Tội ái An Cách Nhĩ vụ 4
[Tội ái An Cách Nhĩ] Vụ án 4 – Chương 1
Vụ án 4 – Hồng ô qua
(Quạ đen màu đỏ)
Triệu hoán đồ
Editor: Tiểu Hắc Miêu
An Cách Nhĩ nghe xong, nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói, “Sách được viết bằng tiếng Hy Lạp, về phần thực nghiệm thì toàn bộ được viết bằng tiếng Hebrew cổ . . . . . . Tô không nghĩ một sinh viên phổ thông sẽ có trình độ như vậy.
Mạc Phi ban đầu thật sự rất sợ là An Cách Nhĩ sẽ dẫn anh đến nghĩa trang nào đó, thế nhưng khi xe dừng lại, trước mặt anh hiện ra một viện điều dưỡng xa hoa ở vùng núi phía đông nam S thị.
“Phế quản của bà nội không được tối, cho nên cần nơi có không khí sạch sẽ.” An Cách Nhĩ cởi dây an toàn rồi xuống xa, “Đây là nơi có điều kiện môi trường tốt nhất ở S thị.”
Mạc Phi gật đầu, hỏi An Cách Nhĩ, “Vì sao lại mang tôi đến gặp bà ấy?”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Mạc Phi, nói, “Mỗi cuối tuần tôi đều đến thăm bà nội, mặt khác, bà là một vị phu nhân rất nhạy bén.”
“Nhạy bén?” Mạc Phi có chút khó hiểu.
“Lần trước anh không phải đã hỏi tôi vì sao lại tín nhiệm anh sao?” An Cách Nhĩ nói, “Phần lớn là dựa vào cảm giác, là từ bà di truyền cho tôi, có điều bà hẳn lại nhạy bén hơn một ít, cho nên tôi muốn bà gặp anh.”
Lúc đang nói chuyện, hai người đã đi đến bậc thềm cửa.
Chính giữa viện điều dưỡng này có một nhà thờ thật lớn, cảnh vật chung quanh thanh tịnh và tĩnh mịch, bốn phía bao bọc bởi rừng cây xanh mát, đối với người quanh năm sinh hoạt tại rừng rậm mà nói, đích thật là một nơi tốt như chốn bồng lai tiên cảnh.
Mạc Phi hít sâu một hơi, nghĩ rằng ở đây thật không tệ a, nếu có thể đến nơi đây chờ chết, cũng có thể xem như là một chuyện tốt.
“Nơi này chỉ nhận những người ngoài bảy mươi thôi.” An Cách Nhĩ như nhìn ra được tâm tư của Mạc Phi, nói, “Anh chí ít phải đợi thêm năm mươi năm nữa mới có thể vào đây sống.”
Mạc Phi có chút bất đắc dĩ thở dài, tâm nói tôi chỉ là tùy tiện nghĩ thôi cũng không được à . . . . . Người này . . .
Sau đó, An Cách Nhĩ dẫn theo Mạc Phi, vòng qua nhà thờ, đi về một cái sân nhỏ càng thêm u nhã tịch mịch ở phía sau viện điều dưỡng.
“Ở chỗ này.” An Cách Nhĩ ngẩng đầu ý bảo Mạc Phi nhìn về bên dưới gốc cây bạch quả ở phía trước, thì thấy có một quý bà tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế lẳng lặng mà đọc sách. Mạc Phi tỉ mỉ ngắm nhìn bà nội của An Cách Nhĩ, quả không ngoài dự đoán là một quý bà làm người ta say mê, thật sự nhìn khá đẹp mắt, điềm tĩnh thanh nhã, cúi đầu đọc sách . . . . . . Bà ấy mặc một kiện áo lông màu trăng, có vẻ tuổi còn rất trẻ.
“Emma.” An Cách Nhĩ đi qua bên đó, ngồi xuống bên người vị lão phu nhân, “Đang đọc sách gì vậy?”
Bà nội An Cách Nhĩ ngẩng đầu lên, lúc này Mạc Phi mới chú ý tới, thảo nào mái tóc thuần một màu trắng đẹp, bà nội của An Cách Nhĩ là con lai, ngũ quan nổi bật nhưng lại không quá mức rõ ràng sâu hoắm, lúc còn trẻ thì hẳn là rất hấp dẫn như trong tấm ảnh chụp, đương nhiên, hiện tại cũng rất đẹp.
“Thần sắc của con không tệ.” Emma đưa tay sờ sờ khuôn mặt An Cách Nhĩ, “Có chuyện gì vui sao?”
An Cách Nhĩ cười mà không nói, cầm quyển sách tên tay Emma nhìn qua một chút, là một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh đã cũ, “April Bride” [1]
“Ừm . . . . . .” Emma ngẩng đầu, quan sát đánh giá Mạc Phi một chút, nói, “Xin chào chàng trai trẻ.”
“Xin chào.” Mạc Phi không biết cách giao lưu như thế nào với một người phụ nữ lớn tuổi, nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc lễ phép gật đầu chào.
“Cậu tên là gì? Là bạn của An Cách Nhĩ sao?” Emma ngẩng mặt hỏi Mạc Phi
“Ách, cháu là Mạc Phi . . . . . .” Mạc Phi không biết nên trả lời câu tiếp theo thế nào, chỉ gật đầu, “Vâng, xem như thế.”
“Đây là trợ thủ mới của con, anh ta rất có tài nha.” An Cách Nhĩ ở bên cạnh giải thích với Emma
Emma gật đầu, đưa tay chỉ vào cửa nhà thờ cách đó không xa, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, chỗ đó có cookies và trà sữa bọn ta tự làm, qua đấy lấy hai phần cho cháu và An Cách Nhĩ được không?”
Mạc Phi quay mặt lại nhìn một chút, gật đầu, nói một tiếng “Được”, rồi xoay người đi.
“Ừm, cậu ta thật không tồi.” Emma nói với An Cách Nhĩ, “Con quyết định lưu cậu ta làm trợ thủ bên cạnh là một lựa chọn sáng suốt đó.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Con muốn nghe ý kiến của bà, giống như mấy người trước kia, nếu bà thấy không ổn, con sẽ lại đổi người khác.”
“Ừm . . . . . ” Emma vươn một ngón tay nhẹ nhàng mở nhẹ chiếc áo khoác ngoài, nói, “Cái này không quá giống nhau.”
“Chỗ nào không giống?” An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn Emma
“Ừ . . . . . . Trên người Mạc Phi, có chút khí tức không đồng dạng.” Emma cười mà chỉnh lại mái tóc cho An Cách Nhĩ, “Phi thường đặc biệt.”
An Cách Nhĩ sửng sốt một hồi, hỏi, “Khí tức? Là nói có mùi lạ sao?”
“Ha ha . . . . .” Emma nở nụ cười, “Là một loại khí tức, trên người mỗi người đều có khí tức riêng của mình, có vài người hương rất khó ngửi, trên người con có hương thơm ngào ngạt, mà trên người Mạc Phi có một loại hương là tươi mát, còn có vị đạo của nguy hiểm, chỉ có điều . . . . .” Nói đến đây, Emma ngừng lại, tựa hồ bắt đầu suy xét.
“Chỉ có điều gì?” An Cách Nhĩ hiếu kỳ, chỉ thấy Mạc Phi đã bưng ba chén trà sữa cùng một đĩa bánh cookies nhỏ mang sang.
