Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1

Đôi khi, cuộc sống sẽ là một cái gì đó mà chính tôi cũng không hình dung được, xoay chuyển, kiềm hãm, nhưng cũng thật tươi mới và đẹp đẽ.

Từ rất lâu, tôi vẫn nhìn mọi thứ xung quanh theo khía cạnh màu hồng, và thế giới này chỉ toàn những thứ tốt lành, là món quà tuyệt vời nhất vẽ nên những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, những nụ cười rạng rỡ.

Nhưng chỉ là tôi cố tình không hiểu, tôi biết tất cả sự việc luôn có mặt trái của nó, khi việc sở hữu một sức mạnh kì lạ hay còn được gọi nôm na là siêu năng lực trở nên ngày càng phổ biến, chiếm hơn 80% dân số toàn cầu, thì việc sản sinh ra thế lực tà ác là điều quá hiển nhiên, chúng chỉ làm những việc ghê tởm để thỏa mãn bản thân, thuộc thành phần tôi xem là bùn nhơ nhất dưới tầng đáy xã hội - lũ tội phạm.

Từ bé tôi đã được răn dạy phải trở thành người có ích như thế nào, cống hiến cho nhân loại ra sao, thần tượng của tôi là những vị anh hùng lừng lẫy, điển hình là biểu tượng của hòa bình "All Might". Thế nên đến năm tôi phát hiện ra năng lực mà bản thân xem là độc nhất của mình:" Sự Sáng Tạo", tôi đã học đến điên cuồng, thuộc gần như mọi phân tử, cách cấu tạo của vạn vật, những thứ không có sự sống để có thể phát triển tối đa khả năng. Công sức miệt mài đã không hề hoang phí, với sự thông minh cùng chỉ số IQ khá cao, năm 15 tuổi tôi nghiễm nhiên trở thành học sinh ưu tú được chuyển thẳng vào trường Yuuei, ngôi trường cấp ba chuyên đào tạo những người mang năng lực muốn cống hiến hết mình cho xã hội, hay còn nôm na gọi là "Học Viện Anh Hùng".

Và tôi, là Yaoyorozu Momo.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Momo vốn đã là một nữ sinh toàn năng, ngay cả học tập lẫn trong việc điều khiển năng lực. Khuôn mặt mang nét "ngầu" hơn sự "dễ thương", thêm quả tóc đuôi ngựa kì quặc thì chẳng thể khiến ai nghĩ cô là người mang trí thông minh cao ngất ngưởng cả. Vì thế, vốn từ ban đầu, khi cô được chọn để thành học sinh ưu tú, Momo luôn nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên, và cô tự tin chẳng một ai có thể khiến bản thân ái ngại mà cảm thấy thật nhỏ bé. Nhưng thật đã lầm...

Ngày đầu khai giảng, Momo mới biết mình học lớp 1-A, nhìn xung quanh bất giác cô cảm thấy rụt rè, có lẽ mọi người lớp khác đang ghen tị, hoặc là nhìn cô với ánh mắt kì quặc. Momo bấu lấy vạt áo, lẩm nhẩm tự an ủi rằng bản thân sẽ ổn thôi, việc quan trọng cần làm đầu tiên của cô là thích nghi và kết bạn. Có thế mới tồn tại được, vì Momo luôn là con người hòa đồng lạc quan trong mắt những người khác.

Thơm quá...

Mùi hương không biết từ đâu, chỉ là vô tình thoáng qua khi Momo đang cúi đầu sải bước nhanh đến lớp. Một lúc sau đó cô mới nhận thức được đó là mùi đặc trưng của con trai, mạnh mẽ và nồng nàn, bất giác đưa tay lên quệt mũi, khịt khịt vài tiếng.

Khoan đã... mình đang đỏ mặthương thơm của đàn ông sao??? Mày bị biến thái hả Momo...

Ngớ người, nhận ra mặt mình đang nóng lên, Momo biết chắc thể nào hai gò má của cô cũng ửng hồng một cách bất tự nhiên, bèn vỗ thật mạnh để trấn tĩnh. Hành động của cô khiến vài học sinh chú ý, Momo không biết rằng điều này có thể làm mọi người nghĩ cô bị điên, chỉ là nó giúp cô lấy lại sự tự tin và trở nên bình thường.

