2. Chương 7: Diệp Tu, không chuyên nghiệp, đừng cười
"Diệp Tu, Vân Tú không khỏe!"
Quay ngược thời gian trở lại trước khi trận đấu kết thúc. Diệp Tu nghe Tô Mộc Tranh nói thế thì liền đứng dậy rồi bước tới trước mặt cô ngồi xổm xuống. Như thể bị câu này của Tô Mộc Tranh đâm thủng vỏ bọc mạnh mẽ, Sở Vân Tú cụp cả người lại, cuồn tròn trên ghế.
"Không thoải mái chỗ nào?"
Nữ tuyển thủ mạnh nhất Liên minh trán đổ đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt xanh xao. Tay cô ghì chặt bụng, ráng ngẩng đầu lên:
"Đau bụng..."
"Đội y!"
Nghe lãnh đội kêu, đội y tế lật đật đứng dậy vòng qua đây. Diệp Tu lùi mấy bước, nghiêng đầu nhìn về phía hai cô gái, nghe đội y tế hỏi thăm tình hình một cách nhỏ nhẹ, Tô Mộc Tranh trả lời thay cho Sở Vân Tú:
"Cái này là đau bụng hàng tháng... Thường thì uống trước một viên Fenbid* là được rồi, không hiểu sao hôm nay lại đau dữ vậy..."
*thuốc giảm đau
"...... Bạn ấy lúc nào cũng ăn chung, cũng đâu có ăn món gì lạ..."
"Bình thường em cũng đâu có cảm thấy khó chịu chỗ nào đâu..."
Diệp Tu khẽ thở dài một hơi. Sau khi hỏi một đống câu hỏi, đội y tế bước tới gần hắn à đưa ra một kết luận đầy chắc chắn:
"Là đau sinh lý. Hẳn là không có bệnh gì liên quan tới chức năng/质性病变, chẳng qua là do căng thẳng thôi, nghỉ ngơi một hồi là được. Có điều bây giờ không nên ra sân."
"Được rồi, cảm ơn anh." Diệp Tu gật đầu cảm ơn rồi dùng sức quắc phiên dịch viên lại. Thừa dịp phiên dịch viên còn cách một khoảng nữa mới tới, hắn lại đối diện với Sở Vân Tú, nhẹ cười một tiếng: "Sở Vân Tú, em không cần phải làm gì hết."
"Cứ thư thả, không sao đâu. Đừng lo về trận đấu nữa, ghế dự bị không phải là để dùng trong mấy dịp như này sao?"
Tuy là đau tới nỗi trắng cả môi, Sở Vân Tú vẫn "phụt" một cái bật cười.
Diệp Tu dắt phiên dịch viên đi về phía ghế trọng tài. Sau lưng hắn, máy quay vừa đổi góc, phóng viên của Liên minh bắt đầu phát sóng:
"Xin chào các quý vị khán giả. Đây là nhà thi đấu của Giải Thế giới, Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang Trung Quốc xin gửi đến quý vị bản tin từ hiện trường, tôi là nhà báo Phan Hiểu Vân. Mới đây, tuyển thủ Sở Vân Tú bất ngờ gặp vấn đề về sức khỏe, dẫn đội Diệp Tu đã đi thương lượng với trọng tài..."
"Được rồi, xong rồi." Giữa tiếng báo cáo của phóng viên đặc biệt của Liên minh, Diệp Tu đã quay trở lại ghế tuyển thủ. Hắn thoáng cúi người, thong thả trưng cầu ý kiến của Sở Vân Tú: "Về nghỉ trước không?"
Sở Vân Tú luyến tiếc nhìn quanh sân đấu rồi khẽ gật đầu. Diệp Tu đứng thẳng lên: "Tiểu Đường!"
Đường Nhu đứng lên từ ghế cho nhân viên đáp lại. Diệp Tu vừa đi về phía cô, vừa vội nói: "Sở đội cảm thấy không khoẻ, em đi với đội y tế đưa ẻm về trước đi."
"Em cũng về với chị Sở!" Đới Nghiên Kỳ nhảy dựng lên.
Hai cô gái mỗi người một bên đỡ Sở Vân Tú, người đang đau tới mức không đứng thẳng nổi, đi ra ngoài. Phan Hiểu Vân tránh sang một bên, nhận lấy tờ giấy từ tay phiên dịch viên chạy tới đưa, tranh thủ từng giây nhìn sơ qua rồi tiếp tục phát sóng:
"Chúng tôi đã nhận được thông tin chính thức từ ủy ban tổ chức, trọng tài phán quyết, vì tình trạng sức khỏe của tuyển thủ Sở Vân Tú thật sự không thể chịu được thi đấu, dựa trên quy định của giải đấu, ủy ban tổ chức đồng ý cho đội Trung Quốc cử một tuyển thủ khác lên sân. Người thay Sở Vân Tú ra trận chính là..."
Trên màn hình lớn, dòng chữ "Sở Vân Tú, Pháp sư nguyên tố, Phong Thành Yên Vũ" mờ dần. Màn hình đen thui một hồi, một dòng chữ to xuất hiện trước mặt khán giả và trên màn truyền hình khiến dân Trung Quốc người nào người nấy cũng nhảy lên reo hò:
Diệp Tu, Tán Nhân, Quân Mạc Tiếu!
"Ách..."
Phòng thu tắt đài luôn. Phan Lâm ra sức tằng hắng:
"Tôi thấy... chắc chúng ta có thể công bố trước kết quả của trận đấu đó..."
