Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

72.

Lâm Y Khải: "...."

"Em cảm thấy chúng mình có thể bắt đầu bằng việc nắm tay..." Lâm Y Khải thử đưa ra đề nghị.

Mã Quần Diệu "Ừ" một tiếng.

Mắt Lâm Y Khải sáng lên, cậu vẫn còn nhớ cảm giác ngột ngạt ngày trước khi nằm trong vòng tay của Mã Quần Diệu, không phải cậu không chờ mong, chỉ là trong lòng mơ hồ vẫn còn chút day dứt.

Nhưng cậu thậm chí còn chưa kịp làm gì, khuôn mặt Mã Quần Diệu đã phóng đại trước mắt, sau lưng bị một bàn tay đè lại, cả người bỗng bị đẩy về phía trước.

Mã Quần Diệu không hôn sâu ngay tức khắc mà chỉ chạm một cái lên khóe môi Lâm Y Khải, anh khẽ nói: "Anh nghe thấy, em nói là có thể."

Lâm Y Khải:????

Cậu nói là em cảm thấy chúng mình có thể bắt đầu bằng việc nắm tay cơ mà?

Mã Quần Diệu chỉ nghe thứ anh muốn nghe thì hỏi làm gì nữa.

"..."

Đầu tiên, Mã Quần Diệu nhẹ nhàng cắn lên bờ môi của Lâm Y Khải, bé con kia ngậm chặt khớp hàm, dù cho bị Mã Quần Diệu hôn đến run chân không đứng được cũng không chịu há ra.

Mã Quần Diệu hơi lùi lại, nâng cằm Lâm Y Khải lên, ngón cái trượt trên môi dưới của cậu.

"Há miệng."

"Nghe anh."

Giọng điệu quả thực rất đỗi dịu dàng, là đãi ngộ chỉ mình Lâm Y Khải được hưởng thụ.

Chữ không mới phát ra được nửa âm tiết, Mã Quần Diệu đã cúi đầu hôn xuống, xông qua hàm răng, hôn như cuồng phong như mưa bão. Khoang miệng của bé con ấm áp mà mềm mại, sự chống cự hoàn toàn bị xem nhẹ.

Hoàn toàn khác với kiểu hôn nhẹ trước đó.

Lâm Y Khải không có chút sức phản kháng, cậu có thể cảm nhận được lưỡi của đối phương đang nhẹ nhàng dẫn dắt đầu lưỡi cậu, đang liếm láp hàm răng của cậu, cũng đang đè lên họng cậu.

Lâm Y Khải không nhịn được "ưm" một tiếng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy nhọc nhằn.

Thật sự là chống đỡ không nổi, Lâm Y Khải căn bản không thể theo kịp tiết tấu của Mã Quần Diệu.

Thậm chí, Lâm Y Khải chỉ cần hơi đáp lại một chút xíu là ngay sau đó sẽ đón nhận thế công như mưa như gió của đống phương, khiến cho quân lính cậu tan rã ngay tức thì.

Nếu không dựa vào Mã Quần Diệu, Lâm Y Khải ngay cả đứng cũng không vững.

Lâm Y Khải cảm thấy toàn thân tê dại, cậu dùng chút sức tàn cắn lên đầu lưỡi Mã Quần Diệu, đối phương lại như nhận được sự cổ vũ, giống như nghe được tiếng kèn lệnh trước khi tấn công, Lâm Y Khải cảm giác trước mắt lóe lên tia sáng trắng.

Mã Quần Diệu vẫn chưa thỏa mãn buông Lâm Y Khải ra, khóe miệng Lâm Y Khải hiện lên ánh nước, đỏ rực cả một vùng, ngay cả khi đang ở dưới ánh đèn đường cũng có thể thấy được hết sức rõ ràng.

Anh lưu luyến không rời dạo chơi trên bờ môi Lâm Y Khải, dịu dàng hôn từ giữa đôi môi cho đến khóe miệng, những nụ hôn nhỏ không ngừng rơi xuống, cứ thế một đường đi lên đến mắt Lâm Y Khải.

Mí mắt cậu run lên.

Cậu nghe thấy yết hầu đối phương hơi rung lên, Mã Quần Diệu khẽ cười một tiếng: "Thật xinh đẹp."

"..."

