Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 56. Hello! Tiểu thư ngoài hành tinh (kết)

"Nếu các người nghe được lời thỉnh cầu của con, xin cho con mượn sức mạnh." - Lê Thy Ngọc quỳ một chân, tay đặt xuống đất, vùng sáng bắt đầu lan rộng ra.

Mọi người đang đứng cảm giác dưới chân rung lên, biết được sẽ có thứ gì đó đâm lên. Khải Thụy tò mò nhìn Lê Thy Ngọc, lập tức một đống rễ cây trồi lên trói chặt hắn vào ghế. Lan Hương đang cầm kiếm chém khí thế, cũng bị trói không nhúc nhích được. Mặt đất dưới chân đã bị rễ cây phá hủy, phòng thí nghiệm bắt đầu rung chuyển.

"Đã nói không được làm bừa, chỗ này sẽ sập." - Tóc Tiên nói ra câu này đã quá muộn. Làm ơn, thứ thực sự bị sụp chính là nhà của bọn họ đó.

"A... chết rồi! Em không biết làm sao ngừng lại." - Lê Thy Ngọc luống cuống tay chân. Đừng nghĩ cái người vừa mượn sức mạnh tự nhiên vừa xinh đẹp, vừa mạnh mẽ. Thật sự vẫn chỉ là một đứa mới vào nghề. Chưa có cách nào khống chế được sức mạnh.

Hậu quả của việc không thể khống chế được sức mạnh vô cùng nghiêm trọng, tầng hầm dưới lòng đất bị phá sập thì thôi đi. Đám rễ cây đang trói Khải Thụy và Lan Hương càng lúc càng dài ra, xuyên thẳng lên trên. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà của họ sẽ bị phá nát.

"Rung lắc mạnh như vậy, những người xung quanh sẽ phát hiện rất phiền phức. Quỳnh, theo ta lên trên."

"Vâng, chủ nhân."

Đồng Ánh Quỳnh đập cánh, chở theo Tóc Tiên lại hướng cầu thang bay lên trên. Những người còn lại cũng nhanh chóng chạy lại cầu thang đi lên, phải nhanh thoát ra nếu không muốn bị chôn sống. Mọi người vừa bước lên cầu thang, mặt đất sau lưng đã rạn nứt, sụp xuống thành một đống hỗn độn, ở trước mặt thì bụi đất bay mù mịt. Sau khi chạy bán mạng, lên tới tầng hầm nhà Khải Thụy, mọi người lại nhanh chóng chạy ra ngoài nhìn ngôi nhà của họ Nguyễn. Thấy căn nhà vẫn còn bình an liền thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ chỉ trong một giây, cả đống rễ cây đâm xuyên cửa sổ chui ra ngoài.

"Trời ơi, trong nhà bị phá hoại hết rồi. Phòng của ta!" - Huỳnh Sơn lo lắng sự an nguy của căn phòng. Chạy thẳng vô nhà, tách cái đám rễ cây đang đâm lung tung đi lên phòng của mình. May mắn chưa có cái rễ nào đâm vào phòng hắn, tốt nhất lập kết giới cho chắc ăn.

Tóc Tiên lên tới nơi, đúng lúc rễ cây đã đâm xuyên qua tầng một. Nàng lập tức tìm cách ngăn cản, nếu không nóc nhà của bọn họ sẽ tô điểm thêm một đống lỗ.

Đồ trong nhà đã bị hư hại toàn bộ, rơi rớt, lăng bể, vách tường bị phá nát... Tóc Tiên không cần kiêng cử thả Hỏa Long đem đốt sạch mấy cái rễ cây. Trừ chỗ đang trói Khải Thụy và Lan Hương.

"Ha ha, xin lỗi. Em càng làm càng hỏng chuyện." - Lê Thy Ngọc cười gượng, gãi sau gáy. Mấy lần trước, phá hỏng chuyện chỉ là làm mọi thứ phức tạp lên một chút. Lần này, thì phá hỏng nguyên căn nhà của Tóc Tiên, đúng là mặt dày vô sỉ, không phân biệt tốt xấu.

