá Đồ thế nào Bá Đồ thế nào Bá Đồ thế nào?" Hoàng Thiếu Thiên sáng mắt nhoài người tới, "Điều hòa của Bá Đồ không phải luôn bật cực kỳ lạnh sao? Không nên đâu, thời tiết ở Thanh Đảo cũng ổn mà, không giống Lam Vũ bọn tui một năm bốn mùa đều phải bật điều hòa, nhưng cái chỗ mà điều hòa vô dụng nhất chắc là Bách Hoa đó, Trương Giai Lạc, ông nói xem có đúng hay không?"

Tôn Tường lặng lẽ đưa tay về phía Đường Hạo. Đường Hạo lần trong túi áo, lấy ra một cặp nút tai, không nói một lời đưa qua.

"Được rồi." Thảo luận kết thúc, Diệp Tu đứng lên, tiếng vỗ tay vang dội thu hút sự chú ý của mọi người:

"Tân Kiệt, cậu đi với Thiếu Thiên mài giũa chiến thuật. Văn Châu, cậu phụ trách tiểu Chu. Tiểu Tiếu, cậu tiếp tục để ý chiến thuật của những người khác–"

Mà chính hắn thì không nói lời nào lôi Vương Kiệt Hi đi.

"Cậu muốn giải phóng Ma Thuật Sư không?"

Vương Kiệt Hi im lặng. Diệp Tu cũng không gặng hỏi. Hắn tự động mở clip đối chiến ra, thành thạo di chuyển con chuột. Giữa màn ánh sáng ngợp trời, Vương Bất Lưu Hành thành thạo đổi hướng, cua gắt, tấn công.

"Ở đây cậu ngập ngừng. Tại sao?"

Diệp Tu đột nhiên bấm tạm dừng, nhẹ giọng hỏi.

Vương Kiệt Hi không nói. Diệp Tu cũng không gặng hỏi. Hắn tua lại, chiếu chậm, rồi lại tua lần nữa. Hai lần liên tiếp, rồi hắn lướt chuột, tua về phía trước một đoạn dài.

Sau khi phát xong ba clip đối chiến, Diệp Tu dựa vào lưng ghế, nghiêm túc mặt đối mặt với Vương Kiệt Hi:

"Muốn giải phóng Ma Thuật Sư không?"

"Tôi..."

Vương Kiệt Hi muốn nói lại thôi. Anh dời tầm mắt từ trên mặt Diệp Tu về phía màn hình, nhìn chằm chằm thứ ánh sáng nhảy nhót biến hóa không chớp mắt, ánh mắt lại hiện lên một chút hoang mang. Hình bóng của Vương Bất Lưu Hành tùy ý bay lượn và vô số chuyện cũ chất chồng của mấy năm này lũ lượt ùa về;

Mùa giải thứ ba đấu pháp Ma Thuật Sư được tung hô...

Cuối cùng Vi Thảo lại thua trận trong đau đớn...

Sự khó khăn khi thay đổi đấu pháp của bản thân, sự buồn bã khi đội trưởng quay lưng ra đi, sự sụp đổ của toàn đội khi Vương Bất Lưu Hành ngã xuống và những giọt nước mắt đau khổ của Cao Anh Kiệt...

"Mùa giải sau, hoặc mùa giải sau nữa, cả mùa sau đó nữa, bất kể khi nào, cậu phải dẫn dắt Vi Thảo giành lại ngôi vị quán quân!"

"Hã để bọn họ coi cậu là tấm gương, mà không phải chỗ dựa."

Hàn Văn Thanh bắt đầu thay phiên, Dương Thông lần nữa dùng Liều Mình Một Hit, Lâm Kính Ngôn giải nghệ, Ngôi Sao Hội Tụ năm ngoái, những lão tướng mùa ba còn sót lại lẻ loi ở Ngôi Sao Tụ Hội năm ngoái...

Còn có....

Còn có...

Còn có tán nhân mới ra mắt, sự phóng túng khi solo với Quân Mạc Tiếu; Ngôi Sao Hội Tụ mùa mười, niềm vui sướng khi đấu với Đường Hạo và Tôn Tường ở Ngôi Sao Hội Tụ mùa mười!

Muốn giải phóng Ma Thuật Sư không?

Sao có thể không muốn!

Hương vị tự do như vậy, nếm qua một lần, chắc chắn không ai có thể quên được!

Sao có thể quên, sao có thể không muốn!

Ma Thuật Sư của tôi,

Một Vương Kiệt Hi lần đầu gặp gỡ Vinh Quang,

Nhiệt tình nhất, lấp lánh nhất, phóng khoáng nhất!

Nhưng tôi có thể làm được không.

Thay đổi đấu pháp từ mùa thứ tư đến nay đã bảy năm, bảy mùa giải.

Những kỹ thuật, kinh nghiệm và ý thức từng bị kìm nén, bị chia cắt, chưa từng được tôi luyện ở các giải đấu đỉnh cao. Bây giờ dùng tới liệu có quá muộn? Có theo kịp?