Lâm Y Khải biết ở bên loại người như Mã Quần Diệu, thật sự không thể nói lý nổi, cậu chỉ có thể hung tợn trừng Mã Quần Diệu đang vui sướng một cái, cậu cho rằng như thế là hung dữ, nhưng nhóc con vừa bị người ta hôn, mặt mày mềm đến không thể tưởng được, nên không có bất kì sức uy hiếp nào.

Yết hầu Mã Quần Diệu hơi chuyển động, anh rũ mắt, giọng nói khàn khàn: "Bánh gatô vẫn chưa cắt."

"Chờ em đến cắt."

Đối với việc này, Lâm Y Khải là bên đuối lý. Cậu không quá thuận theo, đi sau lưng Mã Quần Diệu, chậm rãi bước: "Cũng có phải sinh nhật của em đâu, để em cắt bánh gatô làm gì."

Mã Quần Diệu bật đèn phòng khách, tiếng anh như sương thu, mờ nhạt lành lạnh, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng: "Là sinh nhật của chúng ta."

"Khải Khải, chúng ta đã trùng sinh, đây là sinh nhật của chúng ta."

Lâm Y Khải ngẩn ra, không biết vì sao lại cảm thấy hốc mắt nong nóng.

Bánh gatô đã để trong tủ lạnh được hai tiếng, bánh mousse sau khi được làm lạnh còn ăn ngon hơn trước, trên mặt bánh không có quá nhiều đồ trang trí, hoàn toàn nhất quán với phong cách của Mã Quần Diệu, khi làm bất cứ chuyện gì, nếu có thể đơn giản thì sẽ để nó đơn giản hết mức có thể, anh ghét rườm rà.

Phía trên viết sinh nhật vui vẻ, nhưng lại không viết tên.

Lâm Y Khải ngồi ở bàn ăn, nhìn Mã Quần Diệu một chút, như có điều suy nghĩ.

Mã Quần Diệu chậm rãi lấy dao nhựa, cảm ứng được ánh mắt của Lâm Y Khải, anh hỏi: "Nhìn gì thế?"

"Anh đã chuẩn bị hết từ trước rồi à?" Lâm Y Khải bỗng không đầu không cuối hỏi một câu ngốc nghếch như vậy.

Động tác của Mã Quần Diệu hơi ngừng lại, ánh mắt anh rơi xuống mặt Lâm Y Khải, mỉm cười, sự mờ ám lập tức bộc phát: "Là Khải Khải đã chuẩn bị kĩ càng mới đúng, anh mới chuẩn bị thôi."

Đây là vứt nồi cho cậu.

Để có một sinh nhật vui vẻ, Mã Quần Diệu đã chuẩn bị mọi thứ vì cậu, cũng là vì anh. Đối với niềm vui bất ngờ của Lâm Y Khải, anh cũng đã đoán được đại khái.

Cũng vì đã đoán được, nên đối với việc Lâm Y Khải không giữ lời hứa, tâm tình Mã Quần Diệu mới trở nên tồi tệ như vậy.

Bạn gái cũ còn quan trọng hơn anh ư?

Ánh đèn trên bàn ăn rất ấm áp, chiếu lên mặt Mã Quần Diệu, khuôn cằm của người con trai mượt mà rõ nét, lại sắc bén. Lâm Y Khải không giải thích, khiến sự u ám trong mắt anh không thể hoàn toàn tan biến.

Anh không thể chịu được khi trong cuộc sống của Lâm Y Khải có một người quan trọng như vậy tồn tại.

Không khí xung quanh đối phương biến đổi quá nhanh, đến mức trong chốc lát Lâm Y Khải không kịp phản ứng.

Cậu do dự một lát mới khẽ nói:

"Không phải hôm qua là ngày bác gái..."

"Em quên nói với anh, anh đừng nghĩ nhiều."

Lâm Y Khải không muốn nói hết ra, nhưng Mã Quần Diệu có thể nghe hiểu.

Mã Quần Diệu hơi cúi xuống, dùng dao nhựa cắt bánh gatô ra làm hai, anh nhẹ nhàng nói: "Không quan trọng đến vậy."

"Năm lớp 10, anh đã thấy nhật ký của bà ấy."

"Bác sĩ đã nói với bà ấy mang thai anh rất nguy hiểm, có thể sinh non bất cứ lúc nào, nhưng có thể sinh được anh ra hay không thì sau này bà ấy cũng không thể có con được nữa. Bà ấy là một người còn tàn nhẫn hơn cả ba anh, đến cả ba anh cũng không ngờ được là bà ấy có thể vì quyền thừa kế, vì gia sản mà thà chết cũng phải sinh anh ra."