Tóc Tiên nhìn Lê Thy Ngọc một tay vò đầu bứt tóc, rồi cười châm chọc: "Hzai... cũng quen rồi. Chí ít em cũng bắt được Boss rồi."

"Này này, tỷ tỷ đây là chị đang cưng chiều em ấy. Chị mà không quản chặt, Thy Ngọc sẽ biến thành Gấu con!" - Huỳnh Sơn bày tỏ bất mãn, không phải đang ghen tị sao? Tâm Nhi đứng một bên bật cười.

"Chị. thích. đó." - Tóc Tiên ôm chặt Lê Thy Ngọc, dáng vẻ nữ vương lại bộc phát.

"Bây giờ là thời gian vợ chồng ân ái sao?" - Khải Thụy đang bị trói chặt lên tiếng. Bị rễ cây quấn khắp người, vẫn còn vui vẻ ăn khoai tây chiên, xem kịch vui.

"Ngươi đã làm gì Lan Hương? Ngươi đã làm gì? Tại sao chị ấy không nhận ra ta?" - Ái Phương chạy đến chỗ Lan Hương bị trói, sợ những rễ cây đó làm vợ mình bị thương. Quay mặt hỏi lão già biến thái.

"Chẳng qua, ta chỉ bóp méo trí nhớ của cô ấy một chút. Rồi làm cho cô ấy nghĩ mình là một sát thủ. Ngoại trừ ta ra, cô ấy không nhận ra ai, kể cả người vợ kết tóc se tơ cũng không nhận ra." - Khải Thụy cười ha hả, làm cho người khác lông tóc dựng đứng.

"Chết tiệt, tại sao ngươi phải làm như thế?" - Ái Phương dùng hai bàn tay nâng mặt Lan Hương lên, nhìn sâu vào mắt vợ mình. Ánh mắt Lan Hương tê dại, không một chút cảm xúc, giống như một người máy.

"Ngươi là ai? Ta phải giết ngươi." - Âm thanh lạnh lùng, xuyên thẳng vào trái tim Ái Phương, thật đau đớn.

"Đây chỉ là thí nghiệm, muốn xem các ngươi tình cảm sâu đậm bao nhiêu. Muốn thử tài năng tẩy não của ta có tốt không, muốn xem là cô tình nguyện bị vợ mình giết, hay cô sẽ giết vợ mình?" - Khải Thụy xem mọi thứ như một trò chơi.

"Ta sẽ giết ngươi." - Ái Phương giật lấy thanh kiếm trong tay Lan Hương, phóng thẳng về phía Khải Thụy, không đâm hắn ngàn vạn lần nàng không cam lòng.

"Đâu có dễ vậy." - Khải Thụy từ đầu đến cuối vẫn rất ung dung, hắn tự tin có thể thoát: "Thử một chút phát minh của ta đi, keo dán vinh hoa."

Khải Thụy nắm một bàn tay lại, một tay xoa bóp lên cổ tay. Ở giữa khe bàn tay được nắm lại, một dòng chất lỏng sền sệch chảy ra. Chất lỏng rơi xuống những rễ cây đang trói chặt hắn, toàn bộ rễ đã bị tan chảy, tốc độ rất nhanh.

Giải thoát khỏi ràng buộc, Khải Thụy phản công. Tuy nơi này không phải trong phòng thí nghiệm của hắn, không có nhiều cơ quan phòng thủ, nhưng cũng không có nghĩa trên người hắn không có vũ khí. Hắn móc trong túi ra một vật nho nhỏ, bấm nút, thứ đó bắt đầu đếm ngược.

"Tạm biệt, những người bạn nhỏ." - Khải Thụy ném thứ đó tới chỗ bọn họ, hắn lập tức lui về sau.

"Con mợ nó!" - Tóc Tiên chửi, kéo Lê Thy Ngọc ra xa. Khai triển kết giới phòng thủ, ra lệnh Đồng Ánh Quỳnh bảo vệ Ái Phương và Lan Hương. Huỳnh Sơn thì khỏi lo.

