Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2 : Lần đầu tiên

Trường UA vẫn đầy tiếng cười và náo nhiệt của học sinh, nhưng trong lòng Todoroki Shoto, có một cảm giác lạ thường mà cậu chưa từng hiểu.

Anh luôn để mắt đến Midoriya, luôn muốn biết cậu ấy đang làm gì, có mệt không, có gặp khó khăn không... Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đó là tình cảm đặc biệt. Trong đầu anh, đó chỉ là trách nhiệm, sự quan tâm dành cho một người bạn đồng hành, một đồng đội.

Một buổi sáng, trên sân tập, Midoriya đang vật lộn với bài tập phản xạ tốc độ. Mồ hồi nhễ nhại trán, tay chân run rẩy nhưng em không bỏ cuộc.

Todoroki đứng bên, giọng bình thản :

"Cậu nên giữ nhịp thở ổn định. Nếu không, cậu sẽ mất sức giữa chừng."

Midoriya nhìn Todoroki, đôi mắt sáng lên, nở nụ cười rạng rỡ đáp lại :

"Tớ biết rồi, cảm ơn nhé ! Tớ sẽ cố gắng hơn."

Todoroki quan sát từng chuyển động của Midoriya, không hề rời mắt. Anh thấy cách Midoriya nghiến răng, tập trung từng chi tiết nhỏ, cách em kiên trì không bỏ cuộc dù mệt mỏi.

Một phần trong Todoroki bỗng nhiên muốn bảo vệ Midoriya, muốn giúp em bớt khó khăn. Thế rồi anh lại tự nhủ 'Chỉ là vì đồng đội thôi, không có gì khác.' Nhưng trong tim, một cảm giác lạ len lỏi, ấm áp, khiến anh bối rối.

-

Trong giờ học chiến thuật, Midoriya ngồi cạnh Todoroki. Khi giáo viên hỏi một câu khó, Midoriya đã chần chừ, miệng lẩm bẩm, tay vô thức bấu chặt môi.

Todoroki đặt tay lên vai em, giọng thản nhiên xen chút ấm áp :

"Bình tĩnh lại nào, Midoriya. Cậu sẽ làm được thôi, tự tin lên."

Midoriya mặt đỏ bừng, cúi đầu cười nhẹ nhưng không đáp lại anh.

Todoroki lặng lẽ quan sát, và lần đầu tiên, anh thấy tim mình nhói lên một cách lạ thường. Tại sao chỉ là một nụ cười lại khiến anh thấy rung động ?

Todoroki lắc đầu, cố gạt bỏ đi suy nghĩ đó. 'Mình đang quan tâm thái quá rồi.'

Nhưng sâu thẳm, anh đã bắt đầu để ý từng chi tiết nhỏ : cách Midoriya cau mày khi lo lắng, cách em chăm chú lắng nghe, từng cái gật đầu, từng câu nói "Tớ sẽ cố" đều khiến Todoroki chú ý hơn bình thường.

-

Một buổi chiều, khi luyện tập kĩ năng phối hợp, Midoriya trượt chân suýt ngã. Todoroki thấy lập tức lao đến, tay ra trước, nâng em lên và giúp em giữ thăng bằng.

Midoriya hít một hơi dài, nửa xấu hổ, nửa biết ơn :

"Cảm ơn cậu, tớ không ngờ lại thành ra vậy."

Todoroki nhìn em, không thể đoán trong đôi mắt của anh đang chứa cảm xúc gì. Lo lắng ?

Nhưng khi Midoriya ổn định lại, nhìn anh với đôi mắt tin tưởng, tim anh lại nhói lên lần nữa. Anh không hiểu điều đó, nhưng cảm giác muốn Midoriya luôn an toàn và hạnh phúc len lỏi trong lòng.

-

Những hành động nhỏ nhặt cứ lặp đi lặp lại, dần trở thành thói quen. Todoroki luôn để ý em khắp mọi nơi, trong mọi buổi học, buổi tập, và cả giờ ăn tại Lunchrush.