Lâm Y Khải sững sờ, cậu không biết những chuyện này, cậu vẫn luôn cho rằng mẹ của Mã Quần Diệu là một người phụ nữ yêu con hơn tất cả.

"Đương nhiên bà ấy biết cảnh ngộ sau này của anh ở nhà họ Mã." Mã Quần Diệu cười, khuôn mắt trắng bóc dưới ánh đèn lạnh như sương sớm ngày đông: "Nhưng bà ấy cũng biết, cha mẹ mình sẽ nâng đỡ đứa con này."

"Bà ấy đã tính toán đủ các bước rồi."

Mã Quần Diệu bình tĩnh trần thuật xong, trong mắt anh không có một gợn sóng, người phụ nữ kia, quá xa lạ.

Lâm Y Khải khó khăn mở miệng: "Có lẽ là bác ấy có nỗi khổ tâm..."

"Đối với anh mà nói, sinh nhật có là ngày nào cũng không quan trọng." Mã Quần Diệu khẽ nói, anh dừng lại hồi lâu, giương mắt lên, ánh mắt rơi trên mặt cậu bé ngồi đối diện.

Chậm rãi nói: "Nếu như có thể, anh muốn sinh nhật mình là ngày em nói thích anh."

Sinh nhật, ngày sinh ra đời, nhưng khi sinh mệnh không được bất cứ ai đón chào, ngày đó còn nghĩa lí gì nữa đâu.

Những năm tháng qua, Mã Quần Diệu chưa từng được ai đó thật lòng yêu mến, có rất nhiều người luôn miệng nói thích anh, chẳng qua cũng là vì gia thế của anh thôi.

Và rồi anh cũng trở thành dáng vẻ được mọi người yêu thích, điềm đạm lễ độ, gia thế hiển hách, thành tích ưu tú, từng bước đều cẩn thận, giống như người máy đã được cài sẵn một chương trình đặc biệt.

Nhưng thiếu niên trước mặt thật sự trái ngược với Mã Quần Diệu, cả người mang theo ánh sáng mà đến. Cậu luôn phạm lỗi, luôn bị lão Chu xách đến phòng giáo vụ xử lý, vẫn dám cười đùa tí tởn với Lý Thư Nhã, còn biết dỗ ngọt người khác, ngay cả chủ nhiệm của các lớp khác đôi lúc cũng sẽ nói đỡ cho Lâm Y Khải khi cậu bị phạt.

Bọn họ mới thật sự là những người đang sống.

Đối xử với Lâm Y Khải như vậy là vì thật lòng quý mến.

Chứ không phải như Mã Quần Diệu, luôn khách khí đủ điều, cái gì có thể khen cũng nói, cảm giác xa cách hết sức rõ ràng.

Một người ở lâu trong bóng tối, ngửa đầu trông thấy một tia sáng chủ động chiếu rọi nửa bầu trời, thì điều hắn muốn, sẽ không chỉ còn là được soi sáng nữa.

Hắn muốn sở hữu, muốn chiếm giữ cho riêng mình.

Mã Quần Diệu cắt bánh cho Lâm Y Khải, lúc đưa bánh tới, thiếu niên bỗng "á" một tiếng, sau đó thò chân đạp cho Mã Quần Diệu một cái ở dưới gầm bàn.

"Còn chưa ước nữa, chưa ước."

"Mau lên."

"..."

Mã Quần Diệu không nghe lời Lâm Y Khải nhắm mắt chắp tay trước ngực, anh chỉ hơi nhướng mày nói: "Nguyện vọng của anh đã thành sự thực rồi."

Lâm Y Khải sửng sốt, sau đó máy móc nói: "Cái đó, không tính."

"Vậy..." Mã Quần Diệu kéo dài âm cuối, khóe môi nhếch lên.

Ánh mắt dưới ánh đèn có mấy phần hút mê người.

"Anh ước, em sẽ gọi anh là A Diệu."

A Diệu là cách gọi chỉ dành cho người thân thiết nhất, thậm chí ngay cả Mã Chi Nham cũng rất hiếm khi gọi anh là A Diệu, gọi nhiều nhất chỉ có Việt Phong.