Nếu như những rễ cây to lớn kia chưa đủ phá hoại nhà Tóc Tiên, thì cái thứ nho nhỏ Khải Thụy ném tới có sức công phá gấp mười lần bom bình thường. Bây giờ, nhà Tóc Tiên đã biến mất không để lại một chút dấu vết. Ờ mà không phải, nói đúng hơn là hiện trường của một vụ nổ bom.

"Đồ ngoài hành tinh chết thiệt. Lão nương nên đánh chết hắn mới đúng." - Tóc Tiên nhìn căn nhà mình bỏ công sức trang trí, bây giờ chỉ là một đống gạch vụn.

Lê Thy Ngọc nhìn Tóc Tiên đạp gót giày, cứ như nữ siêu nhân bước qua phế tích của thành phố đuổi theo Khải Thụy. Lê Thy Ngọc và Huỳnh Sơn cũng phục hồi tinh thần chạy theo. Ái Phương cầm kiếm chặt đứt rễ cây đang trói vợ mình. Lan Hương hiện giờ không có vũ khí, cũng không tấn công ai, giống như một người máy, chờ lệnh chủ nhân.

Ba người vừa chạy ra khỏi căn nhà đổ nát thì thấy Khải Thụy vẫn đang đứng trước cửa. Có một người con trai, tóc đỏ, mặc đồ đen, rất đẹp trai, trên mặt không cảm xúc, đôi mắt màu đỏ, ánh mắt sắc bén nhìn rất mê người. Trên tay đang cầm một bên còng tay, bên còn lại đã còng vào tay Khải Thụy.

"Ông đã bị bắt." - Người con trai lên tiếng, giọng nói rất êm tai, cứng rắn lại thu hút. Nếu gặp một nữ nhà văn, chắc đã viết được một quyển tiểu thuyết rồi.

Khải Thụy bị bắt vẫn không thèm phản kháng, chỉ sững sờ đứng im cho người ta còng mình. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

"Tắc Tây, em đã tới rồi." - Ái Phương đang dìu Lan Hương đi ra, nhìn thấy người đàn ông trước mắt, thầm nghĩ: "Trời ơi, cuối cùng đã nhìn thấy em."

"Phi thuyền đáp xuống xảy ra chút sự cố, nên em tới trễ. Tỷ tỷ, chị làm sao vậy?" - Tắc Tây nhìn Lan Hương có gì đó không đúng.

"Em nên hỏi người trước mặt đó, xem hắn đã làm gì." - Ái Phương nghiến răng. Nhưng người ở Hồng Tuyết Tinh rất tuân thủ luật pháp, Khải Thụy có tội phải trở về để bị xét xử.

"Khải Thụy tiên sinh, tôi chính thức bắt ông vì tội thí nghiệm trái phép trên cơ thể con người. Ông muốn biện hộ cái gì, xin mời lên tòa án cùng thẩm phán tranh luận. Còn bây giờ, ông đã làm gì tới tỷ tỷ tôi?" - Gương mặt Tắc Tây giận dữ, nhưng lại càng làm hắn thêm phần đẹp trai. Vừa nguy hiểm, vừa rất mê người.

"Nếu cậu kết hôn với tôi, tôi sẽ nói." - Lời Khải Thụy nói ra chính bản thân hắn cũng giật mình. Nhất kiến chung tình là cái gì? Từ trước đến nay, hắn chỉ có hứng thú nghiên cứu mấy thứ kỳ quái, đây là lần đầu tiên hắn có hứng thú với một con người.

"Tội tăng thêm một bậc - đùa giỡn với cảnh sát hình sự."

"Tôi có hứng thú với thân thể của cậu, có cơ hội cho tôi nghiên cứu thử xem."

"Ông không có cơ hội đâu."

Tắc Tây không thể nhịn được nữa - lão già biến thái cứ dùng từ ngữ đùa cợt với hắn. Cứ đem hắn trở về Hồng Tuyết Tinh đã, còn về phần Lan Hương, Khải Thụy nói chỉ cần truyền dẫn lại trí nhớ là nàng sẽ trở lại như cũ. Hắn không phải chế tạo ra cỗ máy giết người, chỉ đơn giản là muốn "nghiên cứu", phá hoại ý thức người khác một chút thôi. Nếu có ai hiểu được đầu óc của nhà khoa học quái dị này, thì chắc cũng là loại quái vật cùng tần số.