Emma ghé bên tai An Cách Nhĩ, thấp giọng nói, “Trên người cậu ta, có phân nửa khí tức của ác ma.” Nói rồi, đưa tay nhéo nhéo quai hàm của An Cách Nhĩ, “Con phải cẩn thận đề phòng nha, nói không chừng một ngày nào đó, con sẽ bị cậu ta đưa tới một nơi thật xa, một nơi mà con không biết được đó là ở đâu đó.”
“Là nơi nào?” An Cách Nhĩ tò mò
Lúc này, Mạc Phi chạy đến bên cạnh hai người, đưa trà sữa cho An Cách Nhĩ và Emma.
Sau đó, Emma cùng Mạc Phi hàn huyên một hồi, cả nhóm đều trải qua một buổi chiều thật vui vẻ, thẳng cho đến khi mặt trời khuất núi, Mạc Phi với An Cách Nhĩ mới đứng dậy rời khỏi.
Dọc đường đi, An Cách Nhĩ dường như đều đang trầm tư
“Đang suy nghĩ cái gì?” Mạc Phi không hiểu được mà hỏi
“Ừm, có nơi nào mà anh biết nhưng tôi lại không biết không, một nơi thật xa lạ?” An Cách Nhĩ vẫn là rất lưu ý câu mà bà nội vừa nói.
“Cái gì?” Mạc Phi bị làm cho mơ mơ màng màng không hiểu mô tê gì, “Cái gì mà nơi thật xa lạ?”
An Cách Nhĩ sờ sờ cằm cũng không lên tiếng, nhưng bản thân trông có vẻ rất ư là không sao tháo gỡ được vấn đề.
Lúc hai người từ vùng ngoại thành quay về S thị thì sắc trời đã chuyển tối, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “Ăn tối trước rồi về đi.”
“Ừ.” An Cách Nhĩ gật đầu, lúc này, hai người đi qua một khu phố gần với một trường học, bên ngoài vách tường rải đầy những bức vẽ graffiti bằng sơn xịt.
“Hử?” An Cách Nhĩ đột nhiên lên tiếng, “Dừng lại.”
Mạc Phi dẫm một chân vào thắng xe dừng ngay lập tức . . . . . . Xe chịu lực cản nghiêng về phía trước thật lớn, khiến An Cách Nhĩ ngã về phía trước, Mạc Phi một tay tiếp tục giữ vô lăng, hãm xe lại, đưa nắm tay qua đỡ lấy An Cách Nhĩ, để tránh cậu ta khỏi bị thụ thương.
An Cách Nhĩ cũng bị làm cho kinh sợ, sau khi xe dừng lại, cậu quay sang nhìn Mạc Phi, “Anh hoàn toàn có thể chậm rãi dừng xe lại.”
Mạc Phi nhíu mày, “Cậu nói chuyện luôn chỉ có một ngữ điệu duy nhất, tôi cũng không biết rõ tâm tình của cậu là gì . . . . . . Cho nên không thể làm gì khác hơn là dừng ngay xe lại.”
An Cách Nhĩ dường như có chút bất mãn, liếc mắt nhìn Mạc Phi, trầm mặc một lúc lâu, nói, “Tôi có dùng ngữ điệu.”
Mạc Phi cười cười, “Tốt lắm, giờ cậu thử dùng ngữ điệu đầy đủ nói một tiếng ‘dừng xe’ nếu muốn tôi dừng ngay lập tức xem.”
An Cách Nhĩ suy nghĩ một lát, “Dừng xe.”
Mạc Phi nhịn cười nghe thanh âm không nhanh không chậm đó, “Được rồi, bây giờ đổi thành muốn tôi chậm rãi dừng xe.”
An Cách Nhĩ lại ngẫm nghĩ, “Dừng xe.”
Mạc Phi buông tay, “Cậu xem đi, không hề khác nhau!” Thấy An Cách Nhĩ dường như còn muốn tranh luận, Mạc Phi vội vàng đổi trọng tâm câu chuyện, “Được rồi, cậu vì sao lại muốn người ta đột ngột dừng lại?”
“À.” An Cách Nhĩ như nghĩ tới điều gì, đưa tay tháo dây an toàn xuống, mở rộng cửa xuống xe.
Mạc Phi nhìn thấy cậu ta chậm rãi bước lên bậc thanh, đi tới trước một bức vẽ graffiti trên vách tường, lẳng lặng ngắm nhìn.
Mạc Phi cũng nhìn qua, chỉ thấy trên bức tranh graffiti đó là một chữ thập, rồi bộ xương khô gì gì đó, máu me tràn lan trông có chút ác tâm. Mạc Phi mở cửa xe, cũng đi qua, hỏi, “Mấy bức tranh graffiti này làm sao vậy?”
“Ừm . . . . . .” An Cách Nhĩ rất cảm thấy hứng thú mà nói, “Đây cũng không phải là tiện tay vẽ nguệch ngoạc, mà là một bức triệu hoán đồ cực kỳ chuyên nghiệp”
“Triệu hoán đồ?” Mạc Phi hoài nghi, “Triệu hoán cái gì?”
“Triệu hoán linh hồn tại địa ngục.” An Cách Nhĩ chậm rãi nói, “Tôi đã xem qua một ít sách có liên quan đến ma quỷ tâm linh phương tây, trên đó có giới thiệu rất nhiều thứ như triệu hoán đồ.”
“Sách ma pháp Tây phương?” Mạc Phi càng thêm khó hiểu
“Thuật triệu hoán cổ nhất từ xưa tới nay vốn xuất phát từ Bắc Âu.” An Cách Nhĩ giải thích cho Mạc Phi, “Trong truyền thuyết khi mọi người bước vào đại ngục, những người đã từng trải qua cuộc sống thống khổ, đặc biệt là có một chút oán hận trong lòng, lại đã chịu cực hình, cho nên đều muốn xuất hiện trên nhân gian. Mà thuật triệu hoán, là phương pháp tốt nhất để phóng xuất những ác quỷ đó.”
“Chỉ là truyền thuyết thôi sao?” Mạc Phi cảm thấy có chút mơ hồ
“Ma pháp có lẽ là siêu nhiên, cũng không phải là không tồn tại, mà con người thì cũng không muốn hao tốn tâm tư đi dùng khoa học để chứng minh âm hồn có tồn tại hay không . . . . . . Tôi chỉ biết, kể từ khi có sách viết về vấn đề này, cũng là đem thuyết pháp trong sách truyền bá, như vậy trong đó tất nhiên sẽ có chỗ đáng học.” An Cách Nhĩ nói, đưa tay chỉ vào biển máu dưới đáy hình vẽ graffiti, “Đây là Huyết trì (hồ máu) của địa ngục, theo kể lại thì trong Huyết trì có vô số trùng hấp huyết, sẽ không ngừng cắn xé kẻ nào rơi vào trong đó. Mà người sau khi chết lại bị rơi vào Huyết trì chịu nghiêm phạt, thì khi còn sống đều là những tên sát nhân như ma quỷ.”
“Vậy bức tranh ở đây đang kể một con quỷ từ trong Huyết trì đi ra, vậy đó có phải là đang triệu hoán một tên cuồng sát hay không?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ gật đầu, nói, “Dựa vào bề ngoài của những ký hiệu này, tôi đoán kỳ thực đây là thần chú, tôi vứa mới nhìn qua một chút, gần như một chữ cũng không sai.”