Lâm Y Khải hơi khựng lại, ánh mắt mất tự nhiên tránh né Mã Quần Diệu, nửa ngày sau, cậu mới điều chỉnh lại được. Lâm Y Khải nghênh đón ánh mắt của Mã Quần Diệu, lấy tay đỡ cằm, khuỷu tay chống trên mặt bàn, chầm chậm nói: "Nhưng mà, điều ước nói ra thì sẽ mất linh."

Mã Quần Diệu: "..."

Mã Quần Diệu biết Lâm Y Khải sẽ không nhanh chóng ngoan ngoãn nghe lời mình như thế, anh rũ mắt, chuyển chủ đề: "Bánh này hẳn em sẽ thích, nếm thử đi."

Lâm Y Khải "Ồ" một tiếng, cầm nĩa lên, chọc một miếng đút vào miệng, sô cô la hơi đắng, bơ lại mềm ngậy hơi ngọt. Lâm Y Khải thích ăn mấy thứ bánh này, nhưng lại rất ghét vị ngọt.

Cậu ăn hai miếng, đặt nĩa xuống, cánh tay để trên mặt bàn, hơi nghiêng người về phía trước, khẽ nói: "A Diệu, bánh gatô ăn ngon lắm."

Miếng bánh trong miệng còn chưa nuốt hẳn xuống, vừa dứt lời, Mã Quần Diệu đã đứng dậy, anh cúi người xuống, nâng cằm Lâm Y Khải lên hôn. Nụ hôn này không kéo dài như lần trước, môi lưỡi chạm vào nhau trong giây lát, kẻ xâm lược chiếm đoạt vị bơ và sô cô la trong miệng Lâm Y Khải, lúc rời đi còn liếm khóe môi cậu.

"Thích em."

Mã Quần Diệu lẩm bẩm, trong ánh mắt là những ham muốn chiếm giữ và ái dục như cuồng phong đủ để xô đổ cả cổ thụ trăm năm.

Lâm Y Khải không nhìn thấy.

Cậu còn không nhận ra.

-

Sáng sớm ngày thứ Hai.

Ngô đồng ở thành phố A cuối cùng cũng có chút cảm giác điêu tàn, với những nhánh cây dưới sắc thu, chúng uốn lượn không theo một quy luật nào, dưới gốc cây là tầng tầng lớp lớp những cơn sóng màu vàng kim, gió thổi qua, sóng lá lập tức bay khắp mọi hướng.

Mã Quần Diệu và Lâm Y Khải vẫn chưa đến trường.

Việt Phong và Thẩm Chiếu tình cờ đến sớm, thậm chí Thẩm Chiếu còn bỏ lại Tống Chi Ngôn, một mình đến trường trước.

Trong hành lang, có cơn gió thu thoảng qua, hai thằng con trai bốn mắt nhìn nhau, một lát sau, bọn họ không hẹn mà cùng thở dài.

"Lâm Y Khải có gọi cho em không?" Việt Phong hỏi.

"Mã Quần Diệu có gọi cho anh không?" Thẩm Chiếu hỏi.

"Không." Thẩm Chiếu trả lời.

"Không." Việt Phong trả lời.

"Hầy." Hai người lại thở dài một hơi.

"Đợi bọn họ tới rồi bọn mình phải quan sát xem sao, sinh nhật A Diệu là chuyện quan trọng như vậy mà Lâm Y Khải cũng quên được, vậy đến lúc hai người này gặp nhau thì còn lúng túng đến cỡ nào chứ!"

"Chắc chắn Khải Khải không cố tình làm thế đâu, sao cậu ấy có thể quên sinh nhật của Mã Quần Diệu được?"

"Em đừng có mà cãi với tôi, dù sao thì em đứng về phía Lâm Y Khải, tôi đứng về phía A Diệu, tôi không muốn đánh nhau với em."

Thẩm Chiếu: "Nào, đến, đánh luôn! Who sợ who?"

"..."

Hai người đang ở hành lang, Mã Quần Diệu đến trước, trông thấy hai người thì cũng chỉ nhìn cái rồi thôi, vẻ mặt bình tĩnh đi tới lớp học.

Thẩm Chiếu quái gở nói: "Ối chà, A Diệu của anh trông cũng có không yếu ớt như anh nói nha."

"..."

Việt Phong: "Em cẩn thận cái miệng đấy, không phải của tôi, tôi không muốn bị A Diệu đánh đâu."