Anh sửa từng lỗi nhỏ cho Midoriya, nhắc em nghỉ ngơi, quan sát em khi em không tập trung. Mỗi hành động, lời nói đều xuất phát từ sự quan tâm chân thành, nhưng Todoroki vẫn tự lừa bản thân 'Chỉ là quan tâm bạn bè, không có gì khác..'

Một buổi tối, khi Midoriya bị cảm nhẹ. Todoroki mang cho em một hộp súp nóng, giọng nhẹ nhàng mang chút oán trách :

"Cậu nên ăn nhiều hơn, đừng tập luyện quá mức thành ra thế này nữa."

Midoriya có chút quá khích :

"Cảm ơn cậu nhé Todoroki-kun, đã làm phiền cậu rồi. Tớ thật sự may mắn khi có cậu bên cạnh."

Todoroki ngỡ ngàng, cúi mặt lẩm bẩm :

"Chỉ... chỉ vì cậu cần thôi."

Nhưng khi Midoriya nhìn anh lần nữa, ánh mắt như chứa cả dải ngân hà, tim anh đập nhanh hơn. Lần đầu tiên, anh tự hỏi : Liệu có thật sự là quan tâm bạn bè không ?

-

Thời gian trôi qua, Todoroki bắt đầu để ý đến những chi tiết nhỏ khác : Midoriya thích nắng nhẹ buổi sáng, hay cau mày khi gặp bài tập khó, hay tựa đầu lên vai anh khi mệt.

Anh nhận ra bản thân luôn muốn bảo vệ, muốn che chở, muốn nhìn thấy Midoriya cười hạnh phúc.

Một hôm, khi họ cùng nhau luyện tập kỹ năng phối hợp nâng cao. Todoroki vô tình nhìn thấy Midoriya cười khi em hoàn thành động tác khó, khoảnh khắc ấy khiến anh giật mình.

Những ngày tháng vừa qua, tất cả những hành động quan tâm, lời nói, cử chỉ đều trở thành minh chứng cho tình cảm mà anh chưa từng nhận ra - hay có thể nói là đã từng phủ nhận.

Todoroki đứng yên, nhìn em hồn nhiên và tràn đầy năng lượng, tim đập mạnh, hơi thở trở nên gấp gáp.

Anh nhận ra rằng những cảm giác quan tâm, lo lắng, dõi theo Midoriya bấy lâu nay không còn là bình thường nữa

Anh.. thích Midoriya rồi.

-

Ngày hôm sau, Todoroki tìm cách ở gần em hơn. Anh giúp Midoriya luyện tập, nhắc nhở nghỉ ngơi, và lần đầu tiên, tự nguyện dành thời gian trò chuyện sau giờ học.

Khi Midoriya mỉm cười và hỏi :

"Vậy cậu sẽ cùng tớ ăn trưa chứ ?"

Todoroki khẽ nhìn vào đôi mắt em, lại đôi mắt quen thuộc như chứa cả dải ngân hà, tim đập nhanh :

"Ừ.. tớ sẽ đi cùng cậu."

Lần này, không còn là sự quan tâm vô thức hay trách nhiệm, mà là vì anh muốn được ở bên Midoriya.
Anh đã nhận ra tình cảm của bản thân, và anh biết rằng từ nay, những hành động, lời nói và ánh mắt của anh sẽ khác.

Todoroki bắt đầu theo đuổi em, chậm rãi nhưng chắc chắn, từng bước một, bằng tình cảm mà anh đã giấu kín bấy lâu.

-

Khi Todoroki đứng nhìn Midoriya từ xa, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ khuôn mặt cậu, trong lòng tràn đầy quyết tâm :

"Tớ sẽ cố hết sức, để có thể nói dõng dạc với cậu rằng : Tớ thích cậu, Izuku."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com