“Một chữ cũng không sai?” Trong lòng Mạc Phi khẽ dao động, phần lớn các bức tranh trên tường này đều là graffity, có khả năng như vậy sao?
An Cách Nhĩ chỉ chỉ vào những vết nước bẩn trên mặt đất cùng một đống tro tàn của cánh hoa và xác chim sẻ, nói, “Những thứ này đều cần dùng đến trong thuật triệu hoán . . . . . . Trong sách đã kể khá chi tiết rõ ràng.”
“Có khi nào là một học sinh nào đó đọc cùng một quyển sách với cậu không?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ nghe xong, nhẹ nhàng mà lắc đầu, nói, “Sách được viết bằng tiếng Hy Lạp, về phần thực nghiệm thì toàn bộ được viết bằng tiếng Hebrew cổ [2] . . . . . . Tô không nghĩ một sinh viên phổ thông sẽ có trình độ như vậy.
“Vậy còn cậu?” Mạc Phi đột nhiên hỏi, “Tuổi cậu cũng còn trẻ, vì sao lại biết nhiều như vậy?”
An Cách Nhĩ nhìn anh, “Anh cũng vừa thấy nơi ở của bà nội tôi rồi đó . . . . . Khi còn bé tôi thường cùng bà đi tới nhà thờ, một vị mục sư kiêm bác học nói cho tôi biết.”
Mạc Phi nghe xong thì nhíu mày hỏi An Cách Nhĩ, “Người học sinh này có khi nào là một mục sư, bằng không . . . . . hay là một vu sư?”
An Cách Nhĩ nghiêm túc gật đầu, “Rất có khả năng.”
Mạc Phi có phần vô lực cười, “An Cách Nhĩ, tôi chỉ là đang nói giỡn thôi.”
An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn anh, “Nhưng mà ngữ điệu của anh không có biến hóa, nên tôi nghĩ anh là đang nghiêm túc.” Nói xong, đưa tay chỉ chỉ xe, “Mang máy chụp sang đây, chúng ta chụp những hình ảnh này lại.”
Mạc Phi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chạy về lấy máy chụp hình. Chụp được vài tấm ảnh, Mạc Phi bỗng không giải thích được mà quay sang hỏi An Cách Nhĩ, “Người này rốt cuộc là muốn triệu hồi cái gì?”
An Cách Nhĩ vuốt cằm, nói, “Nhìn không ra, bất quá, chỗ này có một chút đặc biệt.” Nói rồi, cậu đưa tay chỉ vào phần giữa của bức họa, trên vai của con quỷ đang bò lên trên, có đậu một con quạ đen, chỉ là con quạ đen này, đỏ như máu.
[1] April bride – Cô dâu tháng tư: Khi ta tìm thì chỉ có phim là nổi tiếng nhất, dù rằng cũng có cả tiểu thuyết, phóng sự và manga, tuy nhiên do khó kiếm thông tin nên ta cũng chỉ xin được cung cấp ngắn gọn về nội dung. Mà thật ra ta cũng không chắc có đúng là truyện này hay không, nhưng thôi kệ.
Đây là một câu chuyện có thật dựa trên cuộc đời của Chie Nagashima, một người phụ nữ Nhật bị Ung thư vú và chồng của cô là Taro Akasu. Câu chuyện này do chính Chie kể lại với đài TBS qua bản phóng sự vào năm 2007, với mong muốn được chia sẻ câu chuyện của mình và được nhìn thấy nó thành phim trước khi qua đời. Bộ phim hoàn thành vào năm 2009, thành công vang dội, cả bản tiểu thuyết và manga cũng nhanh chóng thành best-seller tại Nhật.
Trong lúc tìm hiểu ta cũng đã down phim về coi, và ta thấy đây là một bộ phim rất hay, rất cảm động, nên ta nghĩ mọi người cũng nên xem.
[2] Tiếng Hebrew: là ngôn ngữ của người Do Thái
Tiếng Hebrew hiện đại và tiếng Ả rập được coi là hai ngôn ngữ chính được sử dụng tại Israel và các cộng đồng người Do Thái giáo
Trong khi đó, tiếng Hebrew cổ đại lại được chuyên sử dụng để cầu nguyện và trong các nghiên cứu, học tập các môn học liên quan đến Do Thái giáo. Ngôn ngữ này được phát triển rực rỡ nhất vào khoảng thời gian thế kỷ thứ 6 TCN, khi quốc gia Babylon bị diệt vong, hơn nữa do phần cốt yếu của Torah (năm cuốn sách đầu tiên trong bộ Kinh thánh của Do Thái giáo) và phần lớn trong Kinh thánh đều được viết bằng Hebrew cổ, cho nên ngôn ngữ này từ xưa đã được gọi là ngôn ngữ của thánh thần (The Holy language)
chương 2
Vụ án 4 – Hồng quạ đen
One by one
Editor: Tiểu Hắc Miêu
“Thợ đốt lò?” Mạc Phi suy nghĩ một chút, “Lò nấu rượu sao?”
“Ách . . . . . ” Vương Trung có chút do dự.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Tôi hiểu được, ông là người thiêu đốt thi thể.”
Người nọ sửng sốt, sau đó gật đầu, “Tôi làm việc tại một gian hỏa táng trên núi ở khu ngoại ô thành phố S. Làm được vài chục năm rồi.”
“Biết đâu chỉ là một học sinh thấy qua bức đồ đằng, thấy đẹp nên mới vẽ lại thôi.” Mạc Phi cất máy chụp ảnh, nói với An Cách Nhĩ, “Cũng không thấy những gì trông thực sự là thuật triệu hoán.”
An Cách Nhĩ trở lại vào ô tô, cài dây an toàn lại, gật đầu, “Một người tinh thông văn kiện Hebrew và tác phẩm ác ma của một học sinh.”
Mạc Phi cười, “Hay là một thiên tài giống như cậu?”
An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Mạc Phi, thấy được trong mắt anh ta có một tia bỡn cợt xuất hiện, không hiểu sao cảm thấy khó chịu, cảm giác như bị nhìn thấu tâm sự, Mạc Phi quả là có một đôi mắt sắc bén nha.
Lúc quay về, hai người ghé một quán ăn ven đường ăn tối, chỉ là một quán nhỏ ven đường, nhưng Mạc Phi dựa vào kinh nghiệm ăn hàng ven đường bao năm qua mà kết luận, đồ ăn quán này hẳn không tồi. Quả nhiên, món kho và cơm rang đều ngon, An Cách Nhĩ dường như vẫn đang lưu ý bức graffiti trên tường, vừa ăn, vừa giảng qua cho Mạc Phi nghe về mấy chuyện ma quỷ gì đó, khiến Mạc Phi nghe xong thì tin chắc rằng đêm nay mình tuyệt đối sẽ nằm mơ thấy ác mộng.
Thật vất vả mới lái xe về hanh lang trưng bày, đã là mười giờ rưỡi tối rồi, Mạc Phi xuống xe đóng cửa tiệm. Đột nhiên, anh thấy trên mặt đất ngay cửa ngõ ra đường lớn, xuất hiện một bóng người . . . . . . Chợt lóe lên, rồi lại trốn ở đằng sau góc.