Người kia có lẽ chỉ muốn được nói là của Lâm Y Khải thôi, nếu nói là của người khác, có khi cổ bị bẻ lúc nào cũng không biết.

Mãi sau Lâm Y Khải mới đến, đeo cặp ở một bên vai, mặc áo khoác màu trắng, trông có vẻ là Lâm Đại Chí mua cho, hơi rộng, thùng thình khoác lên người. Cậu vừa đi vừa ngáp, lười biếng như một con mèo.

Lúc đi đến cửa lớp, Lâm Y Khải mới thấy hai người kia mang vẻ mặt phức tạp nhìn mình, cậu hơi ngẩn ra, sau đó thoải mái chào hỏi: "Chào buổi sáng."

Một lời của cậu thốt ra, vẻ mặt của hai người này càng thêm phức tạp.

Sao tình huống lại không như bọn họ tưởng tượng nhỉ.

Sắc mặt xám xanh, giận không kiềm được, mặt ủ mày chau, đau lòng cô đơn, sao cái gì cũng không có thế này?

Thẩm Chiếu lườm Việt Phong một cái, quay người về lớp, nó định nhắn tin hỏi thăm Lâm Y Khải xem thế nào.

Sao lại như không có chuyện gì xảy ra vậy?

[Khải Khải, tối qua ông có nói gì với Mã Quần Diệu không? Hai người có cãi nhau không?]

[Nếu tên đó không thích ông nữa, để tôi xử lý hắn cho!]

[Nhưng mà, tôi cảm thấy chắc không phải đâu. Lúc Mã Quần Diệu nhìn ông ấy, cái ánh mắt đúng kiểu ông có giết anh ta anh ta cũng vui vẻ, tôi nghĩ là nếu mà anh ta không thích ông nữa thật, hẳn sẽ không đối xử với ông như thế nữa đâu.]

[Khải Khải, ông phải bảo vệ mình cho thật tốt đấy.]

[Đừng có dễ dàng nhả ra như vậy, nghe Chiếu Chiếu đi, Chiếu Chiếu sẽ không hại anh đâu.]

Là sự thật, có những lúc, Thẩm Chiếu thấy ánh mắt Mã Quần Diệu nhìn Khải Khải mà thấy sởn cả gai ốc.

[Lâm Y Khải: Em ấy đang làm bài.]

[Thẩm Chiếu:????]

[Lâm Y Khải: Tối qua em ấy rất mệt.]

[Thẩm Chiếu:????]

[Thẩm Chiếu:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!]

Lâm Y Khải vừa làm xong mấy bài, ngẩng lên thấy Mã Quần Diệu đang nghịch di động của mình. Cậu ngó xem, thấy đang mở khung chat với Thẩm Chiếu, cũng không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Anh đang nói gì với cậu ấy thế?"

Mã Quần Diệu tắt điện thoại, không xem Thẩm Chiếu đang truy hỏi như điên: "Không có gì."

Cũng tiện tay xóa lịch sử trò chuyện.

Đêm qua Lâm Y Khải và Mã Quần Diệu đã quyết định thuận theo tự nhiên, ở bên nhau cũng không nhất thiết phải công bố cho cả thế giới biết, người khác hỏi thì nói, không hỏi thì không nói.

Mã Quần Diệu mang sữa từ nhà đi, vẫn còn ấm, chọc ống hút đưa tới bên miệng Lâm Y Khải. Lâm Y Khải đang làm bài, thỉnh thoảng nhớ ra sẽ hút một miếng từ tay Mã Quần Diệu.

Thân là fan hâm mộ số 1 của Mã Quần Diệu, lúc Dương Vũ vừa bước vào cửa lớp đã thấy một màn như vậy, học thần vĩ đại thiêng liêng của bọn họ vậy mà lại đang hầu hạ Lâm Y Khải uống sữa!

Y không yên lòng ngồi về chỗ của mình, Văn Đình hứ một tiếng: "Làm gì mà như thấy ma vậy, hai người họ vốn là một đôi mà."

Dương Vũ khiếp sợ: "Sao bà biết?"

Văn Đình ngỡ ngàng: "Ông mù hả? Như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng à?"

Dương Vũ: "Rõ ràng chỗ nào?"

Chỉ là ôm ôm ấp ấp mà thôi, đàn ông con trai với nhau thỉnh thoảng cũng sẽ ôm ôm ấp ấp mà, trong lớp có vài thằng tan học còn nằm đè lên nhau mà ngủ kia kìa!