Lớp 1-A lúc này chỉ có vài người tới, có lẽ vì vẫn còn khá sớm. Họ đều làm công việc riêng mà không đả động gì đến nhau, chắc do vẫn chưa quen. Momo gồng mình hít một hơi thật sâu rồi đi nhẹ nhàng vào lớp cùng nụ cười hòa nhã.

Cô đi xuống bàn cuối của dãy hai, lặng lẽ thở ra. Cảm giác áp lực đã vơi đi một nửa.

Momo khá cao, ngang ngửa với con trai, nên cô biết ý mà không ngồi bàn trên. Dù bản thân Momo rất muốn điều đó để phục vụ cho việc học tốt hơn.

.. lại cái mùi này.

Tự nhắc là không để bị khích động như vừa rồi, Momo khịt nhẹ mũi. Cái hương thơm quen thuộc lúc nãy cô vẫn không lẫn đi đâu được. Và... nó xuất phát từ cậu học sinh ngồi dãy ba, cùng hàng với Momo, đúng hơn là ngồi sát cô nếu không cách một đường đi.

Thoạt nhìn, Momo đã có ấn tượng mạnh. Có lẽ đầu tiên là vì vẻ ngoài điển trai, phải rồi, cậu ta rất đẹp. Nhưng lại sở hữu một mái tóc kì lạ pha tạp bên trắng bên đỏ, cô còn trông thấy vết sẹo lớn trên khoảng mắt trái đến mang tai. Điều này khiến Momo rùng mình, cô không chắc điều gì đã tạo nên vết sẹo khủng khiếp như thế, nhưng đó có lẽ là kí ức đau buồn trong quá khứ, một người như Momo thì mãi vẫn sẽ không hiểu được. Lồng ngực cô bỗng cảm thấy khó chịu, như tan ra lại thắt vào đến phức tạp. Cảm giác không khác gì đậu hũ nhồi cá vậy.

- Chào buổi sáng - Yaoyorozu Momo giơ tay vẫy cậu bạn ngồi kế, cố gắng cười thật tươi. Ánh mắt kia khẽ liếc qua, màu mắt xanh trong vắt như phản chiếu rõ ràng mọi hình thù lẫn hành động của cô, nhưng tuyệt nhiên không có cảm xúc gì đặc biệt kèm một cái gật đầu - Chào cậu, buổi sáng tốt lành.

Thanh âm trầm lắng mà điềm tĩnh, chất giọng quả thực rất ấm, làm cô ước chừng mình có thể nghe lại câu chào đó một ngàn lần nữa. Momo để ý đôi mắt cậu ta cũng vậy, rất đẹp, nhưng cũng thật kì lạ. Bên phía gương mặt có vết sẹo loang lổ là một màu xanh sáng, bên kia lại đen thẫm như màu mắt của cô vậy.

Bối rối thật...

- Tớ là Yaoyorozu Momo, là học sinh ưu tú được chuyển thẳng vào lớp này, rất vui được làm quen. - Cô hơi cúi đầu, sực nghĩ có vẻ lời giới thiệu vừa rồi hơi khoe khoang. Cái tật ngàn năm vẫn không bỏ được, Momo thiếu điều muốn cắm đầu xuống đất, thể nào cậu bạn kia cũng cảm thấy không ưa nổi.

Và cô thì không muốn như thế chút nào...

- Tớ là Todoroki Shouto, cũng là học sinh ưu tú...

Hở...

Momo sực tỉnh, cô tự vả vào mặt mình. Phải rồi, không chắc cô là học sinh duy nhất được tuyển thẳng, có thể vẫn còn những người xuất sắc hơn. Tự cao là không tốt, nhưng cái danh "ưu tú" luôn khiến cô cảm thấy bản thân hơn người khác, nên việc đánh đồng họ là hoàn toàn có thể.