Mạc Phi khẽ nhíu mày, An Cách Nhĩ lúc này đã chạy tới cửa hành lang trưng bày, ngoắc tay gọi Mạc Phi, “Mạc Phi, mở cửa.” (Bé An à, nhà này là nhà của bé mà sao mọi thứ đều ném hết vào tay Mạc ca vậy?)
Mạc Phi gật đầu, nói “Được”. Lại xoay người đi về phía cửa hành lang trưng bày, nhưng hai mắt của anh vẫn đang nhìn chằm chằm trên mặt đất ở đầu ngõ, An Cách Nhĩ cũng bị cử động của anh gây chú ý, hướng theo đường nhìn của anh nhìn sang. Chỉ thấy mặt đất vốn đang tối lờ mờ, bỗng có một bóng người in đen chợt lóe.
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau . . . . . . Rất dễ để nhận ra, ở đầu ngõ có người đang lén lút đứng trốn tại đó.
Mạc Phi tỏ ý bảo An Cách Nhĩ đứng tại chỗ đừng nhúc nhích, còn anh thì rón rén đi nhẹ nhàng tới vên tường, di chuyển sát vách tường đến đầu ngõ, sau đó, bất ngờ xông ra bên ngoài.
“A . . . . . .” Từ đầu ngõ truyền đến một tiếng hét thảm, tiếng kêu đó có chút khàn khàn, là của một người đàn ông, dường như đã bị làm cho kinh sợ. An Cách Nhĩ bước xuống bậc thang đi tới đầu ngõ, chỉ thấy Mạc Phi đang đứng ở đó, bên cạnh là một người đàn ông trung niên đầy bụi bẩn ngồi chồm hổm dựa sát vào tường. Người đàn ông đó thoạt nhìn có vẻ nghèo túng, râu ria xồm xoàm, trong mái tóc đen có trộn lẫn với những sợi chỉ trắng, nếp nhăn trên gương mặt hiện rõ trên làn da ngăm đen, đang giương mắt kinh sợ nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu biết ông ta sao?”
An Cách Nhĩ mù mờ lắc đầu, nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia một hồi, “Trên người ông ta có một mùi rất kỳ quái.”
Người nọ thấy hai người trước mắt dường như không giống sẽ làm hại mình, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên, ngửi ngửi kiện áo khoác màu lá cọ kiểu cũ dính đầy vết bẩn đen sì, dè dặt nói, “Tôi mặc đồng phục lao động tới . . . . . Cho nên có chút mùi hơi khó chịu.”
“Ông là ai?” Mạc Phi hỏi ông ta, “Làm gì lại lén lút thế?”
Người nọ xua tay, nói, “Tôi tìm một người tên là An Cách Nhĩ.”
“Là tôi.” An Cách Nhĩ nhìn ông ta, “Ông tìm tôi làm gì?”
“Tôi, gặp phải một chút phiền phức, là một thầy bói tên Hạ Phàm nói cho tôi về cậu.” Người đàn ông trung niên nói, “Anh ta nói, chỉ có cậu mới có thể giúp tôi.”
An Cách Nhĩ gật đầu, nói, “Vậy vào trong nói đi.”
Mạc Phi cũng đưa tay kéo giúp ông ta đứng lên, hỏi, “Vậy sao ông phải lén la lén lút như vậy?”
Người nọ thấy có chút không phải nói, “Tôi ở chỗ này đợi lâu lắm rồi, ban đầu là đang ngủ bên trong cái cổng tò vò, sau lại nghe thấy tiếng xe . . . . . Nên mới nghĩ trước tiên nhìn xem có đúng hay không.”
Mạc Phi mở cửa lớn hành lang trưng bày ra, bật đèn, để người nọ vào trong.
Ánh đèn sáng sủa giúp An Cách Nhĩ và Mạc Phi nhìn rõ được người đàn ông đang căng thẳng kia, đó là một người đàn ông cẩu thả, thế nhưng kỳ thực cũng không quá lôi thôi, chỉ là bởi vì mùi trên bộ “đồng phục lao động” thực sự quá đặc biệt rồi.
Mạc Phi nhận lấy chiếc áo khoác của An Cách Nhĩ vừa cởi ra mắc trên giá áo, đến phòng bếp pha hai tách trà, chỉ thấy người nọ còn chưa ngồi yên mà còn đứng trong phòng khác nhìn các bức tranh bốn phía, liền nói với ông ta, “Ngồi đi.” Rồi đặt một ly trà xuống trước mặt.
Người nọ gật đầu, dè dặt cởi bớt chiếc áo khoác dính bẩn của mình xếp lên trên đùi, sau đó ngồi xuống sofa.
Mạc Phi cũng bưng cho An Cách Nhĩ một tách hồng trà mà cậu ta thích, thấy người nọ ôm quần áo ngồi xuống, liền hỏi, “Để tôi treo áo lên giúp ông được không?”
“Không không không!” Người nọ vội vàng xua tay, nói, “Bộ quần áo này, không thể tùy tiện rời khỏi người tôi.”
Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, An Cách Nhĩ hỏi, “Xưng hô như thế nào?”
“Ách, tôi là Vương Trung.” Người nọ trả lời, nhìn Mạc Phi đang ngồi xuống bên cạnh sofa một chút, lại quay đầu nhìn An Cách Nhĩ, nói, “Tôi là thợ đốt lò.”
“Thợ đốt lò?” Mạc Phi suy nghĩ một chút, “Lò nấu rượu sao?”
“Ách . . . . . ” Vương Trung có chút do dự.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Tôi hiểu được, ông là người thiêu đốt thi thể.”
Người nọ sửng sốt, sau đó gật đầu, “Tôi làm việc tại một gian hỏa táng trên núi ở khu ngoại ô thành phố S. Làm được vài chục năm rồi.”
Mạc Phi đưa tay sờ sờ cái cổ của mình, nói thầm trong lòng, mình đích thật là việc gì cũng đã làm qua, duy có mỗi cái nghề này là chưa làm qua bao giờ, vậy mà nghề này coi bộ cũng rất kích thích.
“Công việc này, kỳ thật cũng không khổ cực kinh khủng như người bên ngoài nói.” Người nọ nhìn chiếc áo trong lòng mình, nói, “Đãi ngộ tốt, dù cho có chút khổ cực.”
An Cách Nhĩ gật đầu, hỏi, “Ông gặp phải phiền phức gì?”
“Chuyện là như vầy.” Vương Trung khe khẽ thở dài, nói, “Trước đó không lâu, từ trong ngục có đưa tới một cỗ thi thể, là nam, khoảng hơn ba mươi. Có người nói là ở trong ngục giam phát bệnh sau đó bất ngờ chết, bên pháp y đã chứng minh tử vong, hơn nữa thi thể ở chỗ chúng ta đều đã ướp lạnh vài ngày nhưng không ai đến nhận . . . . Cho nên định cho đốt thi thể rồi bảo tồn trong hủ tro cốt.”
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi gật đầu, đích thật là có loại quy củ này.
“Chủ nhật tuần trước, đại khái là khoảng buổi chiều, tôi cùng bạn đồng nghiệp phụ trách mang thi thể người kia đưa vào lò.” Vương Trung gãi gãi đầu, nói, “Người chết là từ trong phòng ướp lạnh đưa ra, bỏ vào trong lò, đóng cửa lò, toàn bộ quá trình này đều không có vấn đề gì để nói. Thế nhưng, ngay khi chuẩn bị ấn nút bắt đầu thiêu hủy ở máy tính trong phòng, tôi cùng người bạn kia đều nghe được có người nói chuyện.”
Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ nhìn nhau, không hiểu rõ lắm hỏi lại, “Nói cái gì?”
“Đó là một thanh âm rất nhẹ như có như không.” Vương Trung tựa hồ như đang nhớ lại, “Là một giọng nói của đàn ông, hắn nói, ‘đợi thêm một lúc nữa’.”
“Đợi thêm một lúc nữa?” Mạc Phi giật mình, “Chờ lát nữa hãy châm lửa?”
“Ừ!” Vương Trung nghiêm túc gật đầu.
“Sau đó thì sao?” An Cách Nhĩ hỏi, “Các ông đợi thật sao?”
Vương Trung lắc đầu, “Hiện tại đều là dùng điện để thiêu, việc châm lửa là do máy tính trong phòng kiểm soát thực hiện, việc định giờ đều được nhân viên kỹ thuật mặc định. . . . . . . Sau đó, bọn tôi chợt nghe tới một tiếng hét thảm.”
“Kêu thảm thiết?” An Cách Nhĩ hỏi, “Là giọng nói của kẻ vừa nãy bảo các ông chờ một chút?”
“Đúng vậy.” Vương Trung gật đầu, “Chính là âm thanh đó, tiếng kêu nghe rất thảm thiết . . . . . một cảm giác rất oán độc.”
“Có thể nào là do các ông nghe lầm không?” Mạc Phi cảm thấy sự tình có chút mơ hồ.
“Thế nhưng cả tôi và ông bạn kia đều nghe thấy được, hơn nữa . . . . .” Vương Trung nói, đưa tay sờ sờ những vết chai thô to trên các đốt ngón tay của chính mình, nói nhỏ, “Bọn tôi vốn đã là dân làm nghề này lâu năm, ai mà không gặp gỡ qua những chuyện kỳ quái chứ, hơn nữa người anh em kia lúc được đưa từ ngục giam tới đây, trên người còn đeo đầy còng xích trên tay và chân, vừa nhìn là biết ngay một phạm nhân trọng hình.”
An Cách Nhĩ dường như bị những lời tự thuật của Vương Trung cuốn hút, liền hỏi, “Vậy phiền toái của ông là gì? Là tiếng hét thảm đó sao?”
“Điều không phải.” Vương Trung lắc đầu, nói, “Chuyện kỳ quái chính là, khi bọn tôi lấy tro cốt ra, bỏ vào trong hộp bảo quản để quản lý, thì lúc đó có một cô gái tới.”
“Cô gái?” Mạc Phi nghe thấy thế thì có chút mơ hồ, không thể làm rõ được giữa hai nhân vật này trong lúc đó có liên hệ gì.
“Cô gái đó nói người phạm nhân nam đó chính là chồng của cô ta, muốn nhận thi thể.” Vương Trung nói, “Bọn tôi thấy cô ta có căn cứ xác minh từ ngục giam chuyển tới, liền đem tro cốt giao cho cô ta, thế nhưng vài ngày sau, lại có một ông già đến nói, ông ta là cha của người chết, tới lĩnh tro cốt. Bọn tôi mới nói với ông lão rằng, bình tro đã được con dâu lão cầm đi rồi, nhưng ông già ấy nói, con của ông ta không có kết hôn, ngay cả bạn gái cũng không có thì đã vào ngục giam rồi ở trong đấy nhiều năm rồi, sau đó chúng tôi mới biết được, tờ chứng minh của ngục giam mà cô gái kia đưa cho bọn tôi là giả.”
An Cách Nhĩ nghe xong, gật đầu, “Đây đúng là có chút quái dị, bất quá ông chỉ là thợ đốt lò phụ trách phần kỹ thuật, mấy cái loại tranh cãi bồi thường này đối với ông không có nhiều quan hệ mà nhỉ?”
“Không phải.” Vương Trung lắc đầu, nói, “Thợ đốt lò ở nhà tang hỏa táng bọn tôi có tổng cộng bốn người, là luân phiên thay ca, bây giờ ngoại trừ tôi ra, cả ba người còn lại đều đã chết rồi.”
“Cái gì?” An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi đều kinh hãi, hỏi, “Chết như thế nào?”
Vương Trung từ trong túi áo mà mình mặc lấy ra một trang giấy, đưa cho An Cách Nhĩ, nói, “Bọn họ đều là bị người dùng dao chém chết, bên cạnh thi thể đều vẽ một khuôn mặt bằng máu của chính họ.”
“Mặt?” An Cách Nhĩ nhận lấy trang giấy, thấy được đó là hình ảnh mà Vương Trung dùng bút bi để vẽ lại.
Nhìn một lúc lâu, An Cách Nhĩ hỏi, “Không tìm đến cảnh sát địa phương để giải quyết sao?”
Vương Trung gật đầu, “Chúng tôi báo án rồi, bọn họ cũng tra xét, sau lại nói cho tôi biết rằng . . . . . việc này tình tiết quá mơ hồ.”
“Có chỗ nào mơ hồ?” Mạc Phi cũng không hoàn toàn rõ ràng.
“One by one.” An Cách Nhĩ đột nhiên nói.
“Cái gì one by one?” Mạc Phi khó hiểu. “Một người tiếp nối một người?”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu hỏi Vương Trung, “Tên của người trọng phạm mà các ông hỏa táng, ông có còn nhớ rõ không?”
“Ác . . . . . Hình như là họ Hứa, tôi thật sự cũng không để ý.” Vương Trung nói, “Giấy chứng nhận tử vong thì ngược lại còn có liếc qua.”
“Người đó hẳn tên là Hứa Khoa Lạc.” An Cách Nhĩ đưa tờ giấy trắng giao cho Mạc Phi, nói, “Đồ án này là ký hiệu mà hắn ta theo thói quen để lại sau mỗi lần giết người, hai con mắt là o, mũi là b, hợp lại là obo – one by one, ba năm trước đây hắn đã bị bắt, vì tội giết mười một người, được tòa phán giam chung thân.”
Mạc Phi giật mình mở to hai mắt, “Chính là tên sát nhân biến thái theo đúng nghĩa mà ngày đó hay đồn đại sao?”
“Có thể nói như vậy.” An Cách Nhĩ gật đầu, nhìn Vương Trung, “Tôi đích thật có nghe nói hắn ta vừa chết vì bệnh tim cách đây không lâu trong ngục giam.”
“Người như vậy tại sao lại không trực tiếp phán tử hình?” Mạc Phi khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.
“Bởi vì hắn ta có bệnh thần kinh.” An Cách Nhĩ trả lời.
Mạc Phi nghe xong, minh bạch gật đầu, hỏi Vương Trung, “Vậy phiền phức của ông là?”
“Ông lo lắng, người kế tiếp là ông đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Vương Trung gật đầu, nói, “Cảnh sát xử lý vụ việc này nói cho tôi biết, tên cuồng sát kia mỗi lần giết được người, là sẽ đi giết người đầu tiên phát hiện ra hung án trước đó . . . . . Cho nên mới gọi là one by one.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Đúng vậy, nói như thế, ông chính là người đầu tiên phát hiện ra thi thể nạn nhân?”