Dương Vũ dùng tư duy trai thẳng của mình để giải thích, lúc đầu Văn Đình còn chăm chú nghe, sau đó thì "Thẳng đến độ không cứu nổi nữa rồi".

Nghe hết xong, Văn Đình không nhịn được xua tay: "Ông có bản lĩnh thì đến trước mặt Mã Quần Diệu mà gáy đi."

Dương Vũ: "..." Y không dám.

-

Giờ nghỉ trưa, Văn Đình đến tìm giáo viên hỏi mượn điều khiển điều hòa, ban đầu Lý Thư Nhã còn đùa rằng chút khó khăn như thế đã không chịu được thì sao thi nổi đại học. Văn Đình làm nũng tỏ vẻ dễ thương chiêu gì cũng xài, Lý Thư Nhã cũng chỉ định trêu chọc một chút thôi, cuối cùng còn dặn Văn Đình đừng chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao quá, lỡ nhiệt độ chênh lệch với bên ngoài cao quá thì ra ra vào vào sẽ dễ bị ốm.

Trong lớp có mấy con khỉ con thích chạy khắp nơi mà.

Văn Đình trở lại lớp bật điều hòa, chỉnh đến 25 độ, chẳng được bao lâu, Dương Vũ đã lén lút chỉnh lên thành 30 độ, cộng thêm người trong lớp cũng nhiều, phòng học chậm rãi nóng lên.

Lâm Y Khải cởi áo khoác.

Bên trong cậu chỉ mặc một cái áo len mỏng cổ tròn màu đen, cổ áo mở rộng, xương quai xanh vừa mỏng vừa trắng hãm sâu, theo động tác của Lâm Y Khải mà kéo dài ra.

Lâm Vũ Chi định hỏi bài Lâm Y Khải, người đã xoay lại một nửa rồi, nhìn thấy Lâm Y Khải như vậy, không biết vì sao lại cảm thấy ngượng ngùng, yên lặng quay đầu về.

Thẩm Chiếu tranh thủ giờ nghỉ chạy đến.

Nó đau lòng muốn chết, thống khổ lên án: "Tối qua anh đã làm gì với Mã Quần Diệu hả?"

Lâm Y Khải ngơ ngác: "Làm gì là làm gì?"

"Anh không yêu em."

"..."

Học ở đâu ra cái trò này đấy?

Thẩm Chiếu giở ra lịch sử chat, giơ đến trước mặt Lâm Y Khải: "Tự anh xem đi."

Lâm Y Khải cúi xuống lướt lịch sử trò chuyện, lịch sử ghi lại tin nhắn vào buổi sáng, nhưng trên điện thoại của Lâm Y Khải, khung chat với Thẩm Chiếu vào thời gian đó lại trống không.

"..."

Mã Quần Diệu đã xóa, chứng cứ rành rành.

"Tôi chỉ giải thích với anh ấy mà thôi." Nói xong, Lâm Y Khải cảm thấy có lẽ Thẩm Chiếu sẽ không tin, cậu bèn giấu đầu lòi đuôi bổ sung: "Cái gì cũng không làm."

Rất lâu sau.

Đầu óc Thẩm Chiếu bỗng trở nên tỉnh táo chưa từng thấy, nó nói trúng tim đen hỏi: "Hai người ở bên nhau rồi à?"

Nếu như Lâm Y Khải dám nói không, chắc chắn Thẩm Chiếu sẽ trở mặt.

Nó đã đoán được, người ta cũng không phải là ngu đến mức đó, ít nhất là chuyện liên quan đến Lâm Y Khải, nó luôn phát hiện ra rất nhanh.

Lâm Y Khải gật đầu, còn chưa kịp nói gì, Mã Quần Diệu vốn đang ngồi bên cạnh làm bài chậm rãi đặt bút xuống, nghiêng người đến gần Lâm Y Khải, ánh mắt chậm rãi đi từ mặt cậu xuống, cuối cùng dừng lại ở phần cổ áo rộng mở.

Dù không nói câu nào, Mã Quần Diệu cũng có cách để người ta biết, Lâm Y Khải, là của anh.

Không cần phải hỏi lại.

Người con trai rũ mắt, đưa tay giúp cậu kéo cổ áo chỉnh lại cho ngay ngắn, khẽ nói: "Mặc quần áo cho đàng hoàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com