- T..thế à. Sức mạnh của tớ là sự sáng tạo. Tớ có thể dùng năng lực để tạo ra bất kì cái gì chỉ cần không có sự sống và tớ phải thuộc cấu tạo của nó. Còn Todoroki, cậu là gì?

- Ừm.. băng và lửa... - Todoroki có khẽ nhíu mày khi nhắc đến từ "lửa", nhưng cậu đã lấy lại vẻ điềm tĩnh bình thường ngay sau đó. Momo nhận ra được sự khác biệt, cô có hơi thắc mắc nhưng không dám hỏi. Vì cô biết điều đó là bất lịch sự.

- Tuyệt thật đấy... Close Up... - Nhận ra mình hơi bị "hố", Momo vội bịt miệng lại bằng hai tay, cười trừ.

- Hử? - Todoroki có nghe loáng thoáng. Nhìn qua thì lại thấy cô lắc đầu cười khổ, bảo "Không có gì đâu..."
Cậu cũng gật nhẹ, lại nói, chất giọng như hạ đến tông không muốn người khác nghe được - Nhưng trong chiến đấu, tớ, tuyệt đối không bao giờ dùng đến bên trái...

Momo ngớ người, cô thấy được sự buồn bã đến bi ai, sự ngoan cường trong ánh mắt cậu ấy khi thốt lên những lời đó. Quả thực, Todoroki không giống bất kì ai, cậu như người thuộc về thế giới khác, hay chính xác hơn là Momo không thể với tay tới được. Xa xăm và lạc lõng.

Nhưng điều mà cô khẳng định chính xác nhất lúc này, là Momo muốn làm bạn với cậu. Cô muốn hiểu hơn về Todoroki. Dù cả hai chỉ là mới quen...

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đã kết thúc vỏn vẹn trong 5 phút. Chừng ấy thời gian đủ để học sinh lớp 1-A đến gần hết và ổn định chỗ ngồi. Momo mỉm cười nhìn xung quanh, cảm nhận cuộc sống đang thay đổi, chắc chắn cô sẽ tìm được những người bạn tốt, và Momo sẽ theo lớp này đến cuối chặng đường, để có thể trở thành một người anh hùng chân chính, như ước mơ của cô khi xưa.

Nhưng điều đầu tiên lại là...

- Cậu có dáng người đẹpppp thật đấy!!!!!! - Tiếng hét quá khích vang lên ở cậu bạn bàn trên... à không. Momo không biết giải thích sao, là một thằng oắt lùn cũn cỡn đang dán mắt chằm chằm vào ngực cô. Điều này khiến Momo nổi đóa thật sự, cô bất ngờ xen lẫn sự phẫn nộ, theo phản xạ ôm lấy chiếc cặp quen thuộc.

- Tớ là Minoru Mineta!!!!!! Cậu phải nhớ nhé!!!!! Ôi tớ chưa từng thấy người nào vừa cao vừa "to" như cậu đấy - Ánh mắt biến thái của Mineta vẫn dừng chằm chằm ở ngực cô, kèm tiếng thở phì phì khiến da gà của Momo tự khắc dựng đứng. Cô đang cảm thấy ớn lạnh...

Ánh mắt của mọi người gần như tập trung vào cô, ngay cả Todoroki bàn bên, thực sự mặt cô đã đỏ như gấc rồi. Tại sao chứ!!!??

- Ya...yaoyorozu ...Momo - Lắp bắp không thành lời, Momo gượng cười với Mineta. Nếu bình thường thì cô đã biến ra cây đại bác để bắn lủng sọ tên này nhưng vì là ngày đầu tiên, cô thực phải gây ấn tượng tốt.

Và cũng vì.. Todoroki Shouto đang nhìn nữa...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khụ khụ ;;;v;;; tớ đã rất cố viết nốt chap này lời văn không ổn. Cảm ơn các bạn đã theo thuyền TodoMomo cùng tớ ;;v;;

Tớ thực sự rất vui mình không lẻ loi;;v;; hãy cmt góp ý, vote, follow miễn phí;;v;; cũng tạo động lực cũng như giúp tớ hoàn thiện fic hơn.

Cảm ơn tất cả ;;v;;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com