“Đúng!” Vương Trung gật đầu, “Cho nên tôi sợ . . . . . Mặt khác, còn có một chuyện rất quỷ dị nữa.”
“Có phải mấy ngày gần đây, luôn luôn có người đang nhìn chằm chằm ông, đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi.
“A . . . . .” Vương Trung hít sâu một hơi, “Cậu . . . . . Cậu sao lại biết, thật là . . . . . . Tôi nghĩ, có phải là ông bạn chết cháy kia của tôi đã biến thành quỷ đòi báo thù rồi hay không, cho nên mới đi tìm thầy bói tốt nhất để hỏi, và anh ta nói tôi đúng là bị hung quỷ theo dõi . . . . . Bảo tôi đến tìm cậu.”
An Cách Nhĩ cúi đầu không nói, giống như đang xuất thần.
Mạc Phi nhịn không được hỏi, “An Cách Nhĩ, sao cậu lại hiểu rõ cái tên sát nhân đó như vậy?”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi một lát, hời hợt trả lời, “Ba năm trước đây, là chính tôi đã đưa hắn ta vào ngục giam.”
Chương 3 (Kết thúc vụ án)
Vụ án 4 – Hồng quạ đen
Cốt hôi hạp tử (Hủ tro người chết)
Editor: Tiểu Hắc Miêu
Mạc Phi mở cửa ra, cầm chiếc hộp lên, lại đi ra bên ngoài nhìn một chút, vẫn không có ai. Đóng cửa lại, Mạc Phi đem hộp đi vào nhà, mở đèn, quan sát xung quanh. Đó là một chiếc hộp hình chữ nhật, có chút giống một chiếc quan tài nhỏ, mở nắp ra, chỉ thấy bên trong là một ít bột phấn màu trắng . . . . .
An Cách Nhĩ là kẻ giỏi chọc người giận nhất, không phải vì cậu ta có loại năng lực của thần côn có thể đột nhiên nói ra hung thủ là ai, mà là vì cậu ta có thể hời hợt nói ra một câu đơn thuần nhưng đủ làm cho tất cả mọi người khiếp sợ, đồng thời lúc người khác đang gấp đến độ phát điên thì cậu ta lại mang hình dạng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra và vân vân.
“Cậu . . . . .” Mạc Phi mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ, “Hắn là bị cậu bắt?”
An Cách Nhĩ suy nghĩ một chút, “Ừ, đúng là nên nói vậy, năm đó người bị giết không hề ít, lúc đó tôi được mời điều tra, rồi tìm được nơi mà hắn ẩn thân, Đó là một khu công xưởng bị bỏ hoang, sau khi bị cảnh sát bao vây, hắn liền liều bỏ trốn, cuối cùng lại không cẩn thận chạm vào thiết bị trong công xưởng bị rò điện.”
“Bị giật điện sao?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Tuy rằng không bị điện giật chết, nhưng bác sĩ nói trái tim của hắn bị tổn hại nghiêm trọng, lúc đầu dự đoán hắn sống không được bao lâu nữa, không ngờ rằng hắn dĩ nhiên có thể chống chọi được qua từng ấy năm.”
“Năm đó hắn vì sao lại muốn giết nhiều người như vậy?” Mạc Phi hiếu kỳ
An Cách Nhĩ suy nghĩ một chút, nói, “Đại khái là xuất phát từ nhu cầu sinh lý nào đó đi.”
“Cái gì?” Mạc Phi có chút không sao hiểu được, “Nhu cầu sinh lý nào mà cần tới giết người?”
An Cách Nhĩ gật đầu nói, “Tôi đã từng gặp phải một số tên cuồng sát, ngay từ đầu chỉ vì một nguyên nhân cổ quái mà dẫn đến hành động giết người, mà tóm gọn lại, toàn bộ diễn biến hành vi đó đều chỉ từ sự yêu thích cá nhân mà thành giết người.”
“Ách . . . . . Người kia, là người mà tôi hỏa táng?” Vương Trung mang vẻ mặt cầu xin hỏi An Cách Nhĩ, “Mẹ ơi, thì ra thật sự là có hung quỷ a, vậy phải làm sao bây giờ a . . . . . Tôi còn có vợ con già trẻ ở nhà, đêm nay tôi liệu có thể nán lại ở đây được không?”
An Cách Nhĩ nghiêng đầu nhìn ông ta một hồi, đột nhiên nói, “Kỳ thực tôi cũng không thật sự nhìn qua được khuôn mặt thật của Hứa Khoa Lạc.”
Mạc Phi không giải thích được mà nhìn về phía An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm Vương Trung một hồi, nói, “Hứa Khoa Lạc nguyên bản lúc hành sự, rất thích mang một chiếc khăn trùm đầu bằng da người, như vậy sẽ làm mọi người nghĩ rằng hắn rất kinh khủng.”
Mạc Phi khẽ nhíu mày, chỉ thấy Vương Trung cúi đầu, nhìn bộ y phục dơ bẩn trên đùi.
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vắt chân qua, nói, “Nếu nhà hỏa táng đã chết mất ba người, hơn nữa thể thức của hung thủ cũng giống như án sát nhân liên hoàn của Hứa Khoa Lạc, như vậy cảnh cục hẳn là cực kỳ coi trọng mới đúng, như vậy hành tung cùng an toàn của ông tất nhiên đều được quản chế trong nghiêm mật, vậy làm cách nào mà ông ra được đây?”
Vương Trung không nói, tiếp tục cúi đầu nhìn y phục của chính mình, khiến Mạc Phi cảm thấy mọi việc có chút kỳ quặc.
An Cách Nhĩ tiếp tục nói với tốc độ không nhanh cũng không chậm, “Nếu như giống như ông nói, án kiện đã xảy ra lâu như vậy, thì không có khả năng không ai nói cho tôi biết . . . . . Trừ phi, vụ án chỉ là vừa mới phát sinh.”
Lúc này, Vương Trung chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu tình nhát gan ban nãy từ lâu đã biến mất, mà thế vào đó là một nụ cười quỷ dị ngầm ý minh bạch.
An Cách Nhĩ quan sát ông ta một hồi, nói, “Y phục này đối với ông mà nói cũng không thể tính là vừa người, ông không cho bọn tôi chạm vào y phục, là bởi vì bên trong bộ quần áo này còn cất giấu vật gì khác đúng không?” Vừa nói, An Cách Nhĩ gõ nhẹ ngón tay thon dài lên đầu gối của mình, nói, “Tôi nhớ kỹ trong y học có nhiều người vì bệnh tim phát mà khiến trái tim tạm ngừng đập, do đó dẫn đến hiện tượng chết giả, mà thời gian hiện tượng đó xảy ra có thể kéo dài đến vài ngày.”
Vương Trung nở nụ cười hắc hắc, nhìn An Cách Nhĩ, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là quan sát.
“Giả như nói, Hứa Khoa Lạc không hề chết, chỉ là hôn mê, lúc hắn tỉnh lại thì cơ thể đã bị đưa đến phòng giữ xác chờ hỏa táng rồi. Sau đó hắn giết chết Vương Trung cùng những nhân viên khác tại nhà hỏa táng, đổi sang y phục của Vương Trung rồi tìm đến tôi để báo thù.”