"Ai da, mọi chuyện kết thúc đơn giản vậy sao? Em trai của Lan Hương vừa đến là giải quyết xong? Nhà của Tóc Tiên bị phá tan nát là hy sinh vô ích à? Sớm biết thế này, kêu Huỳnh Sơn dùng mỹ nam kế là xong rồi!" - Lê Thy Ngọc không thể tin nổi. Mọi thứ vừa rối tung rối mù, bỗng chốc lại kết thúc... tào lao hết sức. Để lại đống đổ nát, không ai muốn dọn.

"Đừng có đùa, anh không phải gay." - Huỳnh Sơn giậm chân. Hắn thích con gái dịu dàng, không phải đàn ông.

"Cũng đúng. Dù ngoại hình của đệ so với Tắc Tây còn kém vài bậc... nhưng nhìn đệ cũng rất được."

"Em thẳng."

"Thẳng thì càng dễ là tiểu thụ."

"Cứu mạng! Trong nhà có hai cái miệng ác độc. Những ngày tháng êm đềm nay còn đâu!"

Ái Phương đang truyền dẫn ký ức cho Lan Hương. Tất cả đã được khôi phục. Lan Hương, giờ đã tỉnh táo, trước mặt nàng chính là người vợ ngày trước còn nằm bất động trong phòng bệnh.

"Ái Phương? Ái Phương! Đúng là em, Ái Phương!" - Lan Hương bật khóc, ôm chặt lấy nàng.

"Là em đây. Không sao rồi. Chị nhớ em là ai là tốt rồi... Chúng ta cùng nhau về nhà nhé."

"Đã xảy ra chuyện gì? Trời ạ! Tóc Tiên, nhà của cô..." - Lan Hương hoảng hốt nhìn ngôi nhà chỉ còn lại đống gạch vụn. Từ lúc bị Khải Thụy bắt đi, nàng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.

"Mấy người sửa được nóc nhà, vậy nguyên căn nhà cũng có cách sửa." - Gương mặt Tóc Tiên lúc này không khác gì sát thủ máu lạnh. Rõ ràng, nếu ai dám nói "không", sẽ có thêm hai cái thi thể trong nhà xác đêm nay.

"Năng lượng trên người chúng tôi không đủ... muốn sửa cả căn nhà lập tức là rất khó."

"Phải rồi, để tôi liên hệ bạn bè ở Hồng Tuyết Tinh, xin mượn ít năng lượng. Hi vọng họ gửi kịp."

Lê Thy Ngọc cảm giác như đang đóng phim khoa học viễn tưởng. Gửi tin nhắn để nhận năng lượng? Nhưng sau bao nhiêu năm gặp ma, chạm quỷ, xuyên không, bị nhập... thêm chuyện này nữa cũng bình thường thôi.

Cuối cùng, nhờ công nghệ cao từ Hồng Tuyết Tinh, căn nhà được phục hồi hoàn hảo. Đến tận 12 giờ khuya, Tóc Tiên mới được an tâm đi tắm. Cả ngày mệt nhoài, được nằm trên giường sạch sẽ, nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Lần này, có thể tiếp tục chuyện lần trước bị cắt ngang rồi." - Tóc Tiên lật người, đè lên Lê Thy Ngọc. Không hỏi, không xin phép - chỉ thông báo: chuẩn bị hành động.

"Hả... chị còn sức?" - Lê Thy Ngọc mở to mắt kinh ngạc, sắc mặt tím tái. Nàng mệt đến mức chẳng còn sức để phản kháng. Xin tha cho em...

"Đề phòng bị cản trở, chị đã lập kết giới phía trên mái nhà. Không gì có thể đâm thủng được. Quỳnh cũng đang bảo vệ bên ngoài - không ai dám bén mảng vào."

"Khoan đã... Chị nói Đồng Ánh Quỳnh ở trên đó, nếu chị ấy nghe được thì sao?"

"Yên tâm. Cô ấy không nghe thấy đâu."

"Chị lừa em... Á-!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com