"Lão Vương" Một bàn tay bỗng quơ quơ trước mặt hắn. Diệp Tu tay chống lên trước mặt máy tính bàn, nghiêng người che nửa màn hình, nụ cười hờ hững phóng đại trước mắt hắn:

"Cậu chỉ cần trả lời, muốn, hay không muốn. Phần còn lại..."

Hắn vung tay một cách thản nhiên, chỉ vào phòng huấn luyện, tất cả đội viên, người tập trung nghiên cứu, người tập chuyên tâm thảo luận:

"Không phải còn có bọn này sao?"

Một dòng nước ấm trào dâng trong lồng ngực.

Vương Kiệt Hi gật đầu thật mạnh.

"Tôi muốn."

"Được rồi, vậy tôi với cậu đánh vài trận đi." Diệp Tu hiểu ý gật đầu, quay lại máy tính trước mặt. Màn hình sáng lên, bóng Quân Mạc Tiếu cầm ô xuất hiện trên sân đấu.

"Lão Diệp, không phải ông nói ông không mang theo thẻ tài khoản sao!"

Hoàng Thiếu Thiên liếc qua, há miệng kêu gào. Diệp Tu còn chưa trả lời, thì bên kia phòng huấn luyện, giọng nói lanh lảnh trong trẻo của Tô Mộc Tranh cất lên thong thả:

"Tui mang đó."

"Phụt hahahahahaha ..."

Tất cả cười to.

Chọc Hoàng Thiếu Thiên luôn là chuyện thú vị nhất..

Trong tiếng cười của toàn đội, Vương Bất Lưu Hành đã spawn ở đầu bên kia của võ đài. Nâng Diệt Tuyệt Tinh Trần lên, bay lên, lao tới.

Tán nhân không tưởng biến ảo muôn bề và Ma Thuật Sư quỷ dị khó lường, đẳng cấp cao nhất, trạng thái mạnh nhất, va chạm!

Một trận, hai trận, ba trận... chín trận, mười trận!

Hai tay đấm hàng đầu trong Liên minh, nổi tiếng với phương pháp tấn công biến hoá thất thường. Trận đấu ngắn nhất là ba phút, trận đấu dài nhất hơn mười phút. Mười trận liên tục, gộp lại là một tiếng. Hai người họ nhìn chằm chằm vào máy tính với sự tập trung và chuyên chú cao độ. Vai không động, thân không lắc, chỉ có tiếng gõ phím nhanh như mưa bão.

Trong tiếng mưa rơi, cựu Ma Thuật Sư được gột rửa từng lớp bụi trần.

Một trận một trận lại một trận. Đối kháng kịch liệt, Vương Kiệt Hi không ngừng toát mồ hôi ướt đẫm lưng.

Áo khoác của anh không dày, gió từ điều hòa trong phòng huấn luyện của Nghĩa Trảm cũng rất tốt, gió nhẹ thổi mát rượi. Tuy nhiên, chút mát mẻ đó hoàn toàn không đủ với anh..

Góc nhìn trên màn hình quay cuồng chóng mặt: lên, xuống, phía trước, bên hông, chuyển hướng cấp tốc, xoay mình không ngừng. Lại bị Ô Thiên Cơ lúc thì xòe ra choán hết tầm nhìn, lúc thì thu lại, lúc thì quét ra một luồng sáng...

Mười hai hình thái biến đổi liên tục, hầu như không dừng lại ở bất kỳ hình thái nào quá một giây.

Anh chỉ từng đấu với Quân Mạc Tiếu hai lần rưỡi.

Nửa lần ở mùa giải thứ tám, ma đạo học giả chưa tới cấp 30 đối mặt với Quân Mạc Tiếu mới vừa ghép được Ô Thiên Cơ và vẫn chưa được nâng cấp. Hai lần ờ mùa giải thứ mười, gặp nhau trong trận đấu đoàn đội.

Tuy nhiên, áp lực mà hai lần rưỡi này mang lại hoàn toàn khác với trận đấu một chọi một hiện tại, tần suất và nhịp độ cao liên tục trên đấu trường solo, độ chắc chắn vượt trình.

Mười trận!

Trận đầu phấn khích, trận thứ hai tập trung ... Đến trận thứ chín, thứ mười, chỉ còn lại sự mệt mỏi khi liên tục ép bản thân đến cực hạn.

Kiên trì, kiên trì, tiếp tục kiên trì.

Bởi vì Vương Kiệt Hi biết, người ở phía đối diện hắn, cũng đang cháy hết mình với sự bền bỉ và tập trung.

Bởi trong số tất cả những tuyển thủ, chỉ có Diệp Tu, chỉ có Quân Mạc Tiếu, chỉ có đấu pháp tương tự hoặc thậm chí là càng thêm quỷ quyệt khó lường, linh hoạt thay đổi nhanh hơn, mới có thể làm cho anh lấy lại được phong độ của Ma Thuật Sư năm đó trong thời gian ngắn nhất có thể.

"Được rồi được rồi, không đánh nữa! Chết đói rồi, đi ăn cơm thôi!"

Lúc Diệp Tu gạt bàn phím đứng dậy, Vương Kiệt Hi ngả ra sau ngửa mặt lên, nhắm mắt dựa vào lưng ghế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com