An Cách Nhĩ nói xong, nhìn Vương Trung, “Theo ý tôi mà nói, độ tin cậy về việc hôn mê trong y học cao hơn rất nhiều so với việc hung quỷ làm điều xấu.”
“Ha ha . . . . .” Vương Trung gật đầu, “Mấy cái chuyện ma quỷ là để đi tìm thầy đoán mệnh hỏi thăm về mày
Mạc Phi đứng lên, “Ông là Hứa Khoa Lạc?”
Vương Trung cũng đứng lên, buông chiếc áo trong tay xuống, tay kia từ trong túi áo, rút ra một thanh đao dài, cười nhìn An Cách Nhĩ, “Tao chết mà phục sinh, thì tâm nguyện lớn nhất chính là muốn tái kiến mày một lần, sau đó tự tay giết mày.” Vừa nói, vẻ mặt của hắn dần chuyển về dạng hồi tưởng, “Ngày đó khi mày mang theo người tới bắt tao, tao quả thật rất giật mình, một người như thiên sứ đi tới sào huyệt dơ bẩn của ma quỷ, chỉ bằng một ít đầu mối mỏng như tơ nhện, lại có thể nắm gọn được một tên ma vương đã tiêu dao tại ngoại được bảy tám năm, thật sự là rất khó để tin được.”
Trên mặt của An Cách Nhĩ cũng không có nhiều biểu tình gì khác, chỉ là khó hiểu hỏi hắn, “Ông vì sao biết được việc đi tìm Hạ Phàm để hỏi thăm nơi ở của tôi? Là ai nói cho ông biết?”
Hứa Khoa Lạc sửng sốt một chút, nói, “Một người kỳ quá . . . . . . Lúc nhìn thấy tao cũng phải cảm thấy sợ.”
An Cách Nhĩ khó có khi lộ ra biểu tình không lý giải được việc.
Mạc Phi nhìn qua tình huống hiện tại bỗng thấy thật sự là bội phục An Cách Nhĩ, tâm nói cậu nếu như sớm nhìn ra được người này có chuyện, thì ít ra cũng nên báo trước cho tôi một tiếng chứ a, để tôi còn hảo hảo chuẩn bị vũ khí và vân vân để còn đối phó với hắn, bây giờ hay rồi, chúng ta dùng tay không để đối phó với một tên ma vương sát nhân cầm đao.
An Cách Nhĩ hoàn toàn không hề để ý đến sự căng thẳng của Mạc Phi, chỉ là nghi hoặc, “Là ai?”
Hứa Khoa Lạc nở nụ cười, cầm đao tới gần An Cách Nhĩ, tán thán, “Mày thật sự là đẹp, chờ tao giết mày xong, tao sẽ đem đầu mày cắt xuống, mang theo trên người.”
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi đứng cách An Cách Nhĩ tương đối gần, vội vàng đưa tay lúm lấy cậu ta từ sofa ra phía sau mình, nói, “Tôi sẽ ngăn cản hắn ta, cậu đi ra ngoài cầu cứu đi.”
An Cách Nhĩ bị Mạc Phi đứng chắn ở phía trước, nói, “Không cần cầu cứu, cảnh sát đã tới.”
“Cái gì?” Mạc Phi vừa định hỏi chuyện gì, cửa đã bị một cước đá văng, Oss mang theo cảnh sát, cầm súng vọt đến, nhắm ngay vào Hứa Khoa Lạc, “Không được nhúc nhích!”
Trong mắt Hứa Khoa Lạc hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó liền rống lớn một tiếng, cầm đao hung hãn phóng qua phía Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ . . . . . . .
An Cách Nhĩ hô lên một tiếng, “Đừng đánh chết hắn!”
Nhóm cảnh sát bên cạnh cũng đã nổ súng, trước ngực Hứa Khoa Lạc trúng hai phát súng, gục xuống bên chân An Cách Nhĩ, khóe miệng chảy ra dòng máu tươi, ha hả cười.
An Cách Nhĩ ngồi xổm xuống, hỏi hắn, “Là ai nói cho ông đi tìm Hạ Phàm?”
Từ miệng Hứa Khoa Lạc phun ra một ngụm máu, vươn bàn tay cáu bẩn dính đầy máu, định duỗi ra chạm vào mặt An Cách Nhĩ, Mạc Phi vội đến kéo An Cách Nhĩ cách xa, Oss cũng đã đi tới. Hứa Khoa Lạc nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ, mỉm cười tắt thở.
Thấy Hứa Khoa Lạc đã chết, An Cách Nhĩ nhíu mày thật sâu, đây là lần đầu Mạc Phi thấy trên mặt cậu ta lộ ra biểu tình như vậy, đưa tay nâng cậu ta dậy, để cậu ấy ngồi trên sofa, hỏi, “Cậu không sao chứ?”
An Cách Nhĩ lắc đầu.
Mạc Phi khó hiểu hỏi Oss, “Làm sao mà anh tới đúng lúc như vậy?”
“Là Hạ Phàm gọi điện thoại cho tôi.” Oss nói, “Mặt khác, tại lò hỏa táng trước đó có báo án, nói có mấy công nhân thất tung, mấy ngày liền tìm không được, lại có một người tự xưng là em họ của Vương Trung tới, nói hắn ta được nhờ tới làm việc thay vài ngày., Sau đó có người nhà của những người công nhân mất tích gọi đến hỏi, nói tại sao những người kia sau khi rời nhà đi làm cũng không trở lại. Mặt khác, người nhà của Vương Trung cũng nói Vương Trung không có anh em họ, lúc này mọi người mới thấy không hợp lý, cho nên báo cảnh sát.”
“Vậy những thợ đốt lò thất tung thì sao?” Mạc Phi hỏi.
“Phỏng chừng đều bị ném vào lò thiêu hủy hết rồi.” Oss nói, “Bọn tôi cũng vô tình tìm được trong lò thiêu có lưu lại vài vật của vài người, thi thể cũng không thấy, phỏng chừng đều bị Hứa Khoa Lạc xử lý khi giả đi làm thay, cũng bởi chỉ có công việc này mới có thể xử lý hoàn toàn hài cốt thôi.”
“Thật ác tâm.” Mạc Phi nhíu mày.
Sau đó, Oss gọi người đem thi thể ra ngoài, Mạc Phi cầm dụng cụ dọn dẹp đi lau sàn nhà, chúng cảnh viên cũng rời đi.
Mạc Phi đem sàn nhà lau chà sạch sẽ chờ khô thoáng rồi, phun một chút hương xịt phòng mang không khí tươi mát, thẳng cho đến khi ngay cả một chút mùi máu cũng không còn nữa, anh mới đi lau mồ hôi, ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Thấy An Cách Nhĩ vẫn đang ngồi trên sofa trầm tư, liền hỏi, “An Cách Nhĩ, cậu đang sầu não cái gì? Vấn đề ai nói cho Hứa Khoa Lạc đi tìm Hạ Phàm thật sự nghiêm trọng như vậy sao?”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi một lát, hỏi, “Biết vì sao tôi chỉ thoáng cái đã nghĩ ngay người này chính là Hứa Khoa Lạc không?”
Mạc Phi mờ mịt lắc đầu, “Cũng không kỳ quá, cậu là thần côn mà.”
An Cách Nhĩ bất mãn nhìn anh, “Không phải, Hạ Phàm mới là thần côn!”