"Ha ha ha ha dù tôi cũng đồng ý hai tay hai chân với quan điểm của anh nhưng phải viết bảo thủ chứ, cho nên cứ xem hết trận đấu cái đã. Chúng tôi thấy là khán giả Trung Quốc tại hiện trường đang rất là kích động, họ đang la to tên của Diệp Tu, trong khán giả Đức... có rất nhiều người đang cười? Bọn họ đang cười cái gì vậy?"
Máy quay từ từ quét qua dàn khán giả. Không chỉ có khán giả Đức mà hầu như ai là người nước ngoài trong nhà thi đấu cũng bật cười. Người rụt rè cười thì đang cố che miệng lại, người mà không rụt rè thì ngả ngửa ra sau cười ha hả, có người thậm chí chỉ tay lên màn hình lớn dậm chân không ngừng. Hiển nhiên đạo diễn cũng được gợi ý từ hành vi của bọn họ, sau khi quét hết nửa vòng, lập tức chỉnh máy quay về phía màn hình lớn lần nữa.
"À, tôi nghĩ tôi biết mấy người này cười cái gì rồi..."
Sau khi màn hình điện tử hiển thị tuyển thủ sẽ ra sân của đội Trung Quốc phát liên tục mấy ngôn ngữ mà họ không biết, một dòng tiếng Anh mà ai cũng hiểu được hiện lên đầy rõ rệt trên màn hình lớn.
"Yexiu,Unspecialized,Don't Laugh"
"Cái này, Unspecialized có thể dịch ra thành không chuyển nghề, cũng có thể dịch là không chuyên nghiệp. Bản thân không chuyên nghiệp mà còn bảo người ta đừng cười." Phan Lâm nói tiếng Anh một cách chậm rãi mà mạch lạc, cái giọng cố gắng nghẹn cười thấy rõ:
"Tôi nhìn thôi đã muốn cười rồi!"
"Khoan đã, sao Quân Mạc Tiếu sao lại biến thành Don't Laugh? Tôi nghe nói nó được chuyển thành Lord Grim trước đây mà đúng không?"
"Tin đồn này tôi cũng có nghe qua. Hình như lúc đầu đúng là tính ghi là Lord Grim, nhưng sau đó Diệp Tu tự mình nói Don't Laugh nên mới lật đật sửa lại... Anh còn nhớ buổi họp báo hôm bữa không?"
"Còn chứ, ấn tượng cực kỳ luôn ấy!"
Đạo diễn cũng thích làm trò. Trong khi Lý Nghệ Bác và Phan Lâm trò chuyện, đạo diễn đã cắt ra video của buổi họp báo. Theo lẽ thường thì khi biên dịch viên báo cáo thông tin cho sân đấu luôn đi theo bộ ba truyền thống 'tên tuyển thủ – nghề nghiệp – tên nhân vật':
"Yexiu,Unspecialized,Don't Laugh......"
Bạn phóng viên nước ngoài: ... Tôi không hiểu sao đội Trung Quốc mấy người đi chọn một tên không chuyên nghiệp làm dự bị, còn kêu người ta đừng cười nữa là sao...
Sau một lúc vắng lặng, cuối cùng cũng có một phóng viên nước ngoài giơ cánh tay run rẩy lên và đặt câu hỏi. Mang đôi mắt xanh ngập nước đầy mê mang, trông cực kỳ vô tội hỏi:
"Yes, we won't laugh, but...... what's the card name?" (Vâng, chúng tôi sẽ không cười đâu, nhưng ... tên thẻ tài khoản là gì?)
"...... Don't Laugh......"
"...... Mấy người chơi vui lắm đúng không!" Lý Nghệ Bác đau đớn vô cùng tận: "Tôi còn tưởng phiên dịch viên mà mấy người này dùng trong buổi họp báo là tình nguyện viên nên chỉ nhìn cái rồi thôi, ai ngờ cái này là thông tin chính thức chứ!"
...... Dù sao đi nữa, vinh quang của một nhân vật cuối cùng vẫn dựa vào chiến tích chứ không phải tên tiếng Anh của nó là Lord Grim hay Don't Laugh. Trên đường Diệp Tu đi tới ghế tuyển thủ, Phan Lâm lật qua tài liệu được Liên minh cung cấp sẵn, bắt đầu khẩn trương thông báo:
"Trận đấu đơn thứ ba, tuyển thủ ra sân của đội Đức là Heinrich von Warrenstein, nghề Pháp sư triệu hồi, tên nhân vật là Peastalk Ascension. Thôi, nhân vật tên gì không quan trọng... Tuyển thủ Heinrich là át chủ bài của câu lạc bộ Frankfurt, trúng cử Ngôi sao Vinh Quang của Đức năm năm liên tiếp. Câu lạc vẫn luôn tiến vào bán kết năm này qua năm khác, hai lần lọt vào chung kết, nhưng tiếc rằng cho tới nay vẫn chưa thể giành được chức vô địch nào. Bản thân Heinrich chủ yếu đi theo phong cách Pháp sư tinh linh tinh, sở hữu bao gồm sự bùng nổ và khả năng kiểm soát. Anh ấy là người mở màn chính trong đấu lôi đài ở mùa trước, bao gồm cả vòng loại trực tiếp, chỉ thua solo ba lần."
"Thực lực solo có thể nói là khá mạnh đấy."
"Ừ, khá mạnh."
Hai kim bài dẫn chương trình này người tung kẻ hứng nói chuyện một cách nhàn nhã, không cảm thấy căng thẳng tí nào. Từ giọng điệu và ánh mắt của nhau, bọn họ đều đọc được cùng một câu:
Nhưng so với Diệp Tu thì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com