Mạc Phi nhíu mày, đứng lên ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ, “Vậy cậu nói một chút xem, vì sao lại căng thẳng như vậy?”
An Cách Nhĩ hỏi, “Còn nhớ mấy hình vẽ grafiti mà chúng ta thấy trên tường lúc nãy không?”
“Ừ.” Mạc Phi gật đầu.
“Trên vai tên ác ma sống lại có một con quạ đen.” An Cách Nhĩ nói.
Mạc Phi tiếp tục gật đầu, kề sát nhìn hai mắt của An Cách Nhĩ, màu hổ phách nhàn nhạt . . . . .
“Án lệ của Hứa Khoa Lạc cũng rất có tiếng trong quốc tế.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Bọn họ đều gọi hắn là hồng quạ đen, bởi vị Khoa Lạc dịch âm qua, cách đọc cùng với từ Crow cũng không sai biệt lắm.” (Khoa Lạc – 科洛 phiên âm là /Kē luò/, đọc nhanh sẽ giống là Crow.)
“Ý của cậu là, bức họa đó là nhắc nhở cậu Hứa Khoa Lạc chết rồi nhưng phục sinh, còn muốn tới tìm cậu báo thù?” Mạc Phi hỏi, “Thế nhưng, vì sao lại trùng hợp để cho cậu thấy như vậy?”
“Mỗi lần tôi đi thăm bà nội, đều sẽ đi qua con đường đó.” An Cách Nhĩ nói, “Bức tranh ở chỗ đó, thì tôi nhất định có thể thấy.”
“Cậu hoài nghi người vẽ bức tranh đó cùng với người nói cho Hứa Khoa Lạc đi tìm Hạ Phàm là một?” Mạc Phi hỏi, “Nói cách khác, có người đang âm thầm theo dõi cậu.”
An Cách Nhĩ suy nghĩ một chút, “Không thê nói rõ có đúng là theo dõi hay không, chỉ là, hắn cùng lúc chỉ dẫn Hứa Khoa Lạc cách để tìm tôi báo thù, về phương diện khác lại nhắc nhở tôi phòng bị . . . . . Rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Đích thật là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa.” Mạc Phi gãi gãi đầu, lại nói, “Cậu sao biết được bọn Oss đã tới?”
An Cách Nhĩ không hề hấn gì trả lời, “Hạ Phàm rất cơ linh, nhất định sẽ nói cho Áo Tư, bọn họ liên hệ đến vụ án sẽ tuyệt đối tìm đến tôi, tôi ngồi ở vị trí đối diện cửa lớn, thấy bọn họ tới tôi mới chọc thủng chân tướng của Hứa Khoa Lạc.”
“Vậy cậu cũng nên cho tôi chuẩn bị tâm lý chút không được à,” Mạc Phi oán giận, “Hù chết tôi rồi, nếu như vừa rồi chúng ta đồng ý cho Vương Trung ở lại qua đêm ở đây, phỏng chừng hai ta đều đã bị hắn phân thây rồi, công việc của cậu thật nguy hiểm a, có không ít người tới tìm cậu trả thù rồi chứ hả?”
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Cũng không có nhiều lắm.” Nói xong, lại nằm xuống tựa vào sofa, chậm rãi tự nhủ, “Đến tột cùng là ai nhỉ?”
Mạc Phi nhìn thấy thời gian cũng xấp xỉ mười hai giờ rồi, thường vào giờ này An Cách Nhĩ đã sớm ngủ, thấy cậu ta nằm trên sofa lười biếng, liền lay lay không ngừng, “Này, trở về phòng đi ngủ.”
An Cách Nhĩ không thèm nhìn, dựa đầu vào gối mềm trên sofa chuẩn bị ngủ.
“Nằm ngủ trên sofa ngày mai sẽ bị sái cổ đó!” Mạc Phi kéo cậu ta, “Đứng lên, quay về ngủ trên giường nào.”
An Cách Nhĩ bất mãn, nhỏ giọng nói thầm, “Leo lầu mệt.”
Mạc Phi gãi đầu, “Chỉ có vài bước thôi mà, cậu . . . . . .”
An Cách Nhĩ tiếp tục ngủ, Mạc Phi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm cậu ta bế lên, đi lên lầu vào trong phòng ngủ. Thả người xuống giường, cởi giầy, đắp chăn, Mạc Phi ngẫm lại, thấy không cam lòng mới tiến qua hỏi, “Này, không cần tôi giúp cậu tắm chứ hả?”
An Cách Nhĩ híp con mắt đã lim dim, miễn cưỡng liếc Mạc Phi một cái, dùng chăn bao cả người mình lại.
Mạc Phi suy nghĩ một chút, đứng lên, trước đem toàn bộ căn phòng kiểm tra một chút, đi khóa toàn bộ cửa sổ, sau đó về tới đầu giường nơi An Cách Nhĩ đang ngủ, thấy ngươi trên giường đã ngủ say, Mạc Phi ngồi xuống sofa bên cạnh giường An Cách Nhĩ, nằm dựa vào sofa ngủ . . . . . .
Trong lúc ngủ mơ, Mạc Phi đột nhiên nghe thấy một trận chuông cửa vang.
Đột ngột ngồi dậy, Mạc Phi nhìn qua chiếc đồng hồ trên tường . . . . . Mới ba giờ sáng, lúc này lại có ai đến vậy?
Đứng lên nhìn An Cách Nhĩ một chút, hắn ngủ rất ngon, bốn phía cũng không có gì dị dạng. Mạc Phi một mình đi xuống lầu, ngoài cửa cũng không có người, đi tới cửa nhìn qua hai bên một chút, không có ái . . . . Là mình nghe lầm rồi sao? Hay là nằm mơ rồi? Mạc Phi lắc đầu, vừa định trở lại, đường nhìn bỗng nhiên lại rơi xuống vị trí bậc thang trước cửa, có một chiếc hộp được đặt ở nơi đó.
Mạc Phi mở cửa ra, cầm chiếc hộp lên, lại đi ra bên ngoài nhìn một chút, vẫn không có ai. Đóng cửa lại, Mạc Phi đem hộp đi vào nhà, mở đèn, quan sát xung quanh. Đó là một chiếc hộp hình chữ nhật, có chút giống một chiếc quan tài nhỏ, mở nắp ra, chỉ thấy bên trong là một ít bột phấn màu trắng . . . . .
Trong nháy mắt Mạc Phi đã hiểu ra được đây là cái gì, vội vàng đóng hộp lại, nhìn chung quanh một chút, lại cảm thấy lạnh cả sống lưng, xoay người bước nhanh lên lầu, chạy ào vào phòng An Cách Nhĩ, Mạc Phi vội vàng lay lay cậu ta, “An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ tỉnh tỉnh!”
An Cách Nhĩ còn đang ngủ đến mơ mơ màng màng, bị Mạc Phi lay lay phải đến vài phút mới có phần tỉnh, Mạc Phi bật đèn, tiếp tục lay gọi cậu ta dậy, “Này, tỉnh tỉnh!”
An Cách Nhĩ chậm rãi mở mắt, rốt cuộc tỉnh, khó hiểu nhỉn Mạc Phi. “Hử?”
Mạc Phi kéo cậu ta ngồi dậy, “Cậu ngồi dậy nhìn đi, có người tặng một cái hộp tới này, hình như là một hủ tro cốt!”
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com